Hôn

Chương 37



Bắc Âu giống như một sợi dây ngọc trai mà Thượng Đế đã ban tặng, nó lấp lánh những ánh sáng trắng, và Đan Mạch là một trong những hạt ngọc trai không được bắt mắt trong số đó, nhưng vẫn ánh lên ánh sáng của riêng mình. Bầu trời xanh trong, biển nước xanh trong, và cả những lâu đài cổ kính lãng mạn, thêm vào đó là từng câu chuyện cổ tích tuyệt mỹ của Andersen, đất nước nhỏ bé này dường như bị bỏ quên ở vườn địa đàng ở phương Bắc xa xôi, cả thế giới đều ngừng lại ở thời khắc thuần khiết vừa mới bắt đầu của vạn vật, khiến ai ai cũng tĩnh tâm.

Ngày càng đến gần ngày sinh, bà Cố và Vương Lệnh Văn càng cảm thấy lo lắng cho cô. Cô đi bất cứ đâu cũng có người đi theo. Bà Cố rất thích Vương Lệnh Văn, cũng đã nhiều lần bà tâm sự chân thành về Vương Lệnh Văn với Cố Diễn Sinh. Thái độ của Cố Diễn Sinh vẫn kiên quyết như trước, bà Cố cũng không miễn cưỡng, sau đó thái độ với Vương Lệnh Văn cũng khách sáo hơn trước. Vương Lệnh Văn có thể cảm nhận rất rõ sự thay đổi của bà Cố, có lúc đi ra ngoài với Cố Diễn Sinh anh tỏ ra mệt mỏi, nói với Cố Diễn Sinh, “Vốn định theo chính sách của bác gái, không ngờ lại bị em trấn áp rồi.”

Cố Diễn Sinh nghe xong chỉ cười, mắng anh, “Định chơi trò đó với mẹ của em à, thật chẳng đàng hoàng chút nào!

Mặc dù nói đùa, thực ra trong lòng cô cũng không muốn người ta tiếp tục kéo dài đề tài khó xử này, người tốt như Vương Lệnh Văn xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn, anh ấy xứng đáng có người luôn toàn tâm toàn ý với mình, mà người phụ nữ đó không phải là cô. Cô chỉ có thể đem lại cho anh quá ít, con người không thể quá ích kỷ, dìm người khác xuống nước để mình có được thứ mong muốn. Hơn nữa cuộc sống của cô không phải là một bến nước, mà là một vũng lầy.

Cố Diễn Sinh mang thai đã hơn tám tháng, đêm đến chân hay bị chuột rút, bác sĩ đã kê cho một ít canxi, bà Cố nấu ăn cũng cho thêm nhiều món ăn giàu canxi, nhưng triệu chứng của cô cũng không thuyên giảm nhiều. Đêm đến nửa đầu cô toàn bị tê tê, bà Cố nghe thấy tiếng rít khó khăn của cô. Nghe vậy bà lại tỉnh dậy, lọ mọ sang ấn ấn, bấm bấm cho cô, cho đến khi cô ngủ được.

Mặc dù cô rất cố gắng ăn uống, nhưng không béo được như những bà bầu khác, trừ cái bụng ngày càng to hơn, chân tay của cô hình như cũng khác với người thường, mặc dù cô vẫn hay đùa rằng người nước ngoài nào nhìn từ sau lưng vẫn muốn tới bắt chuyện với cô, nhưng trong lòng cô vẫn luôn lo lắng đến lúc sinh con sẽ không đủ sức.

Hôm nay đúng ngày Vương Lệnh Văn được nghỉ, anh hồ hồ hởi hởi thay bà Cố đưa Cố Diễn Sinh đi siêu thị, bà Cố gàn không được, cuối cùng đành phải để anh đi.

Thời tiết đã đẹp hơn, ánh nắng mùa đông vẫn là dễ chịu nhất, Cố Diễn Sinh khẽ nhắm mắt phơi nắng, nói chuyện câu được câu chăng với Vương Lệnh Văn. Vương Lệnh Văn cũng xuất thân từ ngành hội họa, nên cũng có những vấn đề tương đồng để nói chuyện với Cố Diễn Sinh, nhưng Vương Lệnh Văn quan tâm hơn đến việc nghiên cứu hội họa của Trung quốc, còn Cố Diễn Sinh lại thiên về trường phái hội họa phương Tây.

