Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 254



“Sao lại chưa chắc?” Tưởng Kỳ Nhị hỏi, trong ánh mắt cô hiện rõ sự nóng lòng.

“Thân phận của anh ấy làm sao mà lấy em đây, đến đâu hay đến đó thôi, thôi ra ăn cơm đi chị.” Trì Ngữ Mặc gọi, rồi cô quay người trở lại bàn ăn, Lôi Đình Lệ cũng vừa từ phòng tắm bước ra.

“Ngồi đi.” Trì Ngữ Mặc ra hiệu.

Lôi Đình Lệ ngồi xuống vị trí cạnh Trì Ngữ Mặc.

Vương Tuệ Phần đã sắp sẵn bát đũa cho mọi người, bà cười nói, “Tiểu Mặc nói cháu thích ăn sò, cháu nếm thử đi.”

Trì Ngữ Mặc lập tức dùng muỗng múc cho Lôi Đình Lệ vài con sò, bỏ vào trong bát của anh.

Lôi Đình Lệ gắp một con, nhẹ nhàng nói, “Dì nấu ngon lắm, khi trước tiểu Mặc còn khen dì là một đầu bếp đại tài, nhưng bị công việc nhà vùi lấp tài năng đấy.”

“Làm gì có?” Vương Tuệ Phần được khen, bà vui vẻ nói, “Cháu ăn thêm thịt hun khói này đi.”

“Thịt này là mẹ em tự làm đấy, ăn không hề bị ngán chút nào.” Trì Ngữ Mặc giới thiệu, rồi cô lại gắp cho anh.

Lôi Đình Lệ cũng nếm một chút, “Mùi vị đúng là rất khác lạ, không giống với vị của thịt nhưng rất ngon.”

“Cháu thích ăn thì lát mang theo một ít nhé, dì làm nhiều lắm, thịt này để tủ lạnh không sợ hỏng đâu, để xào nấu cũng được, ăn luôn cũng được, vừa tiện lợi lại đầy đủ dinh dưỡng.” Vương Tuệ Phần nhiệt tình giới thiệu.”

“Mẹ, nhà anh ấy có đầu bếp lớn đấy, không cần đâu.” Trì Ngữ Mặc ngăn lại.

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, “Nhà anh có đầu bếp lớn từ lúc nào thế, có phải em không biết đâu, anh ở một mình mà.”

“Không phải anh hay đến chỗ bà nội ăn cơm sao? Bà không phải là đầu bếp lớn sao? Món ăn của bà rất ngon đấy.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Cho nên chắc là bà cũng rất thích ăn thịt hun khói này, sao, em tiếc à?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Tưởng Kỳ Nhị nom hai người lý luận với nhau, chẳng khác gì mấy đôi vợ chồng.

Cô liền hiếu kỳ hỏi, “Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Sao lại quen nhau à?

Cô nhớ là đã trốn vào nhà anh, còn anh tưởng cô là gái ngành nên muốn cô giả làm bạn gái anh, hai người đã quen nhau như vậy đấy.

Nhưng câu chuyện này mà kể ra thì ngại chết...

Trì Ngữ Mặc nhảy qua khúc này, cô giải thích, “Không phải là em làm thêm bảo mẫu sao? Nơi em làm việc chính là nhà bà của anh ấy, cho nên, cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.”

“Ồ, hóa ra là vậy.” Vương Tuệ Phần đã hiểu, bà nhìn sang Lôi Đình Lệ, “Tiểu Mặc nhà này phải làm phiền cháu nhiều rồi, nó nấu hơi khó ăn.”

“Đúng là không được ngon.” Lôi Đình Lệ thuận theo ý của Vương Tuệ Phần.

Vương Tuệ Phần ngây người.

Trì Ngữ Mặc sợ Vương Tuệ Phần nghe không ra sẽ nghĩ anh là người khó gần gũi, nên vội giải thích, “Đó là lúc đầu thôi, sau này cũng khá lên nhiều rồi mà, chính anh cũng nói ngon mà.”

“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.

“Nhưng mà bà nấu ngon lắm, cho nên bà hay không để con làm, nên thường thì con chỉ phụ trách ăn.” Trì Ngữ Mặc cười với Vương Tuệ Phần.

“Vậy thì con phải làm nhiều việc nhà vào, dù sao con cũng là người ở, rồi phải chịu khó đấm bóp cho bà ấy, cái này thì con biết làm mà.” Vương Tuệ Phần dặn dò.

“Con biết rồi mà mẹ.” Trì Ngữ Mặc cúi đầu ăn.

“Dì ơi, lát nữa cháu muốn đưa tiểu Mặc đi, có được không?” Lôi Đình Lệ tỏ ý rõ ràng.

Trì Ngữ Mặc, “...”

“Ừ, cũng đúng, dù sao nó cũng là người làm của nhà bà cháu, nên đi cùng với cháu, con bé này cứ 2,3 ngày lại chạy về đây, chắc là cháu chiều nó quá đấy.” Vương Tuệ Phần trách cứ.

Trì Ngữ Mặc liếc nhìn Lôi Đình Lệ, mím miệng không nói gì.

Lôi Đình Lệ cũng nhìn cô, trong ánh mắt họ như đang nói thầm chuyện gì đó.

Anh yêu chiều, nói, “Không sao đâu, cô ấy có thể về nhà bất cứ lúc nào.”

Trì Ngữ Mặc không tin vào tai mình, lập tức hỏi lại, “Thật không.”

“Ừ, thật.” Lôi Đình Lệ đáp.

Trì Ngữ Mặc mím môi cười, “Ai nói dối làm cún con.”

