Trì Ngữ Mặc chột dạ, nói với Tưởng Kỳ Nhị, “Chị, anh ấy là người đàn ông của em.”
Tưởng Kỳ Nhị bị nói trúng, cô đỏ mặt, cúi thấp đầu.
Lôi Đình Lệ nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay cô, hai chiếc nhẫn kim cương dính lấy nhau san sát.
Anh thích cách cô nói, anh ấy là người đàn ông của em, câu nói này nghe rất bá.
“Bác sĩ, bây giờ có thể sắp xếp nhập viện được chưa?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Cần chứ, sẽ chờ đến khi cơ thể vào trạng thái tốt nhất để tiến hành phẫu thuật, cần được chăm sóc hơn.” Bác sĩ dặn dò đơn giản.
“Vậy tôi đi làm thủ tục nhập viện.” Trì Ngữ Mặc xuống lầu.
Ngoài cửa, chỉ còn lại Tưởng Kỳ Nhị và Lôi Đình Lệ.
Tưởng Kỳ Nhị nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Lôi Đình Lệ, sắc mặt cô hơi lạ, chủ động bắt chuyện với Lôi Đình Lệ, “Anh, sắp kết hôn với em gái tôi à.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng vô cảm.
“Vậy, bao giờ hai người kết hôn?” Tưởng Kỳ Nhị truy hỏi.
“Năm nay, ngày nào vẫn chưa quyết.”
“Em gái tôi, thực ra, nó, nó, trước đây nó...” Tưởng Kỳ Nhị ấp úng.
Lôi Đình Lệ nheo mắt, ánh mắt anh sắc bén nhìn vào Tưởng Kỳ Nhị.
Tưởng Kỳ Nhị nhìn anh như vậy, cô càng ngập ngùng, cúi đầu nói, “Trước đây nó khổ lắm, hy vọng sau này anh chăm sóc tốt cho nó.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp thêm một tiếng.
Tưởng Kỳ Nhị chân chân nhìn gương mặt tuấn tú của Lôi Đình Lệ, dáng vẻ cô khá đáng thương cùng với đôi mắt đỏ au.
“Ha...” Tưởng Kỳ Nhị bị hỏi trúng, cô thẹn thùng, cúi thấp đầu xuống.
“Nếu như thích vì là bạn trai của tiểu Mặc, thì tôi rất cảm ơn cô, nếu như kiểu thích khác thì giờ tôi có thể nói rõ ràng cho cô hiểu, cô không phải mẫu người tôi thích, tôi có giúp cô cũng vì quan hệ giữa tôi và tiểu Mặc, cho nên, cô không cần cảm ơn tôi, cảm ơn tiểu Mặc là được rồi.” Lôi Đình Lệ thẳng thắn nói.
Gương mặt Tưởng Kỳ Nhị đỏ ửng, “Tôi, tôi không có ý đó, tôi thích anh cũng vì anh là bạn trai của tiểu Mặc mà, tôi coi anh như người nhà vậy.”
“Ừ, vậy thì cô thay cái ánh nhìn đắm đuối đó đi, như vậy sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm, cũng sẽ làm tôi không thoải mái.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Tưởng Kỳ Nhị lần đầu bị người khác nói như vậy, cô cảm thấy rất mất mặt, đôi mắt rưng rưng, hạ thấp giọng nói, “Tôi biết rồi.”
“Cô ở đây chờ một lát, tôi xuống dưới tìm tiểu Mặc.” Lôi Đình Lệ cool ngầu, nói rồi bước về phía thang máy, anh tìm thấy Trì Ngữ Mặc ở quầy thu tiền.
Bước đến.
“Em bỏ anh lại một mình, vô tư nhỉ.” Lôi Đình Lệ nói với giọng điệu khác lạ.
“Hả?” Trì Ngữ Mặc không hiểu chuyện gì, “Em để anh nghỉ ngơi một lát mà.”
“Người nên nghỉ ngơi là em.” Thực ra, Lôi Đình Lệ nán lại cũng chỉ để nói với Tưởng Kỳ Nhị mấy câu.
“Em cũng đã 3 tháng rồi, cũng giống với người khác thôi, không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc cười.
“Đợi chị gái em lành hẳn, anh đưa em đi du lịch, không phải là em muốn đi Maldives sao?” Lôi Đình Lệ nói.
“Em muốn đưa cả người nhà em đi, có được không? Mẹ em cũng thích đến đó lắm, đúng rồi, dạo này em vừa hoàn thành xong hai đơn kiện, tính toán tiền phần trăm cũng được hơn 3 vạn đấy, để em làm thêm 2 ca nữa, tiền của họ, em sẽ trả.”