Sau khi họ nói hết chuyện về hoạt động nghệ thuật mới, chủ nghĩa hiện đại, chủ nghĩa hậu hiện đại, đột nhiên Vương Lệnh Văn chuyển đề tài, nói về quá khứ của Cố Diễn Sinh. “Mối tình đầu của em là lúc em mấy tuổi?”

Cố Diễn Sinh bị câu hỏi của anh làm cho ngây ra một lúc, cô hỏi lại, “Định nghĩa tình đầu là gì?”

“Hai người yêu nhau.”

“Thế thì chắc đến giờ vẫn chưa có mối tình đầu.” Cố Diễn Sinh cười ngậm ngùi, hai người yêu nhau? Cô yêu Diệp Túc Bắc, nhưng Diệp Túc Bắc đâu có yêu cô, Lộ Tùng Quang yêu cô, cô lại yêu Diệp Túc Bắc. Kết hôn được ba năm, đến lúc ly hôn, Diệp Túc Bắc mới nói yêu cô. Có lẽ số phận đang trêu đùa cô, mọi thứ đều thiếu sót. Chỉ cách sự hoàn hảo một bước, nhưng do dự không dám tiến tới.

Vương Lệnh Văn cũng không muốn hỏi thêm, anh nói, “Mối tình đầu của anh là năm mười bốn tuổi, người yêu đầu tiên không phải là vợ anh. Lúc đó còn rất nhỏ, vì một chiếc kẹp tóc hình bướm mà thích một cô bé, sau đó cũng học đòi yêu đương. Sau đó anh thi vào đại học, cô gái đó theo sự sắp xếp của gia đình đã sang Mỹ, vậy là tan vỡ.”

Cố Diễn Sinh hơi xúc động, cô thấy quá khứ đó cũng đẹp đấy chứ. Cô hỏi, “tiếc lắm phải không?”

“Không.” Vương Lệnh Văn lắc đầu, “Nếu không chia tay với cô ấy, có lẽ anh đã không đến với vợ của mình. Bọn anh đã ở với nhau ba năm, sau khi tốt nghiệp, anh đã đưa cô ấy đến Bắc Âu, nơi mà cô ấy mơ ước. Cô ấy là một họa sỹ. Thế nhưng anh luôn muốn trói chặt ước mơ của cô ấy để giữ cô ấy ở bên mình. Cô ấy chỉ muốn được đi khắp nơi trên thế giới, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu, anh chỉ muốn cô ấy phải nhường mình. Vì thế bọn anh thường xuyên cãi nhau, cuối cùng sau một lần cãi nhau kịch liệt, cô ấy đã tức giận quay về nước... sau đó gặp tai nạn máy bay...” Viền mắt anh ngầu đỏ, nhưng rồi lại cười nhạt, “Khi nhận được di vật của cô ấy, anh mới đọc được nhật ký, cô ấy viết trong đó rất nhiều điều mà chưa bao giờ nói với anh, ví dụ như thực ra cô ấy không muốn đi khắp nơi, thực ra cô ấy chỉ muốn thu hút sự quan tâm của anh, muốn anh rời mắt khỏi những bài giảng của mình để chú ý đến cô ấy, nhưng lúc đó anh còn trẻ và đầy tham vọng, chỉ muốn gây dựng sự nghiệp lớn.”

Nhìn cảm xúc buồn vui lẫn lộn đan xen trên khuôn mặt Vương Lệnh Văn, Cố Diễn Sinh yên lặng. Hóa ra ai cũng vậy, bất luận là nam hay nữ, không thể luôn tìm được sự cân bằng giữa sự nghiệp với gia đình, giữa gia tộc với gia đình. Cô tưởng rằng Vương Lệnh Văn là một người chín chắn, hướng nội, một tiến sỹ đa tài, nhưng thực ra anh cũng đã từng đi sai đường. Cố Diễn Sinh thấy những bức tranh của vợ Vương Lệnh Văn, tất cả đều mang màu sắc ấm áp, tràn đầy sự sống và giống như trong cổ tích, chắc chắn đó là một người phụ nữ vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ, lạc quan, nhưng cô ấy đã phạm phải sai lầm như mọi phụ nữ khác, đó là muốn chiếm vị trí độc tôn trong lòng đàn ông.

