Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 82



Anh so sánh với Trì Ngữ Mặc, điềm tĩnh mà trả tấm hình đó cho Hồ Anh Lan, “Trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, nếu như bà cảm thấy có quan hệ, có thể để cô ta xét nghiệm với ông ngoại tôi.”

“Dì không phải là ý này, dì chỉ lo lắng, có những người có ý đồ xấu xa.” Ánh mắt Hồ Anh Lan liếc sang Trì Ngữ Mặc.

“Có ý đồ xấu gì?” Lôi Đình Lệ hỏi trực tiếp, cảm giác áp bức rất mạnh, mang theo sự không vui và nghiêm nghị.

Hồ Anh Lan không muốn xung đột trực tiếp với Lôi Đình Lệ, bọn họ đã thỉnh giáo qua năng lực của Lôi Đình Lệ anh, tuy không liên lạc với Hồ gia nhiều, nhưng bối cảnh của anh ta rất lớn mạnh, bọn họ đều biết, không dám đùa với người như vậy.

“Không, không có gì, dì ra ngoài xem ba như thế nào.” Hồ Anh Lan bước ra khỏi nhà bếp.

Trì Ngữ Mặc có thể cảm nhận được sự bài xích của Hồ Anh Lan đối với cô và sự kiêng dè đối với Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, anh có hỏi thăm một tiếng, tình hình ông ngoại của anh không?”

“Huyết áp và nhịp tim đã khôi phục bình thường, năng lực biểu đạt ngôn ngữ cũng dần dần hồi phục, chắc không phải là hồi dương, cô, quả thật, rất giống với mối tình đầu của ông.” Những câu phía sau, Lôi Đình Lệ chia từng cụm từ ra nói.

“Vậy sao?” Trì Ngữ Mặc bưng mặt của mình lên, “Có thể là do tôi có một khuôn mặt đại chúng, trùng hợp thật đấy, thật sự có chút giống, duyên phận, đúng không?”

Lôi Đình Lệ nhíu mày lại, “Duyên phận của cô với ai?”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cô nói với anh, có phải vô liêm sỉ quá không, quá rõ ràng, anh ta không thích người khác dựa vào quan hệ thân thích mà lấy lợi.

“Tôi nói Tiêu Hiểu kia, người khác không biết, thật sự cho rằng bà ta là họ hàng của tôi đấy, không biết con của bà ta, có giống như tôi với bà ta không nhỉ.” Trì Ngữ Mặc kiếm một người không có mặt ở hiện trường.

Sắc mặt Lôi Đình Lệ hòa hoãn lại một chút, “Tình huống như vậy, chắc cô phải tới đây thêm vài lần nữa, còn mục đích của cô, đề nghị cô đợi sau khi ông ngoại tôi xuất viện rồi hẳn nói.”

Trì Ngữ Mặc cũng cảm thấy như vậy, có bác sĩ nói có thể hồi phục xuất viện, ít nhất có thể xác định là trạng thái tỉnh táo, cơ hội của Hồ Đình sẽ lớn hơn.

Mà cô, thân là luật sư của Hồ Đình, điều phải làm, chính là giúp cô lấy được lợi ích lớn nhất, dựa vào hiệp ước, cô cũng có thể lấy được 5% di sản thừa kế cả Hồ Đình, đương nhiên, chuyện này phải chia một nửa cho công ty.

“Lôi tổng, cảm ơn anh giải vây giúp tôi.” Trì Ngữ Mặc ôn tồn mà nói rằng.

Anh không đếm xỉa cô, miệng nói cảm ơn, có ích gì.

Điều anh muốn, cô có thể cho anh sao?

Bỗng chốc, trong lòng có chút phiền muộn, giơ cánh tay lên, nhìn thời gian trên đó, “18 giờ 30 chúng ta đi, ngày mai cô định mấy giờ tới thăm ông.”

“Anh thấy sao?” Trì Ngữ Mặc trưng cầu ý kiến.

“Ngày mai tôi buổi sáng và buổi chiều đều phải họp, chỉ có khoảng 12 giờ tới 13 giờ rảnh.”

Có anh ta ở đó, cô sẽ an tâm hơn, “Vậy chúng ta tới vào khoảng 12 giờ tới 13 giờ đi.”

“Muốn tôi đi chung?” Lôi Đình Lệ hỏi rằng.

Cô muốn anh đi chung, nhưng mà, nói ra miệng, ý nghĩa sẽ khác đi, nghe vào, như là bạn gái nhát gan, yêu cầu bạn trai ở bên cạnh vậy.

“Nếu như Lôi tổng cần đi với bạn gái, vậy thì thôi.” Trì Ngữ Mặc không khẳng định mà nói rằng.

Anh thật sự muốn bổ não cô ra, xem ở bên trong cô đang suy nghĩ cái gì, là thông minh, hay là đần độn đây, luôn có thể chọc anh tức giận.

“Tôi có bạn gái hay không, cô không biết sao?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng mà nói rằng, chưa đợi cô trả lời, xoay người lại, bước ra khỏi nhà bếp.

Không có bạn gái? Vậy người phụ nữ hôm qua được coi là gì? Tình một đêm?

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, liên quan gì đến cô chứ.

Là cô nghĩ nhiều rồi.

