Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 91



Trì Ngữ Mặc cảm thấy như có một luồng điện từ môi chạy thẳng ra sau lưng, toàn thân cứng đơ, não bộ hiện lên rất nhiều niệm tưởng.

Nên đẩy, hay là không đẩy anh ấy?

Chắc là, đây không phải là lần đầu bị anh ấy hôn, không chối bỏ như lần đầu, như là điếc không sợ súng hay sao vậy?

Bởi vì không giống trước kia hoảng loạn và sợ hãi, cô có thể cảm nhận tinh tế hơn. Khi anh hôn lên môi cô, hơi râm ran, mềm mại.

Anh ấy vừa tắm xong, trên cơ thể đặc biệt thơm, nhịp thở hoàn toàn xâm nhập vào nội thể của cô.

Không biết có phải có hiệu lực làm tê hay không, cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, buông lỏng hoàn toàn.

Anh dần dần len lỏi vào trong miệng của cô, không cưỡng ép, như một miếng kẹo mềm không tiếng động, đánh cong chiếc lưỡi đỏ hồng của cô. Hút chặt rồi lại thả ra, rồi lại hút chặt lại thả ra, từng miếng từng miếng một.

Cô không di chuyển, không đáp hồi, cũng không hề phản kháng. Cảm nhận theo bản năng, bị anh ấy hôn như thế này, không tốt.

Mối quan hệ của họ là gì, ngay cả quan hệ cấp trên cấp dưới cũng chưa tới, nhưng lại tràn ngập nỗi mập mờ, không giống như là phong cách của cô.

Phép lịch sự, phẩm chất, cư thế, không có dũng khí để đẩy anh ấy ra.

Hoặc là, thả theo sự thăng trầm của xã hội, cô sớm đã không còn là một con bê non nữa rồi.

Cô sợ quá nhiều việc, muốn có thể tồn tại, cần phải nắm bắt được kịp thời cơ, cần phải quan sát nhiều hơn nữa, cần phải nhịn được những điều mà người thường phải nhịn mới có thể làm được những việc mà người bình thường không làm được.

Đạo lý cô hiểu, nhưng nhiều lúc cô không thể làm được.

Lôi Đình Lệ đã hôn cô năm phút rồi, vẫn chưa muốn dừng lại.

Môi của cô tê cứng, trong miệng toàn là hơi thở của anh, không muốn nuốt xuống nhưng lại thuận theo mép miệng mà trôi xuống.Như vậy, càng...thấy quay cuồng hoảng loạn.

Côi đẩy vai Lôi Đình Lệ.

Anh ấy cuối cùng cũng thả cô ra, ánh mắt như đang đắm chìm mông lung trong thung lũng tình yêu,rực cháy nhìn chằm chằm vào cô.

Trì Ngữ Mặc không biết là anh ấy muốn nói gì, không dám thở mạnh.

Bầu không khí lúc này gần như đông cứng, rất tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp thở của cả hai.

Thời gian trôi dần đi, ánh mắt của anh ấy bắt đầu bình tĩnh trở lại. Cái phút giây đầu óc mông lung mụ mị cũng bắt đầu dần biến mất, trở nên minh mẫn hơn. Ở một mức độ nào đó, sự kiềm chế của anh cũng mạnh hơn những người khác.

“Việc này kết thúc ở đây, cô cũng chẳng nợ nần gì tôi nữa, đi chuẩn bị bữa sáng đi.”Lôi Đình Lệ gương mặt lạnh lùng nói.

Anh lùi xa ra sau, cách cô tới một mét.

Cô thấy anh nói hoàn toàn điềm tĩnh, không một chút ác ý nào, lại nghĩ là, chắc do cô nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng, đây là lần đầu tiên cô hôn một người đàn ông lâu tới như vậy, mà lại còn không hề cự tuyệt, mặt đỏ lừ, chạy nhanh vào trong nhà bếp, phát hiện từ tận đáy lòng tim cô đập rất nhanh khác hẳn so bình thường, cô giữ chặt lồng ngực mình.

Nếu như Lôi Đình Lệ nhân cơ hội này ép cô trao thân trả nợ, cho dù anh ấy có đạt được mục đích rồi, từ đáy lòng mình cô chắc chắn sẽ cảm thấy rất căm ghét anh, sẽ nghĩ mọi cách để tránh xa anh.

Nhưng anh lại không thế, tới một mức vừa phải là dừng lại, không thể...làm cho ấn tượng của cô về anh tốt hơn rất nhiều.

Cô không thể không lo sợ, Lôi Đình thật dễ thu hút người khác, nhất cử nhất động đều toát ra mê lực đàn ông hút hồn gấp ba lần người khác.Cô hất nước lạnh lên măt, cố gắng làm giảm thân nhiệt mình lại, nhanh chóng trấn chỉnh lý trí,

Cô đem được đồ ăn sáng ra, cũng đã trôi qua gần mười phút.

“Tôi pha sữa tươi nên có chậm một chút.” Trì Ngữ Mặc nói, đưa cháo, sữa và đũa đặt bên cạnh tay của anh ấy.

“Ừ.”Anh đáp lại rất nhẹ nhàng.

Cô quay lại nhà bếp, đem phần ăn của cô, cùng với trứng ốp la đưa tới, ngồi đối diện anh, cắm cúi ăn.

Lôi Đình Lệ nhìn cô.

