Lôi Đình Lệ biết được những điều này, đều là những việc bí mật mà anh ấy nghĩ cho dù có chết cô cũng đem theo vào quan tài.
Nhưng Lôi Đình Lệ biết rồi, anh ấy cũng không còn muốn che giấu nữa.
Anh ấy biết, cũng hiểu rõ tính cách của Lôi Đình Lệ.
“Cái đó, thông qua hệ thống, tìm được mười mấy người cấy ghép, tôi đã nhìn thấy từng người một.Trong số đó có một người con gái rất xinh đẹp, học lực thành tích đặc biệt ưu tú, mà, phẩm chất cũng rất tốt...”
“Vậy chắc anh khẳng định không nhớ hình dáng và tên của người con gái đó nhỉ?” Lôi Đình Lệ chê cười nói.
Thường Quân Khao lại ngẩn ra một lần nữa, “Là một người con gái nhật bản, hình như cô ấy tên là Trì Ngữ Mỹ Nại,khi đó nơi trường mà cô ấy đang theo học có động đất, tôi là người ủy thác cứu cô ấy, cô ấy đã đồng ý quyên góp trứng thụ tinh.”
“Lại còn nói dối! Thường Quân Khao, anh là một luật sư, có thể khéo léo dụ dỗ, nói dối trôi chảy, nhưng ít nhất cũng có chút nhân cách, giới hạn đạo đức của con người chứ.” Lôi Đình Lệ tức giận tới mức gần như phát nổ tung.
“Đình Lệ anh đừng tức giận, nghe tôi từ từ giải thích.Ngay từ đầu tôi nghĩ là người con gái đó đồng ý, về sau mới biết, bọn họ bắt cóc cô ấy, sau khi tôi biết điều này, ngay lập tức sai người thả cô ấy ra.” Thường Quân Khao giải thích nói.
“Việc trứng thụ tinh thì sao, sao lại có thể yêu cầu lấy nhiều như vậy, khi đó cô ấy mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi!” Lôi Đình Lệ thở hắt ra một âm giọng rất nặng nề, cố gắng kiềm chế hết sức có thể sự nổi giận của bản thân.
“Lần thứ nhất, là khi dùng tinh trùng của cha cậu kết hợp nhưng phát hiện có vấn đề,phôi thai không hình thành.Lần thứ hai là dùng của cậu.”
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ kinh ngạc, “Khi đó anh kêu tôi đi kiểm tra sức khỏe, chỉ là vì để lấy được của tôi!”
“Cha cậu phối hai lần, đều bị thất bại, sau đó là dùng tới của cậu.Ngay lần đầu đã thành công rồi, không những dùng dây máu, còn dùng toàn bộ tủy xương.”
“Bây giờ đứa trẻ đó thì sao?” Lôi Đình Lệ khóe mắt đỏ lừ hỏi.
“Sau phẫu thuật, đã chết rồi.”
“Thường Quân Khao anh thật đáng chết, anh dùng sinh mạng của con tôi!”Lôi Đình Lệ đấm mạnh lên bánh lái, bên ngoài phát ra tiếng còi xe đến chói tai.
Thường Quân Khao thấy trong tâm lo lắng tới đông cứng,sợ hãi tới mức run lên.
Khi Lôi Đình Lệ làm luật sư, cũng chính là anh ấy dìu dắt, anh ấy chưa từng nhìn thấy Lôi Đình Lệ nổi giận đến như này bao giờ.
“Chúng tôi dốc hết sức cũng chỉ cứu sống được con của cha cậu.Bây giờ Hạ Hạ sống rất tốt, đã là một đứa trẻ khỏe mạnh rồi.”Thường Quân Khao ngay lập tức nói.
“Vẫn còn một trứng thụ tinh nữa thì sao, ở đâu?” Lôi Đình Lệ không còn giữ được bình tĩnh nữa hét lên.
“Chúng tôi lo sợ Hạ Hạ sau này xảy ra chuyện, nên vẫn còn dự bị một cái, bây giờ đang được nuôi dưỡng ở nơi bí mật của tôi, cũng đã được năm tuần tuổi rồi, cũng rất khỏe mạnh, phát triển rất giống ngài.” Thường Quân Khao căng thẳng nói.
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ càng ngạc nhiên hơn, trong não bộ hiện lên rất nhiều cách nghĩ, hầu như đều chen lấn nhau, rối vò vào một chỗ, tạo thành một luồng điện, có chút bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Sự ngột ngạt ban đầu cũng được giảm bớt đi rất nhiều.
“Anh nói, tôi và Trì Ngữ Mặc còn có một đứa con...”Lôi Đình Lệ khẳng định lại một lần nữa.
“Vâng, lúc đầu tôi không dám nói, chỉ sợ ngài không đồng ý.Nhưng Hạ Hạ đã gần như tuyệt chủng, tôi cũng chỉ có thể làm cách đó.”
“Vậy đứa trẻ đó bây giờ đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ hạ thấp âm giọng hỏi.
“Tôi đang bí mật nuôi dưỡng.”
“Tôi nói, bây giờ đứa trẻ đó đang ở đâu?”Lôi Đình Lệ hỏi gấp, gần như không còn đủ nhẫn nại nữa.
“Đình Lệ, cậu sẽ không bắt tôi bỏ tù chứ?Nếu như tôi bị bỏ tù, sự việc này của cha cậu cũng không thể giữ được bí mật. Ông ấy bây giờ đang cạnh tranh chức phó tổng thống.” Thường Quân Khao sợ hãi hỏi.