Cố Diễn Sinh thấy hơi bùi ngùi, liên tưởng đến bản thân, rồi nói một cách xa vời, “Con người càng đứng ở vị trí cao, sẽ càng nhìn được xa, và ngày càng mong muốn có được nhiều hơn.” Cô liếc nhìn Vương Lệnh Văn, rồi nói, “Ngày trước anh đưa cô ấy đến Bắc Âu chỉ để thỏa nguyện mơ ước của cô ấy, nhưng đến đây anh lại tìm được giá trị của bản thân, vậy là anh lại có ước mơ. Còn cô ấy, sau khi hoàn thành ước nguyện của mình, thì lại bắt đầu có những ước mơ mới, mà mọi người lại đều không tìm được lối thoát để cân bằng. Thực ra nghĩ lại ngày trước khi còn đứng ở vị trí thấp nhất, có lẽ đó mới là lúc vui nhất, ‘đạt được’ thực ra là một tội ác.”

Cố Diễn Sinh nói rất chậm, Vương Lệnh Văn cũng nghe rất rõ. Anh nhìn cô mỉm cười đồng ý, “Sau khi cô ấy ra đi, anh mới nhận ra điều đó, vì thế anh không muốn trói buộc mình trong ký ức, anh đã lựa chọn một cuộc sống tốt hơn. Vì anh tin rằng, đó mới là con người của anh mà cô ấy muốn nhìn thấy. Còn em”, anh ngừng một lúc, “Em cũng vậy, đừng sợ, hãy dũng cảm bước qua, ‘đạt được’ không phải là tội ác, ‘tham lam’ mới là tội ác, mà em thì không hề tham lam.”

Cố Diễn Sinh lắc đầu, “Không, em tham lam, vì thế em cũng có tội.” Cô giữ lại đứa con này, là bởi cô muốn giữ lại sợi dây liên kết giữa Diệp Túc Bắc với mình. Cô muốn có được sự viên mãn sau này. Cô chìm đắm trong thế giới của mình, từ lâu đã không tự bứt lên được.

Vương Lệnh Văn đang định nói thì điện thoại di động trong túi đổ chuông, anh nói một hai câu rồi đưa máy cho Cố Diễn Sinh, “Bác gái.”

Cố Diễn Sinh cầm máy rồi đưa lên tai nghe.

“Đến đâu rồi?”

Cố Diễn Sinh nhìn vào cửa siêu thị còn cách đó không xa, trả lời, “Vừa đến cửa, sắp vào trong rồi ạ.”

“Chú ý đấy nhé, đừng để người khác va vào người.” Bà Cố căn dặn.

“Con biết rồi.” Cố Diễn Sinh tỏ chút không hiểu, chẳng lẽ bà Cố gọi đến chỉ để nói những câu đó thôi sao?

Bà Cố ngập ngừng, nửa muốn nói nửa muốn không, “Diệp Túc Bắc vừa gọi điện cho mẹ...”

Bỗng một linh cảm bất thường chạy trong não Cố Diễn Sinh, tim cô như đập nhanh hơn. Cô hỏi, “Sao ạ?”

“Nó vừa xuống sân bay, sắp đến nơi rồi, nghe nói con đi siêu thị, chắc giờ nó cũng đến thẳng siêu thị đấy... Có khi con sẽ gặp nó.”

“Mẹ!” Đột nhiên Cố Diễn Sinh cau mày lại, “Tại sao chuyện anh ta đến đây là chuyện lớn đến thế mà giờ mẹ mới nói với con? Con đã nói với mẹ thế nào?”

