Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 40



( Chú: ‘zuo’ tức cố làm một điều gì đó có độ khó nhất định )

“Nhưng Lôi Đình Lệ trước giờ chưa từng có scandal với ngôi sao nào, Lâm Mỹ Na nên cút khỏi showbiz đi, cái mặt thì thẩm mỹ, ngực cũng là silicon.” Lý Diễm bực dọc xách túi lên.

“Chị ra ngoài à?”

“Tôi đi mua trứng gà, đến cửa khách sạn chặn con đĩ ấy.” Lý Diễm tức tối đi khỏi.

Trì Ngữ Mặc, “...”

Fan của Lôi Đình Lệ quả thật đáng sợ, chẳng trách anh ta phải giấu việc mình đã kết hôn, nhưng mà cũng lạ, vợ anh ta đã đi ngoại tình rồi, hình như cũng chẳng có liên can gì mấy nữa.

Thôi, mặc kệ, không phải chuyện của cô.

Cô mở máy tính ra đã nhìn thấy tựa báo ‘ Tỷ phú Lôi Đình Lệ nửa đêm hẹn hò sao nữ tại khách sạn’.

Cô chẳng nghĩ gì mấy, thử kích vào xem chuyện thiên hạ ra sao, trong đó có đăng 5 bức ảnh:

Lâm Mỹ Na ngồi trên chiếc siêu xe bạc tỷ của Lôi Đình Lệ

Lâm Mỹ Na bước xuống khỏi xe của Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ cùng đi vào khách sạn với cô ta.

Lôi Đình Lệ ra khỏi khách sạn, lên xe.

Lôi Đình Lệ rời đi.

Bức ảnh nào cũng được chụp khá rõ nét, độ phân giải bây giờ tốt thật, nhớ khi xưa, những tấm ảnh chụp trộm mấy scandal của ngôi sao khá là mờ nhạt.

“Người đàn ông này đúng là 360 độ không có góc chết, chụp từ góc nào cũng đẹp mỹ mãn, xem tin tức của anh ta cứ như đang xem phim thần tượng vậy.’ Trương Vân Huệ vừa mỉm cười đứng sau lưng cô bình luận.

“Sư phụ cũng là fan của anh ta à?” Trì Ngữ Mặc có đôi chút kỳ lạ.

“Chị và cháu gái của chị khá thích anh ta, anh ta như một nam thần vậy, già không bỏ nhỏ không tha, bây giờ các fan nữ trên trang Weibo của anh ta đang loạn hết cả lên rồi, kích động hơn Lý Diễm cũng có cả mớ, chỉ một lúc thôi mà Weibo của anh ta đang hot nhất mạng.” Trương Vân Huệ cười nói.

“Ha ha.” Trì Ngữ Mặc chỉ cười.

Lôi Đình Lệ tìm người con gái khác làm bạn gái, cô lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, cô tắt trang mạng đi.

“Quay lại vấn đề chính, chiều nay em phải lên tòa rồi nhỉ, nắm được bao nhiêu phần thắng.” Trương Vân Huệ lo lắng hỏi.

“Số em may mắn lắm, bên phía Trình Hán Nam yêu cầu hòa giải, nói rằng có thể trả cho đương sự của em 1000 vạn.”

“Tốt quá, nếu như anh ta có thể trả 1000 vạn thì em có thể thắng được Lý Mỹ rồi.” Trương Vân Huệ mừng rỡ.

“Chắc là vậy, sư phụ, em soạn một bản hiệp ước đã nhé, một lát nữa là bọn họ đến rồi.”

“Làm cho tốt, chị tin vào em.” Trương Vân Huệ khích lệ cô.

“Cảm ơn sư phụ.” Trì Ngữ Mặc soạn bản hiệp ước, điện thoại bỗng reo, cô thấy là Lý Mỹ điện đến liền liếc qua chỗ ngồi của Lý Mỹ, không thấy ai, cô bắt máy, giọng nói không mấy thiện cảm, “Chuyện gì vậy?”