“Em nghĩ anh không trả nổi?” Lôi Đình Lệ nói rồi đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, “Dùng thẻ này.”
“Cái đó, coi như em nợ anh.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Sau khi kết hôn, đều là tài sản chung của hai vợ chồng, nợ anh cái gì?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
“Sao em cứ thấy như kiếp trước em đã giải cứu cả ngân hà nhỉ, sao em may mắn thế.” Trì Ngữ Mặc cảm thán.
Lôi Đình Lệ nhoẻn miệng, “Chỉ cần nghe lời cái gì cũng có.”
“Lôi Đình Lệ, thực ra tiền anh có nhiều lắm nhiều lắm rồi, có hơn nữa cũng chỉ là con số thôi, sau này có kiếm đủ là được rồi, mình cùng nhau làm những chuyện có ích hơn nhé?” Trì Ngữ Mặc nghiêng đầu nói.
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp.
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười tươi, ngay giờ phút này, cô cảm giác mình là người hạnh phúc nhất.
Họ sắp xếp cho Tưởng Kỳ Nhị nhập viện, rồi sau đó gọi điện cho Vương Tuệ Phần. Vương Tuệ Phần đem cơm đến bệnh viện.
Vương Tuệ Phần chăm sóc cho Tưởng Kỳ Nhị để Trì Ngữ Mặc và Lôi Đình Lệ ra ngoài đi ăn.
Sau khi ăn xong, Lôi Đình Lệ đưa Trì Ngữ Mặc về nghỉ.
Không hiểu sao, Trì Ngữ Mặc cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề.
“Tiểu Mặc.” Lôi Đình Lệ nói.
Trì Ngữ Mặc khó hiểu nhìn sang anh, “Sao vậy?”
“Có chuyện này, anh phải nói với em.” Lôi Đình Lệ nói.
Lôi Đình Lệ dừng xe, nhìn cô, “Anh tìm được người khi trước bắt cóc em, cũng đã đưa hắn đi ngồi tù rồi.”
“Ồ, là ai bắt cóc em vậy, tại sao lại muốn làm thế với em?” Trì Ngữ Mặc cảm thấy khó hiểu.
“Bắt cóc em, cũng vì cơ duyên trùng hợp, vì nhóm máu của em phù hợp, lấy trứng noãn của em là muốn lấy được máu nhau thai, cứu người.” Lôi Đình Lệ giải thích.
“Vậy sao không nói với em, nếu là để cứu người thì em cũng sẵn lòng mà, sao phải bắt cóc?” Trì Ngữ Mặc vẫn thấy khó hiểu.
“Bọn họ có hỏi mé (có ý dò hỏi) em rồi nhưng em không đồng ý nên mới bắt cóc em.” Lôi Đình Lệ nói.
“Có hỏi mé em rồi, sao em không nhớ gì nhỉ? Vậy cuối cùng có cứu được người không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
“Không những cứu được, mà còn có một đứa bé khỏe mạnh được chào đời.”
Trì Ngữ Mặc trợn tròn mắt, “Con của em?”
“Em có tha thứ cho họ không?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Con của em, giờ này nó sao rồi?” Trì Ngữ Mặc hỏi, cô quan tâm cái này hơn.
“Nó ở trong cô nhi viện, khỏe mạnh lắm.”
Trì Ngữ Mặc không nói gì, cô im lặng, não bộ cô đang vận động hết sức để tiêu hóa được lượng thông tin này.
“Anh nói, họ bắt cóc em là vì muốn cứu người. Người cứu được rồi, còn có một đứa con của em lưu lại nữa.” Trì Ngữ Mặc nhắc lại.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp.
“Người bắt cóc em bị đưa vào ngục rồi?” Trì Ngữ Mặc lại hỏi.
“Tên luật sư kia thì không, nhưng anh đã cho tên luật sư đó đi khỏi đây rồi, cả đời này hắn không thể quay lại A quốc được nữa, chuyện này anh cũng mới biết cách đây không lâu.”
“Con của em?”
“Ừ.”
“Ở cô nhi viện?”
“Ừ.”
Trì Ngữ Mặc mím miệng, cô dò thăm sắc mặt Lôi Đình Lệ, “Em, có thể, đưa nó về không?”
Lôi Đình Lệ chân chân nhìn cô, không nói gì.
Trì Ngữ Mặc thấp thỏm, mặc dù cô cũng không biết ba của đứa trẻ là ai, nhưng dù sao cũng không phải con của anh ấy, cô giữ đứa trẻ lại bên mình, Lôi Đình Lệ sẽ không được thoải mái.
Nhưng, cô tìm thấy đứa con của mình, không đón nó về, để nó ở cô nhi viện chịu khổ, cô cũng không đành lòng...