“Bây giờ anh đang uy hiếp tôi!” Lôi Đình Lệ nghiêm giọng, trong khẩu khí có chút đanh thép đến gai người.
“Không phải là uy hiếp, mà là hy vọng cậu sẽ bình tĩnh một chút.Khi đó tình hình của Hạ Hạ có chút nguy hiểm, không thể để Lâm Mỹ Na và cha cậu sinh thêm một đứa trẻ nữa phải không.Mà sức sống của cha cậu tỷ lệ phần trăm là rất thấp, cho nên chỉ còn có thể làm như vậy, nếu không Hạ Hạ chỉ còn cách chết.”
“Cái gì gọi là chỉ còn có thể làm như vậy,anh có thể dùng của Lâm Mỹ Na.Lâm Mỹ Na mới là mẹ của Hạ Hạ.”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, cha của Lâm Mỹ Na bị viêm tủy, căn bệnh này chỉ di truyền cho nam không di truyền nữ.Nếu như cô ấy mang bầu tủy của đứa trẻ có vấn đề, không phải là sẽ hại tới Hạ Hạ sao?Mà, cái chính là không muốn Lâm Mỹ Na biết, cô ta sẽ lại một lần nữa lợi dụng cậu.Như vậy chi bằng tìm một người con gái lạ, thế giới này lớn như vậy,cô ta không để nào tìm được cậu.”Thường Quân Khao giải thích.
Lôi Đình Lệ trầm mặc hơn.
Anh càng trầm mặc, Thường Quân Khao càng cảm thấy lo sợ, “Tôi biết cậu không đồng ý với những việc mà tôi đã làm.Nhưng Hạ Hạ gần như tuyệt chủng, tôi chỉ có thể làm như vậy.Tôi biết cậu rất thương Hạ Hạ, cho nên, muốn nghĩ mọi cách để cứu sống cậu ấy.Xin lỗi, Đình Lệ, tôi không nói cho cậu, là vì tôi không dám nói với cậu.”
“Anh đi làm một việc, sau khi việc này thành công tôi sẽ cho anh một khoản tiền về hưu rất phong hậu, bao gồm một căn nhà biệt thự có giá trị ba nhìn vạn tại Mỹ.Từ nay về sau, anh sẽ tới dưỡng lão tại Mỹ, không bao giờ trở lại nước A này nữa.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
“Cho tôi thời hạn nửa năm, tôi cần phải lên kế hoạch mới có thể chắc chắn không phạm phải sai lầm.”Thường Quân Khao đảm bảo khẩn cầu.
“Đứa trẻ hiện tại đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
“Cậu có chắc chắn muốn gặp thằng bé không, Đình Lệ, cậu là người nổi tiếng, nhất cử nhất động của cậu đều bị chú ý tới, đứa trẻ này rất giống cậu đó.”
“Đúng, tối nay tám giờ, đưa tới khu trung tâm tại biệt thự của tôi.”Lôi Đình Lệ nói xong ngắt luôn điện thoại.
*
Trì Ngữ Mặc nằm trên giường, ban ngày ngủ quá nhiều rồi, bây giờ lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được.
Nhưng,sau khi được nghỉ ngơi ngày hôm qua và hôm nay,bụng gần như không còn đau nữa rồi.
Cô bật tivi lên, vừa hay trên tivi phát bộ phim “Nghìn nghìn kết.”
Cô liền nghĩ ngay tới việc Lôi Đình Lệ nói Tần Thiên là người đồng tính,khi nhìn thấy Tần Thiên thân mật với nữ diễn viên chính, có một cảm giác thật sự khó nói nên lời.
Cửa bị mở ra.
Lôi Đình Lệ xách một túi lớn đi vào.
Anh nhìn cô rất sâu, đặt túi đồ lên tủ ở đầu giường, mở ra.
Một mùi thơm xộc thẳng bay vào mũi.
Vốn dĩ cô không đói, ngửi thấy mùi thơm này, bỗng nhiên thấy đói hẳn, rướn cổ lên xem anh mua những gì.
Lôi Đình Lệ đeo găng tay dùng một lần vào lấy đồ ăn ra đưa cho cô, “Đây là sườn nướng,em thử xem, là món ăn nổi tiếng của khách sạn Lôi Nặc, khách ruột rất nhiều.”
“Đắt như vậy mà vẫn có nhiều khách quay lại ăn.” Trì Ngữ Mặc buột miệng nói, liếc một cái nhìn Lôi Đình Lệ, lại nói thêm một câu nữa, “Vậy chắc chắn là món ngon đặc sắc rồi, được ở bên Lôi tổng, thật sự lúc nào cũng có thể ăn đồ ăn ngon.”
Cô đeo găng tay vào, cắn một miếng.Thật sự là rất ngon, đặc biệt thơm ngọt mềm như tan trong miệng.
“Khi bị bắt cóc, bọn họ có đánh em không” Lôi Đình Lệ hỏi.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu: “Không đánh, ăn ngon uống ngon.Chỉ là, bọn họ thường bắt phụ nữ để hãm hiếp, thật đáng sợ, khủng hoảng, bất kể ngày đêm đều khôn biết khi nào sẽ bị tới lợt mình nữa.”
“Em...có phương hướng gì không? Anh nói người bắt cóc em cơ.”Lôi Đình Lệ ân cần hỏi.