Hồ Nhã Huệ bước vào, bưng nồi với chén, trong nồi có để một bao gạo, đưa cho Trì Ngữ Mặc, “Hôm nay vất vả cho con rồi.”

“Không vất vả, tiện tay thôi ạ.” Trì Ngữ Mặc nói rằng, lưu loát múc gạo ra, bỏ rất nhiều nước vào, bởi vì Hồ lão gia tử chỉ có thể uống canh.

Cô để nồi lên bếp ga, bật lửa lên, nấu cháo.

Hồ Nhã Huệ không có rời khỏi, đứng ở bên cạnh Trì Ngữ Mặc, thăm dò rằng: “Lúc trước con và Tiểu Lệ quen biết nhau sao?”

“Ơ, con làm việc ở nhà bà nội anh ấy.” Trì Ngữ Mặc nói như vậy, cũng không tính là nói dối, nhưng mà, cô có ý che giấu thân phận luật sư của cô, có chút có lỗi, nhưng cô nhất định phải làm như vậy, đây là công việc của cô.

Hồ Nhã Huệ nở nụ cười, “Con thích Tiểu Lệ?”

“Không có, con chỉ là nhân viên bình thường trong nhà anh ấy thôi, Lôi tổng cao cao tại thượng, không phải là người con có thể thích.” Trì Ngữ Mặc giải thích rằng.

Hồ Nhã Huệ hài lòng mà gật đầu, “Nó quả thật nên xứng với người phụ nữ hoàn hảo nhất trên thiên hạ này, kiếm một người môn đăng hộ đối, sau này sẽ ít xảy ra mâu thuẫn hơn.”

Trì Ngữ Mặc cười phụ họa theo, “Phải, phải, anh ấy nhất định sẽ xứng với người phụ nữ hoàn hảo nhất trên thiên hạ này, không cần bàn cãi.”

“Làm cho tốt đi, có nó ở đây, những người khác không dám làm khó con đâu.” Hồ Nhã Huệ mỉm cười mà bước ra khỏi phòng bếp.

Trì Ngữ Mặc thở phào một hơi, hào môn, sâu như biển.

Những người phụ nữ đến kiếm chuyện trước kia, ăn nói độc mồm, tính cách đanh đá quái đản, còn là người lá mặt lá trái, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại.

Người phụ nữ vừa mới vào, trông có vẻ dịu dàng tao nhã, cao quý rộng lượng, nhưng lúc nói chuyện tương đối có trình độ, mọi chuyện đều giấu trong lòng, không lộ ra ngoài mặt, thật ra, sớm đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình không có thích Lôi Đình Lệ, cô thật sáng suốt và thông minh, giỏi quá.

Chẳng bao lâu, nước sôi lên.

Nấu cháo, phải khuấy đều, không được để gạo dính phải đáy nồi, cũng sẽ do chịu nhiệt mà không đều đặn, ở trên là sống, ở dưới đã khét hết rồi, phải nấu cho đến khi nấu nhừ rồi, gạo mềm nhão ra mới được.

“Xong chưa, ba tôi đói rồi.” Hồ Anh Lan bước vào, nhìn thấy cháo trong nồi, múc một tô lớn ra, trong mắt lóe lên một tia sáng, lúc xoay người qua, giả vờ như bị vấp phải vậy, cố ý nhào lên người Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc không ngờ bà ta sẽ làm như vậy, thấy sắp bị hất cháo vào người rồi, nhưng mà, não chuyển động chậm quá, vẫn đứng ngơ ra tại chỗ.

Lôi Đình Lệ kéo cô qua, ôm cô vào lòng.

Tô cháo nóng hổi hất lên cánh tay và bàn tay anh.

Tô rơi xuống đất vỡ ra.

Ánh mắt sắc bén của Lôi Đình Lệ lướt qua.

Ánh mắt tràn đầy uy hiếp khiến Hồ Anh Lan không nhịn được run rẩy, giải thích rằng: “Thật ngại quá, Đình Lệ, vừa nãy dì không biết bị vấp phải thứ gì, không cẩn thận hất cháo lên người con, dì xin lỗi con nhé.”

“Là không cẩn thận, hay là cố ý?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng hỏi rằng, đôi mắt như X quang vậy, có thể nhìn thấu mọi người.

“Đương nhiên là không cẩn thận rồi, sao dì lại cố ý được, có bị phỏng không, cho dì xem.” Hồ Anh Lan chột dạ đi kiểm tra vết thương của Lôi Đình Lệ, vừa mới đụng vào tay áo của Lôi Đình Lệ.

Anh không thích người khác đụng vào cô, bèn vung tay một cái.

Hồ Anh Lan lui sau mấy bước, đụng phải vào mặt bàn,theo bản năng dùng tay chống lại, không cẩn thận chạm phải vào nồi, nóng đến lập tức rút tay về, “Đứa trẻ này, dì thật sự không phải cố ý, bây giờ dì cũng bị phỏng đây này.”

“Có phải cố ý không, trong lòng bà hiểu rõ, bất kể bà có mục đích gì, Trì Ngữ Mặc là do tôi mang tới, thì tôi nhất định phải đưa cô ấy an toàn trở về, nếu như có người làm mất một sợi tóc của cô ấy.” Lôi Đình Lệ hơi khựng lại, trong mắt lóe lên tia hiểm ác, “Tôi sẽ khiến người đó một sợi tóc cũng không còn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.