“Trì Ngữ Mặc, giờ tôi đang ở bệnh viện, hôm qua cô tát tôi 3 cái, tôi cứ thấy trong người không khỏe, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra, gãy xương sống mũi, tôi có thể kiện cô đánh người được rồi chứ?” Lý Mỹ nói.

“Được, mời.” Trì Ngữ Mặc nói, chẳng mấy bận tâm.

“Nếu như cô không kiện tôi tội phỉ báng người khác, thì tôi cũng không kiện cô đánh người, cô thấy sao? Không ai nợ ai.” Lý Mỹ đắc ý đưa ra điều kiện của mình.

Trì Ngữ Mặc tròn mắt. “Thứ nhất, nếu xương sống mũi gãy, ngay lúc đó sẽ có máu mũi chảy ra, cô đem đổ tội này cho tôi, không hợp lý đâu, tôi cũng chẳng sợ cô kiện tôi. Thứ hai, chuyện hại người thiệt mình tôi cũng chẳng muốn làm. Cuối cùng, lần này tôi bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô cứ thích đâm đầu vào lửa, thì tôi chẳng khách khí đâu.”

“Trì Ngữ Mặc, đừng có nói như cô rất vĩ đại vậy, nếu như cô không hiến thân cho lãnh đạo thì tại sao cãi thua kiện vẫn có thể ở lại?” Thái độ của Lý Mỹ bắt đầu căng thẳng.

Trì Ngữ Mặc phì cười một tiếng, “Xem ra là do cô xin tôi đừng bỏ qua cho cô đấy nhé, không thì thế này, chúng ta gặp nhau trên tòa, nhé.”

Lý Mỹ khựng lại đôi phút, có vẻ thiếu chút tự tin, “Tôi chẳng thèm lý luận với cô nữa, tôi phải bảo bác sỹ kiểm tra lại xem sao, đừng có đắc ý sớm quá nghe chưa.”

“Ờ.” Trì Ngữ Mặc tắt điện thoại, bỏ sang một bên, tiếp tục soạn thảo.

Lý Mỹ mới vừa ra khỏi bệnh viện, Lý Diễm đã gọi đến, “Tôi nghe nói Trình Hán Nam đồng ý hòa giải và đưa cho vợ anh ta 1000 vạn?”

“Không phải chứ?” Lý Mỹ giật mình, “Sao có thể thế được?”

“Nếu như Trình Hán Nam đưa cho vợ anh ta 1000 vạn, Trì Ngữ Mặc có thể kiếm cho công ty 2 vạn 5 nghìn tệ, như vậy là cô sẽ phải rời khỏi công ty đấy, chuyện lớn như vậy mà cô không biết gì sao? Sao lại kém cỏi thế chứ.” Lý Diễm tức giận nói.

“Sư phụ, đợi em hỏi lại nhé.” Lý Mỹ bắt đầu cảm thấy sợ, cúp máy, cô ta lập tức gọi cho Trương Ngọc Hy, lấy lại được trạng thái, bắt đầu cười nói, “Chị Trương, em nghe nói chồng chị muốn hòa giải với chị?”

“Đúng rồi, tôi cũng ngạc nhiên lắm, nhưng chỉ cần đưa 1000 vạn cho tôi là được, còn những chuyện khác, tôi chẳng quan tâm.” Tâm trạng của Trương Ngọc Hy không tồi, tiếng giầy cao gót đặt lên nền nhà réo lên cộp cộp cộp.

Lý Mỹ hỏi dò, “1000 vạn, chị có chắc không?”

“Chắc chứ, Trì Ngữ Mặc đã hỏi chắc chắn rồi mới nói với tôi mà, bây giờ tôi phải đến công ty của các cô để ký hiệp ước đây.” Trương Ngọc Hy lấy ngón tay sơn đỏ choét ấn nút thang máy.

