Buổi tiệc mừng thọ diễn ra hết sức thành công. Ông nội cười nhiều đến mức miệng không khép lại được.
Diệp Túc Bắc sau khi biến mất một lúc đã quay lại sảnh. Anh vui vẻ, nhẹ nhàng nói chuyện với khách khứa, cử chỉ nhanh nhẹn. Cố Diễn Sinh chỉ
ngồi ở bàn gia đình lạnh lùng nhìn cái bóng của Diệp Túc Bắc len lỏi
trong đám đông.
Anh dường như là một nhà chỉ huy trời sinh. Đối với bất cứ việc gì, bất cứ trường hợp nào cũng có thể điều khiển đâu ra đấy. Trước đây cô từng đắm đuối dáng vẻ đó, nhưng cũng chính dáng vẻ đó giờ đây cô vô cùng căm ghét. Bộ mặt xấu xa kia đã làm cô tỉnh dậy từ
giấc mơ tươi đẹp. Cuối cùng cô cũng hiểu tình yêu trong gia đình này,
trong cuộc hôn nhân này chỉ có thể bị vùi dập dưới chân.
Kể từ
khi quay lại hội trường, Lộ Tùng Quang biến mất không thấy tăm hơi. Cả
tầng một và tầng hai quá nhiều bàn, Lộ Tùng Quang không thể ngồi ở bàn
chủ tịch được, vì vậy Cố Diễn Sinh không cố gắng tìm nữa. Tô Nham cũng
không xuất hiện lại. Đại khái cô ta đến đây chỉ để kể khổ với Diệp Túc
Bắc. Khi ra về, cô ta rất được xem trọng. Ông Diệp với bà Diệp đích thân tiễn cô ta ra. Cố Diễn Sinh cũng đi cùng, thờ ơ đứng nhìn cô ta được
tiễn đi rồi mới quay lại. Đột nhiên cô hiểu rằng thân phận của Tô Nham
không thể dự tiệc chính. Còn Cố Diễn Sinh có đủ thân phận thì mới có thể lạnh lùng, thờ ơ nhìn rõ bộ mặt xấu xa nhất mà gia đình này đang dùng
bề ngoài tốt đẹp để che đậy.
Cô vẫn luôn thật lòng tôn trọng
ông Diệp và ông nội. Tiếc là tất cả lại hoàn toàn trái ngược với sự
tưởng tượng của cô. Cô cười lạnh lùng và càng quyết tâm hơn với lựa chọn của mình.
Đến khi chúc thọ, Cố Diễn Sinh khoác tay Diệp Túc
Bắc cùng đi. Cô vốn được ông nội quý mến, vì vậy không cần phải suy nghĩ cầu kỳ tìm lời chúc hoa mỹ. Cô chỉ nói một câu, “phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”. Những nhân viên cũ đứng quanh ông nội thấy Diệp Túc Bắc và Cố Diễn Sinh đều phải thốt lên những lời bóng bẩy. Họ nói đến mức khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy nếu hai người không ở bên nhau nữa thì giống như
sẽ bị ông trời khiển trách vậy. Cô thấy buồn cười, sau đó cô thật sự đã
phải bật cười. Không ai nghi ngờ sự khéo léo và vẻ mặt tươi cười của cô. Mọi người đều cho rằng cô vô cùng vui vẻ.
Sau khi buổi tiệc
mừng thọ kết thúc, Cố Diễn Sinh về cùng xe của ông Cố, bà Cố. Diệp Túc
Bắc còn phải lo cho quá nhiều người. Cô lấy lý do buồn ngủ để về trước.
Ông Cố đã thay lái xe khác. Nhưng lái xe này cũng là người kín đáo,
thận trọng và biết điều giống như bác lái xe cũ. Ông đưa cô về nhà rồi
mới rời đi. Lúc ngồi trên xe, Cố Diễn Sinh không nói gì, cô cũng không
biết phải nói gì. Cô vốn quen làm việc tùy hứng mà không để ý gì đến hậu quả. Cô biết chắc rằng việc sắp xảy ra này sẽ tác động tới hai gia
đình, nhưng cô không thể làm trái với lòng mình.