“Vợ chồng với nhau có gì mà không nói được? Đứa trẻ sắp chào đời rồi, nó là bố, mẹ cũng chẳng có lý gì mà ngăn cản nó cả?” Cách biện hộ của bà Cố có chút đuối lý, thực ra trong chuyện này bà cũng hơi ích kỷ, là một người mẹ, bà vẫn hy vọng hai người có thể nối lại với nhau.

Cố Diễn Sinh thấy rất giận, cố gắng kiềm chế cơn tức tối của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Con và anh ta đã ly hôn từ lâu rồi, con chẳng còn gì để nói với anh ta nữa.” Chưa kịp nói xong, ánh mắt cô đã hướng về phía xa.

Diệp Túc Bắc bước từ taxi xuống, tài xế lấy hành lý từ phía sau cốp xe giúp anh, anh ta đón lấy, cười một cách lịch sự cảm ơn người tài xế. Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu xám dài đến tận đầu gối, trên cổ cuốn một chiếc khăn màu trắng đục, chân đi một đôi bốt rất thời trang. Trông anh ấy vô cùng khôi ngô, tuấn tú, phong thái tự nhiên, bớt đi cái vẻ cẩn thận, kỹ lưỡng, mô phạm như mọi khi. Nếu không phải vì những chuyện thị phi trước đây, có lẽ Cố Diễn Sinh đang sống nơi đất khách quê người sẽ không thể không nhìn anh ta nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc Cố Diễn Sinh chỉ cảm thấy bất an.

Cô cũng không hiểu tại sao lại bất an. Đã hơn nửa năm không gặp, mặc dù khoảng cách cũng khá xa, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn cảm nhận được cảm giác đã thân thuộc đến tận xương tủy đang tuôn trào trong cơ thể. Đó là một tín hiệu không hề tốt chút nào. Vì cô cảm thấy nỗi oán hận mà cô dành cho anh hình như càng ngày càng ít đi, còn nỗi nhớ càng ngày càng sâu đậm. Rõ ràng đã tự nhắc nhở, rõ ràng đã luôn cố gắng kiềm chế mình, nhưng vẫn có cảm giác muốn chống lại mà không được.

Cô nắm chặt tay lại, nhìn Diệp Túc Bắc không chớp mắt, anh ta cúi xuống nhìn đồng hồ, mặc dù chỉ có một đoạn dây đeo tay thò ra, nhưng cô vẫn nhận ra, đó là món quà Cố Diễn Sinh tặng Diệp Túc Bắc nhân dịp sinh nhật anh ta, một chiếc Pahmony của Vacheron Constantin, LesEssentie11es, cô không hiểu lắm về hàng hiệu, là Tiểu Kiều dắt cô đi mua, giá đắt đến mức Cố Diễn Sinh cũng thấy đắn đo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn mua. Diệp Túc Bắc có rất nhiều đồng hồ đeo tay, cái thì do người khác tặng, cái thì tự mua, tất cả đều để trong chiếc tủ kính đặc biệt trong nhà, mỗi khi bật điện lên, ánh sáng kim loại đều khiến Cố Diễn Sinh lóe mắt.

Tay trái Diệp Túc Bắc kéo va ly, chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón nhẫn trái chẳng khác nào một ngôi sao giữa bầu trời đêm, như đâm thẳng vào tầm mắt của Cố Diễn Sinh, một sức mạnh không tên như làm núi non nghiêng ngả dậy lên trong cô, cô đứng ngây ra như đã bị hóa đá.

Vương Lệnh Văn đứng bên cạnh cô, nhìn theo cô về phía người đàn ông ở xa xa. Những lời bà Cố vừa nói trong điện thoại anh đã nghe thấy hết. Anh tiến lại gần, cầm chiếc điện thoại trong tay cô, nói vài câu rồi tắt máy.

Anh ghé sát vào tai của Cố Diễn Sinh hỏi, “Kia chính là sự tham lam của em phải không?”

Cố Diễn Sinh ngây ra. Nhìn anh ta một cách bất lực.

Vương Lệnh Văn lại than thở, “Cho em hai lựa chọn, một là, nắm tay anh và chúng ta cùng đi, hai là, hai mắt nhắm thẳng anh ta lao đến mà ôn lại tình xưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.