“Không phải chứ? Bà ngoại biết không? sao lại để con đàn bà ghê tởm đó ở trong nhà, đến lúc đó em sẽ nói với Đình Lệ” Úc Tang Lan nghe xong không thể bình tĩnh được, “Giờ nghĩ đến việc đã từng ngồi chung bàn ăn với cô ta, cảm thấy thực ghê tởm.”
“Cái đó, em đừng nói là chị nói nhé. Dạo này Nhị ca không thèm nhìn mặt chị.” Thường Lưu Nguyệt lo lắng nói.
“Dạ, Yên tâm, tối nay em có hẹn với Đình Lệ ra ngoài hát, chị cũng đi chung nhé, tối nay em sẽ nói chuyện với ảnh, con đàn bà này nếu không được thì cho nó đi đi.” Úc Tang Lan phiền não đáp.
“Chị cũng thấy không thuận mắt thì nên tránh xa, vậy mai gặp, chị mời em ăn cơm.” Thường Lưu Nguyệt nhiệt tình mời.
“Không ăn chung với chị đâu, em ăn chung với Đình Lệ cơ.” Úc Tang Lan nói tới đâu, bỗng trở nên dịu dàng, âm thanh cũng trong trẻo phần.
Sắc mặt của Thường Lưu Nguyệt có chút trắng, “Ồ, vậy không làm phiền hai người.”
Cô hối hận rồi, nếu trước đây cô không biểu hiện quá rõ ràng tình cảm của mình với Lôi Đình Lệ, nhị ca cũng sẽ không bài trừ cô như thế.
Cô có thể lấy thân phận Tiểu Lục ở bên cạnh anh thật lâu thật lâu.
Trì Ngữ Mặc lấy sách xong chuẩn bị đi, Thường Lưu Nguyệt từ văn phòng đi ra, chặn trước mặt cô, lướt nhìn đóng sách trong tay cô, “Về rồi còn cố gắng thế sao?”
“Thực tập sinh không cố gắng thì phải làm sao?” Trì Ngữ Mặc vặn hỏi.
“Tôi nghe nói, cô đi khắp nơi nói nhị ca tôi là bạn trai cô?” Thường Lưu Nguyệt hai tay khoác trước ngực, tư thế đầy sự chất vấn.
“Tôi có phải là bạn gái anh ta không, chắc chị hiểu rõ hơn bất cứ ai, đã biết còn cố hỏi.” Trì Ngữ Mặc đáp.
Thường Lưu Nguyệt kéo tay cô, Trì Ngữ Mặc không giữ nổi đống sách.
Sách đều rơi xuống nền nhà.
Cô không vui hướng nhìn Thường Lưu Nguyệt, dứt khoác cứ thế nhìn cô, đợi cô nói.
“Cô có thể đừng vô liêm sỉ thế được không? Cô đã biết nhị ca tôi có bạn gái rồi, thì đừng đụng vào người ta, người thứ ba còn không vô liêm sỉ như cô.” Thường Lưu Nguyệt tức giận nói.
“Nói xong chưa?” Trì Ngữ Mặc điềm tĩnh đáp.
Thường Lưu Nguyệt không che giấu lộ bộ mặt hung ác, “Cô thực là heo chết không sợ nước sôi mà, da mặt dày như thế, nhị ca tôi biết không?”
Trì Ngữ Mặc hít một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Đình Lệ, điện thoại đã kết nối.
“Alo.” Giọng Lôi Đình Lệ vang lên từ đầu dây kia.
Trì Ngữ Mặc lạnh lùng hướng nhìn Thường Lưu Nguyệt, “Phiền cô nói lại lời khi nãy một lần nữa.”
Thường Lưu Nguyệt hất tay của Trì Ngữ Mặc ra, “Tôi nói không đúng sao? Cô rõ ràng biết nhị ca tôi đã có bạn gái, cô đi đâu cũng nói là bạn gái của nhị ca, cô không biết Úc Tang Lan đối với Nhị ca quan trọng thế nào sao? Cô làm như vậy, sẽ khiến nhị ca khó xử.”
“Cô thực biết nặng biết nhẹ, quả nhiên là luật sư.” Trì Ngữ Mặc tắt điện thoại, lượm sách lên.
Thường Lưu Nguyệt vẫn cứ chặn cô lại, cắn răng nói: “Làm sao thì cô mới chịu rời xa nhị ca tôi? ”
“Chỉ cần Lôi Đình Lệ chịu thả tôi, lúc nào cũng được.” Trì Ngữ Mặc bình thản đáp.
Thường Lưu Nguyệt cười nhạo báng, “Trì Ngữ Mặc, ý cô là Nhị ca tôi bám lấy cô hả? Sao nhị ca tôi lại bám lấy cô được, Úc Tang Lan bất kể khí chết, nói năng dung mạo đều hơn cô mấy lần.”