Cô cảm nhận thấy ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận từng chút một hỏi: “Sao vậy?”

“Đồ ăn sáng làm không tồi, ngày mai làm cháo hải sản phải không?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, được anh ấy khen, thật sự cảm thấy rất vui.Không phí công cô dốc sức làm bữa sáng, “Vâng vâng, lát nữa tôi sẽ đi mua sò, bữa trưa chúng ta sẽ ăn sò nướng được không?”

Anh nhìn thấy bộ dạng cười hoan hỉ của cô, cũng bất giác mỉm cười theo. Cô thật là lạc quan, những tâm trạng không tốt cũng rất nhanh biến mất.

Sau bữa sáng, Lôi Đình Lệ có cuộc họp, cô đi vào nhà bếp rửa bát.

Anh mở cuộc họp nhanh trên mạng, cô loáng thoáng nghe được đối phương nói tới cái RD gì đó, sáng chế về đồ dưỡng da,và cuộc họp báo.

Nếu như cô nhớ không nhầm, trước kia người RD có đi thăm hỏi Diêm giáo sư, sau đó Diêm giáo sư đã bị bắt cóc luôn, bây giờ sáng chế đó lại nằm trong tay của RD, điều đó cũng đủ chứng minh, kẻ bắt cóc chính là người của RD còn gì?

Cô dựa vào mép cửa nhìn không có chút tự tin nào cả,còn Lôi Đình Lệ đang bàn chuyện rất yên định.

Thật lòng mà nói, cô không hy vọng anh thất bại, nhất là anh đã từng hai lần cứu cô. Sáng chế lần này bị người khác dùng thủ đoạn đê hèn cướp mất, thấy tiếc thay cho anh, không cần nói nhiều cũng biết thiệt hại lên tới mấy tỉ ấy chứ.

Lôi Đình Lệ nhìn về phía cô.

Cô bỗng định thần lại, nghe trộm nội dung cuộc họp của người khác rất là không tốt, “Tôi đi ra ngoài.”

Cô ngay lập tức lấy túi xách, chìa khóa, âm thầm ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm trên màn hình, “Thời kỳ đầu anh ta đầu tư càng nhiều, thiệt hại sẽ càng lớn. Để cho anh ta làm cái móc áo của tôi, không phải là cũng rất tốt sao? Nhất là, anh ta bắt cóc chỉ là dữ liệu giả, mà tôi, cùng với Diêm giáo sư đi một quá trình rất bình thường, nhân chứng vật chứng đều có.

“RD lần này bị công kích rất lớn, nhưng chủ của bọn họ là xã hội đen, thủ đoạn rất ghê gớm,không biết có như chó bị dồn vào đường cùng hay không nữa?”

Lôi Đình Lệ nhếch nhếch khóe miệng, “Sợ gì một con chó cơ chứ.”

Anh ấy đã từng nói, dám động vào Trì Ngữ Mặc nhất định sẽ không dễ gì bỏ qua.Bây giờ chẳng qua mới chỉ là quá trình thả cần câu cá mà thôi.

Trì Ngữ Mặc vừa mới đi tới tầng dưới, một người đàn ông mặc bộ véc xanh dương nhạt tiến về phía cô.

Người đàn ông đó tuổi tác không lớn, tầm hơn ba mươi tuổi, rất cao, đeo một chiếc mắt kính gọng màu đen, nhìn qua thấy cũng rất hiền lành ưu tú, kèm theo chút gì đó rất thư sinh.

“Trì Ngữ Mặc.” Anh ấy nói tên cô.

Trì Ngữ Mặc hơi ngẩn người một chút, không hiểu nổi vì sao đối phương lại biết cô, tìm cô có việc gì sao? Lẽ nào là người lần trước lộ thông tin Trình Hán Nam có con riêng cho cô biết?

Nhưng sao mà anh ta lại biết được cô ở đây?

Trì Ngữ Mặc cảm thấy có chút rợn tóc gáy,không muốn nhận mình là Trì Ngữ Mặc cho nên không nói gì.

“Tôi là Lê Khang, Hồ Kiến Quốc là ông ngoại của tôi.” Anh ấy giải thích.

Khi trong phòng bệnh, người của Hồ gia quá đông, cô không kỹ càng để ý tới dáng vẻ của bọn họ.

Lê Khang, con trai của Hồ Anh Lan, cục trưởng cục cảnh sát.

“Xin chào.” Trì Ngữ Mặc hồi đáp rất khách khí.

“Có thời gian không? Tôi đưa cô đi xem cái này.” Lê Khang cũng khách khí nói.

“Tôi phải đi mua thức ăn, còn phải nấu cơm nữa.Sáng nay, gần như không có thời gian rảnh.” Trì Ngữ Mặc khôn khéo từ chối.

“Tôi biết thật ra cô là luật sư đại diện của Hồ Đình, chiều hôm qua, Đàm Vĩnh Diệu đã nói cho tôi biết rồi, tôi không muốn để cho bọn họ biết, bởi vì bọn họ đều rất tách biệt Hồ Đình. Tôi không muốn những người đó không có lý trí lại làm tổn thương tới cô.” Lê Khang nói thẳng thắn, biểu hiện có chút rất nghiêm trọng.

Trì Ngữ Mặc ngẩn người, nếu như anh ta đã biết cô là đại diện luật sư cho Hồ Đình rồi, bây giờ anh ta tìm cô để làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.