Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 32



Cô bị hãm hại sợ lắm rồi, nếu như có người cố ý vứt một tin tức lừa cô, cô lên trên phiên tòa sẽ vụng về, về sau sẽ mọt đời theo suốt vụ án của cô.

Cô bắt buộc phải cẩn thận, đeo lên lưng balo, đi đến cửa thang máy, gọi điện thoại, cười hì hì: “học trưởng, em là Trì Ngữ Mặc, là nhưu thế này, em có thể phiền anh giúp em làm phần giám định ADN không? Sáng ngày mai phải cần”

“Giám định ADN chỉ là để nhìn nhìn, hay là phải làm bằng chứng tại tòa án?” Từ Ích Nguyên hỏi

“Chỉ là nhìn nhìn, nhưng mà, cần gấp”

“Không vấn đề, anh tăng ca cũng làm ra cho em, anh cũng vừa hay có chuyện muốn em giúp đỡ”

“Á? Học trưởng cứ dặn dò, em đây nhất định dốc hết sức lực”

“Buổi tối anh mời em đi ăn rồi nói với em, có coi trọng không?”

“Để em mời anh ăn đi” Trì Ngữ Mặc sửa lại, dù gì nhờ người ta giúp đỡ trước.

Từ Ích Nguyên vui vẻ cười lên, “mức lương ít ỏi của em giữ lại đi, tối 6 giờ đến phòng bao 301 Thanh Phong Các, anh dập máy trước đây, ở bên đây vẫn còn chút việc”

“Uhm, vậy cung tiễn học trưởng, chúc học trưởng an khang vạn phúc” Trì Ngữ Mặc cười nói rồi dập điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, ấn nút đi xuống trong thang máy

Cô vad Từ Ích Nguyên thực tế không quá thân, trước đây khi còn trong trường, khoa y học và khoa luật sư liên kết cùng nhau tổ chức hoạt động ngoại khóa, bọn họ đều ở trong hội học sinh, vì vậy có thời gian ngắn hợp tác.

Khi đó trong lớp của cô có một bạn học nữ theo đuổi anh ấy, cầu xin cô hỏi Từ Ích Nguyên số điện thoại di động, cô cũng tiện thể lưu lại luôn, nghĩ đến về sai chị gái đi đến bệnh viện có thể còn có khả năng nhờ vả chăm sóc chút.

Đương nhiên, trong triều có người dễ làm việc à.

Cô đi đến trường mầm non của đứa trẻ đó trước, có chút xa, ngồi xe buýt mất tận 2 tiếng, đến đó đã 2 giờ 50 phút chiều rồi, may chưa có tan học.

Cô vừa muốn đi đến bảo vệ cửa, nghe thấy tiếng bốp một tiếng, nhìn về hướng phát ra âm thanh, một chiếc cặp sách ném xuống dưới chân của cô.

Có một bé trai nhỏ mặc áo vest carô ngắn tay đang trèo qua tường xuống, nhặt từ trên mặt đất chiếc cặp sách, đeo lên lưng xong trực tiếp hướng đến ngoài mặt đường xông lên.

Cậu bé chạy quá vội vàng, không có nhìn thấy chiếc xe đang lao đến.

Dáng vóc lại quá thấp, lái xe dường như cũng không có nhìn thấy cậu bé, không hề có giảm tốc độ.

“Cẩn thận” Trì Ngữ Mặc hối hả hét lên, nghĩ cũng không nghĩ đến, ôm lấy cậu bé, đẩy sang lề đường, bản thân vấp ngã, may mà chiếc xe chạy qua không có tông phải cậu bé.

“Em không sao chưa?” Trì Ngữ Mặc lo lắng hỏi cậu bé.

Cậu bạn nhỏ lắc đầu, chỉ lên tay của Trì Ngữ Mặc, “chị gái, chị chảy máu rồi”

Trì Ngữ Mặc nhìn trong lòng bàn tay, bị chà xước rồi, “không sao, vết thương ngoài da, chị chút nữa rửa tay là ổn thôi, lúc em qua đường cần phải nhìn trái nhìn phải, xác định không có xe mới có thể đi qua đường, nếu không sẽ rất nguy hiểm, nếu như chẳng may bị xe tông phải. Có khả năng chân tay bị gãy, còn có khả năng bị chết nữa, biết không?”

Cậu bé gật đầu.

Trì Ngữ Mặc nhìn cậu bé vẫn còn rất ngoan ngoãn, xoa xoa đầu cậu bé, ngó nhìn qua trường mầm non một cái, “bây giờ là tan trường rồi sao?”

Cậu bé nhỏ ngại ngùng, “không có, em muốn đi đến khu vui chơi giải trí chơi, các bạn học khác đều đã đi qua rồi, em không có bố mẹ, bây giờ vẫn chưa có đi bao giờ”

Không có bố mẹ, câu nói này khiến trong cô mủi lòng thêm mấy phần.

Cô quỳ gối trước mặt cậu bé, “trong khi đang đi học đi khu vui chơi giải trí chơi là không đúng, em có một mình, cô ở trong khu vui chơi giải trí sẽ không cho em vào trong, quan trong nhất là, nếu như bị người xấu bắt mất thì làm sao?”