“Nếu đã vậy, cô lo lắng điều gì?” Trì Ngữ Mặc nhếch môi.
Thường Lưu Nguyệt trừng mắt lên, “Trì Ngữ Mặc, có phải cô muốn thôi làm dưới trướng tôi không? Nên mới vô pháp vô thiên không nghi kị gì.”
“Theo như cái chế độ của cô, đến cả đơn xin làm thực tập sinh tôi còn không lấy được, cô nghĩ tôi còn đủ dũng khí kiên trì sao? Cô ở đây một ngày, tôi sẽ bị chống đối một ngày, đuổi tôi đi, không phải mục đích của cô sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi lại.
Thường Lưu Nguyệt nhướng mày, “Cô muốn tới Lôi Thị?”
“Tôi đi đâu, không liên quan đến cô.” Trì Ngữ Mặc lướt qua cô, đi thẳng vào thang máy.
Thường Lưu Nguyệt lập tức gọi điện thoại cho nhân sự, “Hợp đồng chính thức của Trì Ngữ Mặc kí chưa?”
“Không phải nói cần Tổ Phó tiến cử mới được kí chính thức sao?” Nhân sự không hiểu.
“Sau khi kí chính thức, có nói là trong vòng mấy năm không được từ chức không?” Thường Lưu Nguyệt truy hỏi.
“Thường thì trong vòng hai năm không được nghỉ việc, sao vậy?” Bộ phận nhân sự hỏi.
“Vậy đưa giấy tiến cử của Trì Ngữ Mặc qua đây, cho cô ta làm chính thức.” Thường Lưu Nguyệt lo lắng nói, nếu như Trì Ngữ Mặc từ chức ở chỗ cô, đến Lôi Thị, cô sẽ bị tổn thất nhiều.
“Dạ, được, cô ta vốn dĩ có tư cách làm nhân viên chính thức, giờ tôi điện cho cô ta.” Nhân sự nói.
“Ừ.” Thường Lưu Nguyệt cúp máy.
Trì Ngữ Mặc vừa lên xe, nhận được điện thoại từ phòng nhân sự, nói tổ phó tiến cử cô, cô đủ tư cách làm nhân viên chính thức, cô xem bao giờ đến bộ phận nhân sự kí kết hợp đồng lao động.”
Trì Ngữ Mặc cười khinh bỉ, Thường Lưu Nguyệt thật quá nhanh, “Giờ tôi đang nghỉ phép, đợi tôi đi làm lại sẽ liên lạc cô.”
“Được.” Bộ phận nhân sự bên kia cúp máy.
Trì Ngữ Mặc thấy rất mệt, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế ngủ.
Nhưng tối qua cô ngủ không ngon, lại thêm đang có bầu, đến lầu dưới khách sạn, đã mơ màng, còn muốn ngủ, nên về phòng mình tiếp tục ngủ.
Cô ngủ một mạch đén 4h35 phút mới tỉnh.
Ngủ đủ rồi, tinh thần thoải mái hơn nhiều, sau khi làm xong vệ sinh cá nhân cô ra khỏi phòng.
Lôi Đình Lệ vẫn đang làm việc, gõ mail cạch cạch.
Trì Ngữ Mặc đi đến chỗ anh, muốn nói lại ngừng.
Anh nhìn cô cái, bỏ chuột xuống, “Sao vậy?”
“Lôi Đình Lệ, buổi trưa tôi thấy dưới nhà, có bán đùi dê nướng, tối nay tôi gọi món đó được không, tôi hứa với Lâm Miễu, nếu tính tiền cũng được, ngày 5 tôi có lương rồi.” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Đương nhiên là được, nhưng ăn nhiều thịt dê dễ bị nóng trong người, em đợi tí.” Lôi Đình Lệ gọi điện thoại ra ngoài, “Lý Hạo, đi mua nhiều xíu măng tây lại đây.”
“Mẹ bầu có ăn măng tây được không?” Lý Hạo có chút lo lắng.
“Ừ, mua nhiều tí, bạn cậu ở bên Thái có trồng trái cây đúng không, kêu anh ta cách tuần thì gửi một thùng măng tây qua đây.” Lôi Đình Lệ dặn dò.
Trì Ngữ Mặc cũng lo lắng người có bầu không được ăn măng tây, lên mạng kiểm tra.
Trên mạng nói, ăn nhiều măng tây tốt cho mẹ và cả bé.
Cô cũng tra rồi, măng tây và thịt dê có thể ăn chung với nhau không?
Trên mạng nói được.
Lôi Đình Lệ nhìn Trì Ngữ Mặc, “Em còn muốn ăn gì?”