Ông Cố vốn rất yêu thương cô. Nếu cô không làm như vậy thì ông không thể tin là cô
muốn ly hôn. Nếu lỗi không phải ở phía cô thì áp lực bên ngoài mà Diệp
Túc Bắc phải chịu đựng đủ khiến anh gục ngã.
Cô thực sự không nhẫn tâm, nhưng nhiều hơn cả, cô không muốn để lại đường lui cho mình. Cô không muốn quay đầu lại.
Như Lục Giang Thần từng nói, “Mong ước một lòng, bạc đầu không chia
cách”, đây là mong muốn của tất cả phụ nữ, Cố Diễn Sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc trên thế giới này không có sự hoàn hảo thật sự, bởi vì mặt trái của sự hoàn hảo chính là khiếm khuyết. Canh bạc này quá lớn, mà
chỉ có thua chứ không có thắng. Cô lấy hôn nhân ra để đánh bạc, từ đó để thay đổi chính mình.
Cô ngồi trên ghế sofa, trước mặt là ly
nước đá, đá còn chưa tan hết. Hơi lạnh bao quanh ly thủy tinh. Trên
thành ly hình thành vô số giọt nước nhỏ. Trong quá trình từ từ tan chảy, những giọt nước đó chậm rãi chảy xuống, rớt xuống mặt bàn uống trà tạo
thành một vệt nước. Hình dạng loang lổ đó dưới ánh đèn trông có vẻ dị
thường.
Chưa đến hai tiếng, Diệp Túc Bắc cuối cùng cũng đã về.
Anh dường như không ngạc nhiên về sự có mặt của Cố Diễn Sinh, thậm chí anh còn thấy trong ánh mắt cô ẩn chứa chút giận dữ.
Cố Diễn Sinh lạnh lùng nhìn anh, dường như những chuyện cũ đều đã hóa
thành một đống tro tàn. Trong đáy mắt cô chỉ còn lại sự giải thoát.
“Về rồi à.” Cô dùng câu trần thuật khẳng định, bởi cô vẫn đang đợi giờ phút này.
Diệp Túc Bắc có vẻ hơi ngạc nhiên. Mãi lâu sau, anh kìm nén sự tức giận bừng bừng, rút ra một tập tài liệu, vứt xuống trước mặt Cố Diễn Sinh.
Cố Diễn Sinh không ngẩng đầu, không cần nhìn cô cũng biết trong đó có
gì.
“Không có gì muốn nói sao?” Diệp Túc Bắc lạnh lùng hỏi.
Cố Diễn Sinh lắc đầu, “Không có.”
Diệp Túc Bắc nhìn vào mắt cô. Cô cũng không né tránh. Cuối cùng anh đưa mắt đi, chỉ túi tài liệu, “Đây là những tin tức đăng báo ngày mai. Nó
vốn chuẩn bị được mang đi in, cuối cùng bị tổng biên tập đưa đến tận tay ông nội.” Anh nói từng tiếng một, giọng hết sức lạnh lùng, “Cố Diễn
Sinh, cô vội thế sao? Cô có biết thứ này mà lên báo thì hậu quả sẽ
nghiêm trọng thế nào không?”
Cố Diễn Sinh cười thảm hại, không
để ý đến sự chất vấn của anh, “Chắc chắn là không đưa đi in đúng không”, Cô nhìn anh chằm chằm, “Ai dám đăng tin xấu về nhà họ Diệp chứ? Lần
trước đăng chuyện anh có con riêng, chẳng phải cũng không dám đăng ảnh
còn gì?”
Ánh mắt Diệp Túc Bắc sầm lại, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng, “Cô không đợi được sao? Kể từ khi anh ta trở về cô đã bắt đầu
không bình thường rồi. Cô ghét đợi điện thoại của tôi, cô ghét ăn cơm
một mình, ngủ một mình. Nếu là anh ta thì không như vậy đúng không? Ở
cùng anh ta cô sẽ không mệt mỏi đến thế đúng không?” Anh hét lên lạnh
lùng, tiếng hét của anh xa xăm như từ dưới lòng đất vọng lên.