“Ừ.”

Cô vui vẻ cười, có thể về bất cứ lúc nào có nghĩa là sẽ không giam cầm cô.

Cô chỉ sợ anh không cho cô chút tự do nào.

Tưởng Kỳ Nhị nhìn Lôi Đình Lệ đăm đăm, trong mắt cô tràn ngập sự mong ước và hy vọng.

Nếu như, trước khi chết, cô có thể có một người bạn trai như người đàn ông này là cô cảm thấy mãn nguyện rồi...

Ăn xong cơm, Vương Tuệ Phần giúp Trì Ngữ Mặc thu dọn hành lý.

Lần trước cô trở về từ Thanh Đài đã vì sự số nên nhập viện, đặc sản của Thanh Đài cô còn chưa đem tặng bà.

Cô lấy mỗi thứ đặc sản một hộp.

Vương Tuệ Phần lại nhắc cô một lần nữa, “Theo mẹ thấy thì cậu Lôi Đình Lệ này cũng được, không giống như mấy cậu trai chơi bời sở khanh, con phải biết trân trọng đấy, đừng có để cậu ta phải khó xử cũng đừng có nhõng nhẽo khó chiều quá, hai người yêu nhau luôn là nhường nhịn và đỡ đần nhau.”

“Vậy cũng không thể nhường nhịn quá được chứ, con có phải nô bộc đâu, phải không?” Trì Ngữ Mặc lẩm bẩm.

“Đàn ông đầu tắt mặt tối bên ngoài, trở về thì mệt mỏi, con còn gây chuyện nữa cậu ta sẽ thấy phiền đấy, mẹ là người từng trải, muối mẹ ăn nhiều hơn cơm con ăn, con cứ nghe mẹ không sai đâu.” Vương Tuệ Phần chia sẻ.

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc gãi gãi đầu, chuyện hoàn toàn không phải như mẹ cô nghĩ, nhưng cô cũng không muốn để họ lo lắng quá, nên thuận theo lời mẹ cô.

*

Lôi Đình Lệ vừa đi, Tưởng Kỳ Nhị đến xem đống trà Lôi Đình Lệ mang đến, có đông trùng hạ thảo và nấm chaga Nga.

“Mẹ, mẹ có biết đống quà này bao nhiêu tiền không?” Tưởng Kỳ Nhị nói với Vương Tuệ Phần.

“Bao nhiêu tiền?” Vương Tuệ Phần không bán lá trà cũng chưa từng mua những thứ thuốc này.

“Riêng đông trùng hạ thảo này đã 20 vạn rồi.”

Vương Tuệ Phần, “...”

“Sao đắt vậy à, vậy không nhận được đâu, để mẹ bảo tiểu Mặc đem trả lại cho người ta.” Vương Tuệ Phần tìm điện thoại.

“Không cần đâu mẹ ơi, người đó là Lôi Đình Lệ đấy, mẹ lên mạng mà tra xem, đừng nói 20 vạn, 200 vạn với người ta cũng chỉ như mình tiêu 2 tệ thôi, giàu nghiêng nước nghiêng thùng đó.” Tưởng Kỳ Nhị ngưỡng mộ.

“Không phải chứ, cậu ta giàu vậy sao?” Vương Tuệ Phần cảm thấy lo lắng, “Vậy tiểu Mặc của chúng ta làm sao mà xứng với cậu ta đây, cho dù có tìm thấy người thân của tiểu Mặc thì cũng không thể sánh với người ta được.”

“Mẹ nói Tần gia à?”

“Không phải, thực ra thì mẹ của tiểu Mặc cũng là thiên kim, nhưng bà ấy thất lạc ba mẹ ruột của mình, sau đó bà ấy có đi tìm người thân rồi gặp được ba của tiểu Mặc, sau đó nữa thì tự làm hỏng cuộc đời của mình.”

“Vậy bà ngoại của tiểu Mặc là ai vậy?” Tưởng Kỳ Nhị hiếu kỳ hỏi, trước giờ cô chưa từng được nghe kể đến.

“Không biết, chỗ mẹ của tiểu Mặc có giữ một tấm ảnh cũ, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, không biết bà ấy còn sống hay không.”

“Vậy giờ tấm ảnh đó đang ở đâu vậy ạ? Bây giờ đăng tìm người cũng dễ lắm, biết đâu tìm được thì sao?”

Vương Tuệ Phần lắc đầu, “Mẹ cũng không biết tấm ảnh đó đang ở đâu? Có thể là đã sớm mất rồi, thôi, coi như ý trời, hy vọng người có duyên sẽ đến được với nhau vậy.”

“Vâng.” Tưởng Kỳ Nhị đáp, trong mắt cô vương vấn sự thất vọng...

Chẳng qua Vương Tuệ Phần đang bận tâm chuyện khác nên không để ý đến điều này.

*

Trên xe

Trì Ngữ Mặc thấy Lôi Đình Lệ có vẻ đang lái xe theo hướng về nhà bà nội anh. Cô nghiêng nghiêng mái đầu, hỏi, “Anh đưa em về chỗ bà à?”

“Ừ. Em muốn ra ngoài lúc nào cũng được, chỉ cần nói với bà nội một câu là được.” Lôi Đình Lệ nói.

“Vậy anh cố gắng thuyết phục bà đi, em đang mang thai, bà là người có kinh nghiệm, chắc chắn bà sẽ phát hiện ra thôi.” Trì Ngữ Mặc lo lắng.

“Bà biết rồi, anh đã nói với bà.”

Trì Ngữ Mặc, “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.