Honey! Cùng Nằm Mộng Nào

Chương 3



Đúng là không cách nào thẳng thắn với bác sĩ Dung về mấy chuyện gần đây, mặc dù đối phương nhìn ra trạng thái của anh không đúng, thế nhưng Lê Tu Triết vẫn ngậm miệng không nói, ép hỏi liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác. Thái độ chống cự hệt như thời điểm mới gặp mặt, bộ dáng bác sĩ Dung có chút khổ sở, lúc tiễn anh ra cửa giọng nói cũng có chút run rẩy.

Lê Tu Triết cảm thấy tim mình bị ai bóp nghẹn, giống như không thở được. Nhưng mà chờ lúc anh phản ứng lại, đã ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà, đèn trên bảng điều khiển liên tục thay đổi, cuối cùng dừng lại ở tầng 25.

Do sở thích nhìn từ trên cao xuống, Lê Tu Triết gần như ở tầng cao nhất, đồng thời vì yên tĩnh, đem căn hộ cả tầng đều mua đứt. Sau khi nhập mật mã rồi quét vân tay, vừa vào đến nhà anh liền đem đồ vật ném đi, mệt mỏi mà dựa vào ghế sa lông.

Đêm nay trăng rất đẹp, tia sáng trắng bạc dịu dàng xuyên qua góc phòng khách lặng lẽ bao phủ trên mặt đất, nhìn chẳng khác nào ánh bạc trong trẻo trên mặt hồ, phản chiếu bóng của các vật thể xung quanh. Từ khi những giấc mơ kì quái không ngừng đến, Lê Tu Triết rất khó để bình ổn cảm xúc của bản thân chứ nói chi đến có thời gian rảnh rỗi để thưởng thức ánh trăng. Vậy mà hôm nay tâm tình không tốt, anh đứng dậy đến trước cửa sổ, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, bên dưới là thành phố ban đêm, ánh đèn trên vô số tòa nhà cao tầng giống như những ngôi sao, chỉ là đã rơi vào bóng tối cuộn trào mãnh liệt. Có lẽ ở sau một cửa sổ nào đó, cũng có người như anh trong đêm đen không thể an giấc.

“Ánh trăng rất đẹp, cũng mang ý nghĩa em yêu anh đó nha.” Sau lưng đột ngột truyền đến âm thanh quen thuộc, Lê Tu Triết kinh ngạc quay người, một người so với anh nhỏ hơn một chút liền thuận thế nhào vào lòng anh, cười híp mắt ngẩng đầu nhìn anh. Lý trí muốn đẩy ra nhưng thân thể lại vô cùng thành thật. Lê Tu Triết tay chân luống cuống tùy ý để đối phương ôm eo mình.

Được voi đòi tiên vốn là bản tính của người trước mặt, không chỉ ôm thật chặt Lê Tu Triết, còn nhón chân lên muốn hôn anh, nhưng mà không hiểu tại sao lại không thể tiếp tục, không biết làm gì hơn cong môi nổi giận: “Đều đã nói em yêu anh, sao vẫn không chịu thẳng thắn chứ?” Lê Tu Triết lúc này mới lấy lại tinh thần, đẩy tay bên hông ra, theo bản năng lùi lại vài bước tựa lên cửa sổ sát đất, xụ mặt lạnh lùng hỏi: “Sao cậu vào đây được?”

Hiện tại rốt cuộc là hiện thực, hay vẫn là ảo mộng?

Từng bước ép sát, dáng vẻ ngẩng đầu kiểu “chán anh ghê”, người kia không chút nào sợ anh sẽ lạnh nhạt với mình: “Anh muốn em xuất hiện, em sẽ xuất hiện.” Nói xong liền ôm lấy cổ của Lê Tu Triết, nhè nhẹ gặm cắn cổ anh, hai cái răng nanh thật nhọn, để lại mấy dấu răng. “Cậu rốt cuộc là thứ gì …” Bị cắn mấy cái, cảm giác khí lực cả người đang rời đi, Lê Tu Triết lâm vào hỗn loạn, mỗi lần gặp đối phương bao giờ cũng vô lực phản kháng, Cảnh trong mơ vốn bình thường hoàn toàn bị ô nhiễm.

