Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 273



“Em đang ở trước cửa nhà Hồ Mộng.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Hồ Mộng?” Lôi Đình Lệ nhíu mày.

“À, chính là người trong vụ án thừa hưởng gia tài.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Vụ án này chỉ cần một cuộc hẹn là được, em chỉ cần làm việc trên giấy tờ, không cần đích thân đi tìm hiểu tình hình như vậy, vả lại làm vậy cũng không tốt, em đang mang thai, sau này đừng ra ngoài một mình như vậy, có cần gì thì gọi cho Lý Hạo là được.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Cô biết anh đang lo cho đứa con trong bụng. “Rất nhiều phụ nữ vì làm việc mà sinh dễ hơn đó.”

“Em là nằm trong số rất ít còn lại.”

Trì Ngữ Mặc đổi chủ đề, “Mà, vụ án của Hồ Mộng có liên quan tới một người khác, cũng là người trong cuộc, anh có biết là ai không?”

Lôi Đình Lệ nhếch miệng, không nói lời nào.

“Là Hồ Tuyết, Hồ Tuyết chính là cô bé bị giết hại ở sát vách nhà của Lâm Miễu, vả lại tôi nghe nói di chúc nằm trong tay cô ấy, bị rốt rụi rồi, bây giờ Hồ Mộng là người thừa kế duy nhất, anh nghĩ có phải Hồ Mộng giết chết Hồ Tuyết không?” Trì Ngữ Mặc suy đoán nói.

“Đó là chuyện của cảnh sát, không phải chuyện của em, lập tức gửi địa chỉ qua, lát nữa Lý Hạo sẽ đến đón em.” Lôi Đình Lệ ra lệnh.

Trì Ngữ Mặc: “Dạ.”

Cô gửi địa chỉ qua đó, dù gì từ giờ tới lúc Lý Hạo đến cũng còn chút thời gian, cô tranh thủ nghe người dân nói chuyện với nhau.

“Hồ Tuyết với Hồ Mộng này đúng là hoàn toàn trái ngược nhau, Hồ Tuyết từ nhỏ đã hiểu chuyện, lại rất ham học, thành tích rất tốt, không ngờ lại chết thảm như vậy.”

“Tôi thật sự rất tò mò, tại sao Hồ Tuyết có nhà không ở mà ra ngoài mướn phòng, nhà cô ấy có tiền lắm sao? Dù gì ra ngoài mướn phòng điều kiện cũng không phải tốt.”

“Cái này...” Người dân nhìn nhau, không ai nói tiếp, hiếu kỳ quay sang nhìn Trì Ngữ Mặc, “Cô nương, nhìn cô không giống người của thôn Thượng Nhân, cô là bạn của Hồ Tuyết sao?”

“Bạn của tôi thuê phòng sát vách với Hồ Tuyết.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“A a a, vậy cô có nhìn thấy hung thủ là ai không?” Người dân hỏi.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu.

“Haiz, thật là đáng tiếc cho Hồ Tuyết, mọi người giải tán đi thôi, cũng không phải cái gì hay ho mà xem.” Người dân tản đi, chỉ còn lại Trì Ngữ Mặc và một nam sinh.

“Người chết đó không phải Hồ Tuyết.” Nam sinh lẩm bẩm nói.

Trì Ngữ Mặc nổi hết cả da gà.

Cô nhớ tới cảnh tượng lúc chết của Hồ Tuyết, mặt bị rạch nát, tay bị chặt bỏ, tài sản bị thiêu rụi.

“Tại sao cậu cảm thấy người chết không phải Hồ Tuyết.” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Cô ấy không phải Hồ Tuyết, dù nhìn rất giống nhưng chắc chắn không phải Hồ Tuyết, cô ấy hay sang nhà giúp tôi nấu cơm, mới đây còn bị phỏng ở tay, chỉ vừa xảy ra hôm qua, sao có thể khỏi nhanh như vậy được.” Nam nhân lẩm bẩm nói, thất hồn lạc phách cúi đầu xuống quay người rời đi.

Trong đầu Trì Ngữ Mặc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, vừa nghe được điểm đáng chú ý này, tim liền đập rất mạnh.

Cô bấm điện thoại gọi cho Hồ Mộng,” Xin chào, Hồ Mộng, tôi là Trì Ngữ Mặc luật sư của công ty Lôi Nặc, bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà cô.”

“A? Cô tới trước cửa nhà tôi rồi à?”

“Ưm, có một số việc tôi muốn nói rõ với cô, hiện giờ cô có thể ra ngoài một lát không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Cô chờ chút.” Hồ Mộng từ bên trong đi ra.

Trì Ngữ Mặc nhìn cô mặc bộ váy dài, trời nóng như vậy mà còn mặc tay dài với choàng khăn choàng, thật sự dáng người rất đẹp, khuôn mặt rất tinh xảo.

Cô bắt tay với Hồ Mộng, thấy được trên tay Hồ Mộng có vết sẹo, kinh ngạc nhìn về phía Hồ Mộng.

Hồ Mộng chấn kinh rút tay về, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, “Cô tới đây làm gì!”