“Bắt mất thì bắt mất, em không thích ông nội của em” cậu bé nhỏ đôi mắt đỏ ửng nói

“Bởi vì vậy em càng phải lớn lên thật tốt à, như thế này nhá” Trì Ngữ Mặc từ trong túi lấy ra giấy và bút, viết lên số điện thoại di động của bản thân, nhét vào trong tay cậu bé, “em về sau đi học thật tốt, khi nào đến cuối tuần, chỉ cần ông nội em đồng ý, em có thể gọi điện thoại cho chị, chị đưa em đi khu vui chơi giải trí chơi”

“Thật không?” cậu bé nhỏ không dám tin nhìn thẳng vào Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc mỉm cười, “thật, nhưng mà, em phải đi học mới được”

Cô dắt tay cậu bé, đến phòng bảo vệ, “xin chào, cháu là người nhà của cậu bé này, muốn nói chuyện với giáo viên của cậu bé, có thể cho cháu vào trong không?”

Bảo vệ quen biết Diêm Ngọc Hàm, là cậu bé cứ hai ba ngày lại gây chuyện, cứ thế cho đi qua luôn.

Trì Ngữ Mặc không nghĩ rằng lại dễ dàng luồn lách qua như thế này, “em ở lớp mấy?”

“Lớp 2 lớn”

Cô dẫn cậu bé đến cửa lớp, lại đi đến lớp 3 nhỏ, tìm thấy cậu bé trong tấm hình, cùng với giáo viên hỏi thăm một vài chuyện của cậu bé, thuận lợi lấy được sợi tóc của cậu bé.

Quay trở lại thành phố A đã là 5 giờ rưỡi rồi, tóc của Trình Hán Nam cô vẫn chưa có lấy được, gọi điện thoại cho Từ Ích Nguyên, “cái gì nhỉ, học trưởng, thành thật xin lỗi à, em có khả năng sẽ đến muộn”

“Đến muộn là đặc quyền của con gái, anh sẽ đợi em” Từ Ích Nguyên cười rồi nói.

“Cảm ơn à”

Cô dập điện thoại, nghĩ cách nào có thể hẹn được Trình Hán Nam ra ngoài, gọi điện thoại đi: “xin chào, Trình tổng, tôi là Trì Ngữ Mặc, trước đây ở Thiên Thượng Nhân Gian gặp qua, ông còn nhớ chứ?”

“Luật sư Trì à, ha” Trình Hán Nam cười nhẹ một tiếng.

Trì Ngữ Mặc trong lòng giật mình, anh ta biết cô là luật sư rồi, “bây giờ có tiện gặp mặt không?”

“Tôi bây giờ ở Thanh Phong Các, hẹn gặp người quan trọng ở phòng bao 302, thực tế, chúng ta cũng không cần gặp mặt, tôi tình nguyện cho Trương Ngọc Hy 1000 vạn để làm phí ly hôn, nếu như cô ta đồng ý, sáng sớm ngày mai trước khi lên tòa đến văn phòng của tôi ký tên thôi” Trình Hán Nam nói xong, dập thẳng điện thoại.

Trì Ngữ Mặc sững một hồi, vụ án này dễ dàng giải quyết như thế này sao?

1000 vạn vừa hay là số tiền Trương Ngọc Hy mong muốn, cô cũng có thể lấy được 5 vạn tiền đánh thắng Lý Mỹ, chuyện làm sao mà thuận lợi và đột nhiên như thế này.

Cả cái đầu cô mơ hồ đi đến Thanh Phong Các, trong đầu u ám nghĩ chuyện, đi qua cánh cửa quay.

Lôi Đình Lệ sắc mặt tối tăm đi theo phía sau cô, một tay nhét vào trong túi quần.

Cô ta là không có nhìn thấy anh sao?

Chào hỏi cũng không chào hỏi, hòm thư cũng không trả lời anh, đồ vong ơn phụ nghĩa à?

Lôi Đình Lệ bước nhanh vượt qua cô, cánh tay đụng phải cánh tay của cô ta.

Trì Ngữ Mặc hoàn hồn, ôm lấy cánh tay nhìn theo hướng người con trai đụng phải cô

Lôi Đình Lệ tiến vào trong thang máy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, sắc bén giống như một con dao, ấn nút thang máy, lạnh lùng nói: “không đi vào sao?”

“Ồ, không ngờ rằng ở đây đụng phải Lôi tổng à” Trì Ngữ Mặc chào hỏi, nếu như không đi vào trong, rõ ràng quá cố ý, chỉ có thể tiến vào trong.

Lôi Đình Lệ cười một tiếng, không nhìn thẳng cô, khẩu khí kỳ quái nói: “chuyện mà cô không nghĩ tới nhiều lắm”

Tên này, đúng thật là kiêu ngạo.

Cô nhìn ra tâm trạng của anh ta không tốt, bản năng cũng không nói nữa, đứng trong góc, nhằm tránh vác họa vào thân.

Đến tầng 3 rồi, Lôi Đình Lệ đi ra trước.

Trì Ngữ Mặc cũng theo đi ra, đi vào trong phòng bao 301.

Từ Ích Nguyên đã đến rồi, áo vest ngồi thẳng lưng, ánh quang anh tuấn, đã từng là cỏ trường (anh khôi) trong trường của bọn họ à.

Anh ấy tặng hoa hồng cho cô, cười nói: “rất chuẩn giờ à. Anh còn nghĩ thật sự phải đợi 1 tiếng”

Lôi Đình Lệ nghe thấy tiếng của đàn ông, tự nhận thức lùi về phía sau hai bước, nhìn vào trong phòng bao, ánh mắt tối sầm lại, tối đen như mực vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.