“Em là người vẫn luôn thầm mến anh.” Người kia đưa lưỡi đến liếm liếm dấu răng, cởi nút áo Lê Tu Triết, lộ ra ngực trần: “Chỉ là anh đang trốn tránh mà thôi.” Thuận theo cổ in xuống một dấu hôn, có qua có lại, cũng mút đầu ngực Lê Tu Triết, hồi tưởng lại hình ảnh bị liếm lộng trước đây, trúc trắc làm theo. Lê Tu Triết cảm thấy bản thân muốn điên luôn rồi, đã bị cùng một người xa lạ trong mơ sờ qua mỗi một địa phương, đối phương đói khát đến mức chỉ một giây sau liền đem anh nhấn ngã vòi chịch, tựa như hiện tại dồn hết sức mà dụ dỗ anh, trên người cũng trần trụi.

Tuy rằng đã từng hút ngực đối phương, nhưng không hề biết bản thân cũng sẽ có cảm giác, Lê Tu Triết cúi đầu nhìn cái đầu đang làm loạn kia, tóm lấy tóc đối phương lại không thể dùng lực, như thể ý chí sâu bên trong đang ngăn anh lại. May mà đối phương rất nhanh đã mất đi hứng thú, buông thịt mềm trong miệng ra, chuyển chủ ý lên vùng bụng, đầu lưỡi đi qua từng cơ bắp trên thân thể anh, kéo theo từng trận run rẩy, chỉ là xúc cảm cứng rắn của mặt nạ khiến Lê Tu Triết chưa hoàn toàn hãm sâu vào. Chỉ là miệng lưỡi đơn giản, đã khiến anh không thể kiềm chế, hạ thân cấp tốc cương lên chống trên người đối phương. “Hì hì, ngoài miệng nói không muốn, cơ thể lại rất thật thà hén.” Tiếng trêu đùa của đối phương vang lên, như được khuyến khích lại càng thêm nghiêm túc lưu lại vệt nước gần vùng bụng dưới. Đầu lưỡi ẩm ướt lại linh hoạt như rắn, thỉnh thoảng lại cùng với răng phối hợp một chút, lưu lại trên người Lê Tu Triết rất nhiều dấu hôn.

Thở dốc từng ngụm, không chỉ đối phương càng lúc càng phóng đãng, Lê Tu Triết cảm thấy bản thân cũng càng ngày càng quen bị quấy rối như vậy. Coi như là đang trong mơ, loại kích thích đang chạy khắp cơ thể kia không thể là giả. “Cậu rốt cuộc là ai?” Không ngại phiền phức mà dò hỏi thân phận đối phương, Lê Tu Triết cũng từ từ nhận ra đây không phải là một giấc mộng bình thường, anh vốn là một người luôn không tin vào mấy câu chuyện quỷ thần thậm chí còn cho trợ lý đi cầu nguyện rồi tìm phật châu đã khai quang đeo lên cổ tay, kết quả đối phương vẫn như trước đi vào giấc mộng của anh. Người kia một tay gỡ bỏ thắt lưng da của Lê Tu Triết, tiện tay ném qua một bên, móc cài kim loại va chạm với sàn nhà phát ra một tiếng “bịch”rất lớn, nhưng mà không ai để ý đến, chỉ có chiếc quần trượt xuống nằm rũ. Chẳng lẽ lại giống như lần ở rạp chiếu phim sao? Lê Tu Triết chuẩn bị cho mình tâm lý thật tốt, nếu không thể phản kháng, thì chỉ còn có thể cố gắng hết sức kiềm chế thôi.

Nhưng mà, đối phương nở nụ cười khiêu khích, lập tức dùng tay vuốt ve dương v*t đang cứng lên vài cái, nắm chặt phần gốc suy nghĩ đôi chút, chợt há miệng ngậm hơn phân nửa chóp đỉnh. Không phải không thể làm đến bước này sao! Lê Tu Triết không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa hơi không lên được khiến bản thân nghẹt thở, hạ thân truyền đến cảm giác ướt át khi được khoang miệng nóng cháy kia bao lấy, còn có đầu lưỡi không ngừng co rút khuấy động trong miệng, chặn trên chóp đỉnh tùy ý lộng mút, người kia còn giả bộ lơ đãng đem đầu lưỡi thăm dò khe nhỏ trên đỉnh, đào móc vài lần để thưởng thức biểu tình của Lê Tu Triết.