Cố Diễn Sinh vẫn thản nhiên. Sự u uất cuối cùng cũng đã bị dập tắt ngấm. Cô trả lời quyết tâm và lạnh lùng, “Đúng vậy.”
Cô quay người, rút ra đơn xin ly hôn đã chuẩn bị trước đưa cho anh, “Ký vào đi, tốt cho cả hai chúng ta.”
“Sao tôi lại phải làm vậy?”
“Anh không có lựa chọn, anh đồng ý đi.”
Diệp Túc Bắc cầm đơn xin ly hôn. Anh nắm chặt tờ giấy mỏng manh đó,
những đường gân xanh trên tay hằn lên. Vẻ mặt của anh chuyển từ tức giận sang bình tĩnh, cuối cùng lại tỏ ra thản nhiên. Anh giơ tờ đơn, “Đây là lý do cô đợi tôi?”
“Phải.”
Diệp Túc Bắc cuối cùng
nhìn Cố Diễn Sinh. Anh rút chiếc bút thường dùng từ trong túi áo, ký tên mình lên khoảng trống bên cạnh chữ ký của Cố Diễn Sinh.
Vào
lúc hạ bút, anh hơi do dự. Ngòi bút đưa trên mặt giấy tạo ra một nét thô ráp. Chỉ trong chớp mắt, anh lại tiếp tục tác phong quen thuộc, nhanh
nhẹn ký tên của mình.
Cố Diễn Sinh liên tục nhìn anh, thấp
thoáng có điều suy nghĩ. Thói quen của anh vẫn không thay đổi, khi viết
tên mình, anh thích viết ngược. Chữ “Bắc” vốn viết nét phẩy trước rồi
mới đến nét sổ móc, nhưng anh lại thường viết sai. Anh nói đó là thói
quen đã hình thành từ nhỏ, không thay đổi được. Có lẽ là như vậy, giống
như việc cô yêu anh đã ăn sâu vào tận xương tủy, đau đến sâu thẳm cõi
lòng. Nhưng chẳng phải cô đã ép buộc mình thay đổi sao?
Trên đời này làm gì có thứ gì thật sự không thể thay đổi, chỉ có không muốn thay đổi mà thôi.
Cố Diễn Sinh thu lại lá đơn anh đã ký tên. Cô hơi thất vọng quay về phòng. Khi vừa nhấc chân, Diệp Túc Bắc ngăn cô lại.
Diệp Túc Bắc vốn rất nhanh nhẹn giờ lại tỏ vẻ do dự. Ánh mắt anh không
rời khỏi cô, dường như chỉ cần anh rời mắt là cô sẽ biến mất.
“Anh có thể cho em tất cả. Chỉ có một thứ hy vọng em sẽ để lại cho anh.” Giọng của anh không lớn, trong giọng nói có pha lẫn chút mệt mỏi,
“Chiếc áo len em đan cho anh, hy vọng em có thể để lại cho anh.”
Cố Diễn Sinh căng thẳng, cô gượng gạo quay đầu, không muốn để anh thấy
bất cứ sự yếu đuối nào của cô, “Xin lỗi Diệp Túc Bắc, ngoài chiếc áo len đó ra tôi không cần thứ gì của anh cả. Tôi không muốn bất cứ thứ gì
chứng minh sự ngu ngốc của tôi nằm trong tay anh.” Giọng nói của cô lạnh như băng. Không chỉ Diệp Túc Bắc mà ngay cả bản thân cô cũng run lên vì lạnh.
