Thường Quân Khao lo sợ hít một hơi sâu, sắc mặt trắng bệch: “Tôi không nói bất kỳ một điều gì,trước kia tôi để nó sống trong cô nhi viện.”
“Là do cháu tự nghe được.” Tích Tích thấy chết không sợ.
Lôi Đình Lệ nhìn gương mặt cậu bé giống y hệt anh, khuôn mặt giống, mũi giống, môi giống,nhưng cái đôi mắt kia, to tròn, tràn ngập linh khí, cao ngạo, mạnh mẽ, rất phong cách, giống như bị xoáy vào sâu trong vũ trụ, như biết nói chuyện.
Anh và Trì Ngữ Mặc lại có thể có chung một đứa con lớn như này.
“Không thể có chuyện đó,ta mới biết sự tồn tại của con.Lần này, bố sẽ đón con về ở bên, không để cho bất kỳ ai có thể lại làm tổn thương tới con nữa.”Lôi Đình Lệ cam kết nói.
Tích Tích hồ nghi nhìn Lôi Đình Lệ, không tin tưởng, “Mẹ cháu thì sao?”
Lôi Đình Lệ trầm mặc, hàng lông mày nhíu lại, không nói gì.
Tích Tích bắt đầu cười.
Cũng có thể là trong tâm có ý gì rồi, anh cảm thấy khi cậu bé cười thật sự rất giống Trì Ngữ Mặc.
“Cháu nghĩ là cô nhi viện hợp với cháu hơn, ít ra bây giờ ở đó cháu là đại ca, không có ai dám bắt nạt cháu.” Tích Tích từ chối Lôi Đình Lệ.
Ánh mắt Lôi Đình Lệ như sâu thẳm hơn nhiều lần,trước mặt Tích Tích đờ đẫn người.Nhìn đứa trẻ bé nhỏ này, trong tâm như mềm yếu hơn, tiến tới xoa đầu Tích Tích.
Tích Tích đề phòng tránh sang một bên, “Các người chỉ cần không làm hại đến cháu là được, một mình cháu cũng có thể sống rất tốt.”
“Hiện tại bố và mẹ con vẫn còn một vài việc chưa giải quyết ổn thỏa.Sau này mẹ con sẽ đến bên con.” Lôi Đình Lệ cam kết nói.
“Bà ấy đã bỏ rơi cháu rồi, thật ra cháu cũng sẽ không nhận bà ấy đâu.Khi cháu ở cô nhi viện bị người khác ức hiếp, các người lại không hề có mặt, bây giờ cháu đã có thể vươn lên làm đại ca rồi, đã không cần các người nữa.” Tích Tích mạnh mẽ nói, trong ánh mắt còn có chút thần khí.
“Mẹ con và ta giống nhau, đều không biết sự tồn tại của con.Nếu không chúng ta không thể nào không cần con được, nếu như không cần con, bây giờ cũng sẽ không tìm con đâu.”Lôi Đình Lệ giải thích nói.
“Cháu sẽ suy nghĩ kỹ,chú sống ở đây phải không?” Tích Tích thăm dò phòng của anh ấy, “Thật lớn,còn lớn hơn so với cô nhi viện của bọn cháu.”
“Ta sống ở đây.”Lôi Đình Lệ dùng sự nhẫn nại lớn nhất của anh để dỗ dành đứa trẻ này.
“Nếu như cháu muốn tới đây, cháu sẽ lại tới tìm chú.”
“Sẽ gọi điện thoại sao?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Đương nhiên, cháu có điện thoại.Nhưng,đã bị hết tiền rồi.”Tích Tích nhún vai, nói rất thất vọng.
“Điện thoại của cháu ở đâu mà có?” Lôi Đình Lệ nghi ngờ, sợ là do cậu bé lấy trộm.
“Cháu biểu hiện tốt, dì ở cô nhi viện thưởng cho cháu.”Tích Tích nói đề phòng.
Thường Quân Khao nhìn Tích Tích một cái, không nói gì.
Tích Tích ở cô nhi viện là trùm,thầy giáo đều sợ cậu bé, để đề phòng cậu bé làm loạn, nên đã đưa điện thoại cũ cho cậu ấy chơi trò chơi.
“Bố mua cho con một chiếc điện thoại mới, bên trong sẽ không bao giờ bị hết tiền.Bố cũng sẽ để số của mình vào đó, nếu như con muốn tới gọi cho bố, bố sẽ tới đón con.” Lôi Đình Lệ nói.
Tích Tích gật gật đầu như có điều gì đó muốn nói, “Nhưng mà, đừng tới cô nhi viện tìm cháu nhé.”
“Tại sao vậy?” Lôi Đình Lệ không hiểu nổi liền hỏi.
Nét mặt Tích Tích hoàn toàn không có chút thoải mái, nhất là chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi đầu, “Cháu có bố, sẽ bị bọn họ lôi ra làm chuyện cười.Cháu là đại ca đó.”
Lôi Đình Lệ xoa xoa đầu cậu, “Không ai có thể cười nhạo con được.”
Tích Tích không hề né tránh,hồ nghi nhìn Lôi Đình Lệ, “Chú chắc chắn là sẽ không giết cháu chứ?”
“Không thể.” Lôi Đình Lệ chắc chắn trả lời.
Trong ánh mắt Tích Tích có chút động lòng,sượt qua vẫn có chút sợ hãi, “Cháu sẽ suy nghĩ suy nghĩ.Cháu đi trước đây, không cần tiễn đâu ạ.”