Sắc mặt Lý Mỹ tái bệch đi, cô ta suy nghĩ vài giây, trong mắt như lóe lên một ý nghĩ nào đó, tay di sang ấn vào nút thu âm, nói, “Chỉ có 1000 vạn thôi à, em thấy chị như vậy hơi thiệt đó, chị xinh đẹp mỹ miều như vậy, coi như là phí hoài bao nhiêu năm thanh xuân, Trình Hán Nam giàu có như vậy, đáng nhẽ nên chia một nửa gia tài cho chị mới đúng, chị tốt bụng quá, em nghe nói Trình Hán Nam gia tài có mấy tỷ cơ?”

“Lấy đâu ra mà mấy tỷ, toàn là bốc phét đấy, mấy cái công ty nhà đất, vật liệu công trình của anh ta, cả mấy cái công ty nội thất đều là thùng rỗng kêu to thôi, hơn nữa, số vốn cũng đã thâm hụt rồi, chắc chẳng cố được một năm nữa là phá sản, 1000 là cố lắm rồi.” Trương Ngọc Hy nói giọng khinh khi.

“Không phải chứ, em hay thấy vợ chồng ly hôn chuyển giao tài sản mà, chị Trương chị đừng để bị lừa, em thấy xót thay cho chị.”

“Không sợ bị lừa đâu em, chồng chị có bao nhiêu tiền chị biết, nếu không chị cũng chẳng dám đi ra ngoài kiếm đàn ông, cuộc hôn nhân này chị đã sớm muốn kết thúc rồi, cho dù không chia cho chị một cắc chị cũng phải ly hôn, anh ta là một tên bù nhìn. Được rồi, chị phải vào thang máy đây.” Trương Ngọc Hy cúp máy.

Lý Mỹ nghe vậy càng rối, nhất định cô ta phải dừng buổi hòa giải lại, khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội được ở lại.

Cô ta lập tức bắt taxi về công ty.

Phòng tiếp khách.

Trì Ngữ Mặc đưa ra bản hiệp ước cho Trương Ngọc Hy và Trình Hán Nam, “Nếu như không có vấn đề gì, hai người có thể ký vào được rồi, 1000 vạn tiền mặt sẽ chuyển vào tài khoản của bên tôi trước, trong thời gian ba ngày làm giấy ly hôn, tiền phải vào tài khoản của cô Trương Ngọc Hy đây, điểm này không có vấn đề gì chứ.”

“Tôi không có ý kiến.” Trương Ngọc Hy nhanh chóng ký tên.

Trình Hán Nam cũng cầm bút, bỗng điện thoại của anh ta reo lên, bắt máy.

“Ông Trình Hán Nam xin đợi một lát, tôi có cách giúp ông giành được chiến thắng trong vụ kiện này.” Lý Mỹ sợ không kịp, gọi trước một cuộc điện thoại đến cho Trình Hán Nam.

Trình Hán Nam cau mày, “Cô là ai? Sao tôi phải tin cô?”

Tôi tên Lý Mỹ. Tôi có đoạn thu âm của vợ ông, ông có khả năng thắng kiện.” Lý Mỹ khẳng định.

“Lý Mỹ?” Trình Hán Nam nhìn sang Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nghe vậy, nhún vai, có một số người, vì cái lợi cho bản thân đúng là không từ thủ đoạn.

Cô viết lên giấy 3 chữ: Đồng nghiệp tôi.

Trình Hán Nam đã hiểu, nhếch khóe miệng, trong ánh mắt anh ta lóe qua ánh nhìn tinh quái.

Trì Ngữ Mặc là người phụ nữ của Lôi Đình Lệ, Lôi Đình Lệ cưng cô vô cùng, việc lần này, xem ra anh phải đứng về phía Trì Ngữ Mặc, xong chuyện còn có thể kiếm Lôi Đình Lệ đòi công chứ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.