“Hồ Tuyết”. Trì Ngữ Mặc gọi tên cô ấy, “Tại sao cô lại làm vậy?”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi là Hồ Mộng, không phải Hồ Tuyết.”

“Xem như cô đã cắt bỏ tay của Hồ Mộng, nhưng dấu vân tay trên tay cô vẫn còn mà, cô có thể che giấu được bao lâu? Tự thú đi, còn có thể cứu vãn được.” Trì Ngữ Mặc khuyên bảo.

“Tôi không biết cô đang nói gì, mong cô đừng nên hồ ngôn loạn ngữ.” Hồ Mộng lùi về sau, trở vào trong.

Trì Ngữ Mặc nhẹ thở dài một tiếng.

Cô có cái tính thích xen vào chuyện của người khác, đúng là kiềm không được a.

Cô gọi điện thoại cho Lâm Miễu, “Miễu Miễu, có rảnh không?”

“Ừ, rảnh, Hồng Viêm đó hôm qua đã giúp tớ sửa lại cánh cửa, còn lắp thêm cửa sắt, cậu giúp tớ gửi lời cám ơn Lôi Đình Lệ nhé.” Lâm Miễu vừa cười vừa nói.

“Được rồi, có chuyện này tớ muốn nói với cậu. Hồ Tuyết chưa chết, người chết là Hồ Mộng, Hồ Mộng bây giờ chính là Hồ Tuyết.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Hả? Không phải chứ, nói vậy là Hồ Mộng bị Hồ Tuyết giết, tại sao cô ấy phải làm vậy?”

“Tớ nghĩ là có liên quan đến chuyện di chúc, nếu nói quan hệ của Hồ Tuyết với Hồ lão quản gia rất tốt, vậy tại sao cô ấy phải dọn ra ngoài sống, mà điều kiện phòng trọ cũng đâu phải là tốt đẹp gì.”

“Cho nên bên trong di chúc chắc là không chia bao nhiêu cho Hồ Tuyết, Hồ Tuyết nghĩ đi nghĩ lại không biết nên là thế nào, nên quyết định đốt di chúc, không công bố ra ngoài, giết chết Hồ Mộng, tự bản thân Hồ Tuyết giả làm Hồ Mộng, để có thể thừa hưởng toàn bộ di sản.” Trì Ngữ Mặc phân tính nói.

“Cậu nói có lý, bây giờ tớ lập tức viết một bài về vụ này.” Linh cảm của Lâm Miễu dâng trào.

“Vả lại mới nãy có một nam sinh nói, Hồ Tuyết hay giúp anh ta nấu cơm, trên tay vừa bị phỏng, nhưng trên tay người chết không có vết phỏng vào, trên tay Hồ Mộng lại có.” Trì Ngữ Mặc nói thêm.

“Vậy cậu có định báo cảnh sát không?” Lâm Miễu hỏi.

“Tớ hi vọng cô ấy sẽ đi tự thú, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ không làm vậy.”

“Người làm sai phải tự gánh chịu trách nhiệm của mình, để tới đi nói với đội trưởng Lý.”

“Ừm.” Trì Ngữ Mặc đáp, nhìn thấy xe của Lý Hạo đã tới, Lý Hạo xuống xe mở cửa cho cô, nhìn thấy đang ngồi trên hàng ghế sau là Lôi Đình Lệ.

“Lôi tổng, sao anh cũng ở đây vậy?” Trì Ngữ Mặc tò mò hỏi.

“Anh cũng muốn về nhà ăn cơm, lên xe đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc lên xe, nhìn anh một cái, anh đang xem văn kiện, tiện tay đưa một xấp cho cô.

Trì Ngữ Mặc ngơ ngác nhận lấy.

“Mấy căn nhà này, em chọn một căn đi.” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Trước đó không phải đã nói rồi sao? Cái đó, anh không cần cho em, chỉ cần tìm tủy sống thích hợp giúp chị em là được.” Trì Ngữ Mặc hoang mang nói.

“Nếu sau này con muốn gặp em, không lẽ em không muốn gặp con?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại.

Trì Ngữ Mặc trầm mặc, không nói gì.

Lòng người sẽ đổi, cô không biết tình cảm với tương lai của cô sau này sẽ thay đổi như thế nào, khó mà nói trước được.

Cô hít một hơi thật sâu, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, “Có thể mua hai căn không?”

“Mua hết cũng được.” Lôi Đình Lệ đáp.

Trì Ngữ Mặc khựng lại, nhìn anh một cách khó hiểu, con người này sao khó đoán quá vậy.

Lôi Đình Lệ nhìn về hướng Lý Hạo, dặn dò nói: “Lấy danh nghĩa Trì Ngữ Mặc, mua lại toàn bộ số nhà này.”

“Hả?” Lý Hạo nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, “À, đạ.”

Anh cực khổ dành dụm, đến cùng cũng phải vay tiền để mua được 2 căn phòng nhỏ, vậy mà trong chốc lát Lôi tổng đã mua cho Trì Ngữ Mặc 10 căn nhà, mắt cũng không chớp lấy một cái, anh có thể nói anh không ghen tị hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.