Tích Tích giống như một người trưởng thành sớm vậy, tiến thẳng về phía cửa lớn, không hề lưu luyến.
Lôi Đình Lệ lo lắng cậu bé sẽ đi mất, hoặc sẽ bị người xấu lừa đi mất, ngay lập tức ra lệnh cho Thường Quân Khao: “Đưa thằng bé về đi, còn nữa, nói dì ở cô nhi viện một tiếng, chăm sóc cẩn thận cho thằng bé.”
“Đã dặn dò kỹ rồi.” Thường Quân Khao nói, anh ta cũng không thể nào để cho Tích Tích xảy ra chuyện gì được, nếu không, chính là uổng công nuôi dưỡng cậu ta rồi, mong muốn là cậu ta có tác dụng.
Cũng chính vì đã có dặn dò từ trước, không được để cho Tích Tích bị thương,cho nên những đứa trẻ hay bắt nạt Tích Tích đều bị dì giáo viên trông coi ở cô nhi viện đánh áp đi.
“Cứ tạm như vậy, trông coi thằng bé cho tốt.” Lôi Đình Lệ nhanh chóng nói, tiễn Tích Tích ra ngoài.
Thường Quân Khao quay người, đưa Tích Tích rời đi.
Lôi Đình Lệ ngồi trên ghế sopha, rất lâu sau đó vẫn chưa định thần lại được.Não bộ lúc sượt qua hình ảnh của Tích Tích, lúc lại sượt qua hình ảnh của Trì Ngữ Mặc.Nhắm mặt lại cũng vẫn là hình ảnh nụ cười của Trì Ngữ Mặc và Tích Tích.
*
Nằm trong bệnh viện không có việc gì để làm, mơ mơ hồ hồ rất sớm đã ngủ mất rồi.
Cũng không biết có phải ban ngày ăn nhiều hoa quả quá hay không, ban đêm tỉnh lại chỉ muốn đi vệ sinh.Vừa mắt nhắm mắt mở bước vào nhà vệ sinh, nhắm chặt mắt đi vệ sinh, rửa tay, lại mắt nhắm mắt mở loạng choạng bước trở lại.
Lôi Đình Lệ nằm ở giường thăm thân phía bên cạnh nhìn theo Trì Ngữ Mặc.
Anh nhớ tới trước khi khi mà bọn họ quen biết chưa lâu,cô cũng nguyên bộ dạng này,ngủ tới nửa đêm là dậy đi vệ sinh, mơ mơ hồ hồ nhảy lên giường của anh.
Lần này cô không leo lên nhầm giường anh, mà tự leo lên giường của mình, đắp chăn lại và ngủ tiếp, hoàn toàn không biết có sự tồn tại của anh.
Lôi Đình Lệ tim như mềm đi, nằm ra phía sau Trì Ngữ Mặc, ôm lấy eo cô,kéo cô chặt vào trong lòng.
Cô vẫn không tỉnh, vẫn ngủ rất sâu.
Có cô ở trong lòng,anh gần như không còn suy nghĩ linh tinh nữa, cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
*
Trì Ngữ Mặc ngủ say tới tự tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của Lôi Đình Lệ, cô giật bắn người.
Còn kinh ngạc hơn nữa, cô giống như con bạch tuộc vậy, ôm chặt lên người anh ấy, anh ấy lại nằm rất bình thường, tay đặt lên cánh tay cô.
Cô ngạc nhiên tới mức hồn phách gần như bay mất vậy, nhẹ nhàng lấy tay và chân ra, vẫn may là Lôi Đình Lệ chưa tỉnh.
Cô cẩn thận từng chút một đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn trên bồn rửa mặt, bàn chải và thuốc đánh răng của anh ấy cũng ở đây, trong tâm có một cảm giác rất kỳ lạ.
Đêm qua anh ấy tới đây khi nào, cố không hề biết một chút gì, không phải là nói sẽ không tới sao?
Cô đánh răng, bụng hình như không còn đau nữa rồi, cô cũng nên xin xuất viện được rồi, nhất là việc của Trương Hồng, cô thấy không yên tâm.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ, nhìn lên trên gương đã thấy Lôi Đình Lệ xuất hiện rồi.Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh ấy, cô nhận thức lại tránh đi, gzuu gzuu súc miệng, nhanh chóng rửa mặt,nhìn Lôi Đình Lệ cười gượng gạo khách khí, nhanh chóng dành chỗ cho anh.
Lôi Đình Lệ bước ra, cô đã buộc xong mái tóc đuôi ngựa, nhìn Lôi Đình Lệ nói: “Bây giờ bụng em không còn đau nữa rồi, em có thể xuất viện rồi.”
“Bác sĩ nói sao, đồng ý để em xuất viện rồi sao?”
“Bác sĩ khẳng định là không đồng ý, bọn họ sợ phải cam kết đồng ý chịu trách nhiệm,mà, em ở đây bọn họ còn có thể kiếm thêm ít tiền, nhưng em thấy không có bị làm sao nữa rồi.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Anh hỏi qua bác sĩ rồi trả lời em, em đợi chút.” Lôi Đình Lệ nói, lướt qua cô, đi ra ngoài.
Trì Ngữ Mặc không còn gì để nói, bác sĩ khẳng định là sẽ không đồng ý, cô không cần hỏi cũng biết.Nhân lúc Lôi Đình Lệ không có ở đây, cô nhanh chóng thu xếp đồ của mình, bỏ đi...