Diệp Túc Bắc chậm rãi tránh đường cho cô đi. Trong mắt
anh hiện lên nụ cười ảm đạm. Giọng anh không lớn, khản đặc nhưng từng
câu từng chữ anh nói ra đủ để đánh mạnh vào lòng cô, “Anh biết anh không có tư cách giữ em lại, anh cũng biết em và Lộ Tùng Quang không như
những gì phóng viên viết. Nhưng anh vẫn không kìm được sự nóng giận. Cố
Diễn Sinh, những lời anh nói với em hôm qua là nghiêm túc.”
Anh yêu tôi sao? Cố Diễn Sinh nhớ lại câu nói của anh lúc nửa tỉnh nửa say. Cô im lặng một hồi lâu không trả lời. Cô không có gì để nói, bởi tất cả đều như nước đổ đi không thu lại được nữa rồi.
Diệp Túc Bắc
thì không định im lặng. Anh tiến lên trước, kéo Cố Diễn Sinh vào lòng.
Anh dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cánh tay giá lạnh của cô.
Cằm anh tì lên trán cô, giọng nói run rẩy, “Ba năm trước, khi anh gọi
điện cho em, anh rất tỉnh táo. Nhưng anh tự nói mình là say. Nếu không,
anh không dám nói với em những lời đó.” Câu ‘Em lấy anh đi’ đó, anh đã
phải mất bao nhiêu công sức mới nói ra được? Người ta nói say rượu làm
liều. Câu này quả là không sai. Đối với cuộc hôn nhân do gia đình sắp
đặt này, anh liều mình phản đối, bởi anh không thể khẳng định được tình
cảm Diễn Sinh dành cho anh. Anh không muốn cô và anh tùy tiện kết hôn
trong khi chưa xác định được tình cảm. Từ đáy lòng anh hy vọng Diễn Sinh có thể tìm được người cô yêu thương nhất.
Chỉ khi say rượu anh mới dám nói, người đó tại sao không thể là anh?
Ba năm kết hôn, vừa thăm dò nhau, vừa nhẫn nhịn nhau, họ trở thành
những con nhím nhát gan thận trọng xù lông. Chỉ cần sơ ý một chút là có
thể làm đối phương bị thương.
Tình cảm yếu đuối như thế, không phải là anh không biết.
Cố Diễn Sinh yên lặng lắng nghe, trái tim cô nhói đau như bị dao đâm.
Trong phút chốc, cô gần như đã muốn xé tan tờ đơn mà hai người đã ký
tên. Nhưng ngay sau đó cô đã tỉnh lại.
Cô không muốn ở trong cái mạng từ lâu đã quấn bùng nhùng quanh mình nữa. Cô yêu anh, nhưng cô càng muốn yêu bản thân mình hơn.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, như mỗi buổi sáng trước đây, dịu
dàng chỉnh lại trang phục cho anh. Mùi hương trên người Diệp Túc Bắc vẫn khiến cô lưu luyến. Hai mươi mấy năm đủ để khiến tâm niệm của cô hóa
thành tro bụi. Cô không ngẩng đầu, nói líu ríu, “Tôi ở bên anh hai mươi
mấy năm như lẽ đương nhiên. Bây giờ cũng nên kết thúc thôi.”
“Anh biết.” Giọng nói của Diệp Túc Bắc run rẩy, “Anh chỉ không muốn có hiểu lầm. Anh và Tô Nham không như người ta đồn đại.”
Cố Diễn Sinh gật đầu. Chuyện của anh và Tô Nham, dù sao cũng không đơn
giản như vậy. Cô ít nhiều cũng đoán ra được vài phần, từ thái độ của bố
chồng và ông nội.
Từ sâu trong lòng cô cười lạnh lùng, hóa ra
tất cả đều có điềm báo từ trước. Trình Linh Tố cũng tốt, Viên Tử Y cũng
vậy, chẳng phải cuối cùng Hồ Phỉ đã sống cùng Miêu Nhược Lan sao?
Cô thở một tiếng, mỉm cười, cuối cùng không nói gì.
Cuối cùng họ vẫn xa nhau, để lại sau lưng sự chăm sóc, sự đau thương trước đây và sự lạnh nhạt của cuộc đời này.