Dưới ánh sáng trong phòng khách, sau lưng là cửa sổ sát đất lạnh băng, ánh trăng theo đó chiếu vào ngời sáng, bên tai ửng hồng liền bị phô bày ra rõ ràng. Lê Tu Triết muốn gầm lên bảo đối phương mau dừng lại, nhưng khi ra đến miệng chỉ có một câu yếu ớt: “Buông ra.” Thật thẹn với thân phận tổng giám đốc, còn có thời kỳ bộ dáng có khuynh hướng bạo lực ngày trước. Tiếc rằng người kia chỉ coi anh chỉ là đang mạnh miệng, thân người trắng trẻo uốn éo, một bên bày ra thân thể bản thân, một bên lại tiếp tục khẩu giao cho Lê Tu Triết. Ngăn cách trước kia chẳng biết từ lúc nào biến mất không thấy tăm hơi, người nhìn như tên sắc ma trong lòng cao hứng, ra thêm sức mà hầu hạ, từ chóp đỉnh hình dù đến phần gốc, từng tấc một đều được đầu lưỡi quét qua, hai túi bên dưới cũng bị cậu đùa dai gảy gảy mấy lần. dương v*t to lớn dữ tợn trong miệng cậu tựa như đứa trẻ đang ăn que kem, liếm liếm mút mút, vào miệng vừa ngọt vừa thơm.

Cảm thấy cả miệng đều tràn ngập vị chua, cả chóp đỉnh cũng không thể ăn hết, người kia có chút thất bại, uất ức phun ra, hướng Lê Tu Triết quăng ra một câu: “Đều là tại anh lớn như vậy.” Ở mức độ nào đó, đây càng giống như tán thưởng, cộng thêm lúc này đối phương đang vùi đầu giữa hai chân mình, cả cây to lớn dính nước miếng cùng dịch thể càng lộ vẻ trơn nhẵn, bất chấp sự giãy giụa của chủ nhân tự mình phồng lớn, thẳng tắp đâm vào mép người kia, Lê Tu Triết cảm thấy đầu óc chợt trống rỗng. Khó tự kiềm chế nổi mà trở nên hưng phấn, vừa cảm thấy mất thể diện, vừa giống như đang trốn tránh mà dời đi tầm mắt, nhưng đối diện với thành phố đông nghịt bên ngoài, dường như mỗi ô cửa sổ đều có người dòm ngó hành động của bọn họ.

Không chịu thua, sớm muốn ăn trọn đồ vật to lớn này, đối phương không để ý đến chống cự của Lê Tu Triết, điều chỉnh phương hướng một chút, tiếp tục nuốt quy đầu to lớn, mãi đến khi có thể ngậm được toàn bộ vào miệng đầy ắp khó mở ra nữa. Lần này lưỡi cũng không thể tự do di chuyển, không thể làm gì hơn là dùng biên độ nhỏ đảo quanh vài vòng, người kia kìm nén cảm giác kì dị đối với lần đầu được nếm thử loại kích thích này, nhớ lại tài liệu đã xem qua, cẩn thận từng chút tránh khả năng răng gây nguy hiểm đến vật kia, thái độ thừa thắng xông lên, đem cả cây ngậm vào, môi hôn đến chỗ sâu nhất, đem đỉnh chạm đến tận cổ họng.

Cả cây tiến vào, cả cây lui ra, Lê Tu Triết không thể không cảm thụ khoải cảm khi được khẩu giao, anh cũng không biết tại sao trước mặt là đối phương thì không có cách nào trốn tránh, miệng kia vừa nói vô số lời mê hoặc, hiện đang phun ra nuốt vào dương v*t của anh, hình ảnh cánh môi đỏ xinh đẹp bị một cây to lớn ra ra vào vào cực kỳ kích thích thần kinh. Lê Tu Triết cũng là lần đầu trải qua loại sự việc như thế này, so với lần dùng tay trong rạp chiếu phim đó còn đáng sợ hơn nhiều, từng đợt sóng khoái cảm mãnh liệt ập tới, lý trí lui lại ở một góc. Không tự chủ được mà động thân theo động tác của đối phương, nghe thấy tiếng người kia “ô ô” hừ, Lê Tu Triết hừ một tiếng vừa nặng vừa bực, dùng sức cắm rút trong khoang miệng mềm mại, dùng quy đầu nhúc nhích ma sát mỗi nơi trong cổ họng, nước miếng không kịp nuốt xuống hoặc giả là dịch thể tràn ra làm bôi trơn, khiến cho động tác đâm chọc càng thuận lợi. “Xì xì —“từng dòng nước mạnh mẽ bắn vào trong cổ họng, đối phương thiếu chút nữa sặc, ổn định lại thân thể rồi tận lực nuốt xuống chất lỏng dồi dào kia, đầu lưỡi tiếp tục khiêu khích đồ vật còn đang hoảng loạn, không ngừng di chuyển quét qua miệng nhỏ phun ra bạch trọc, ý đồ ép ra càng nhiều chất lỏng. Thống khoái sau khi bắn ra, Lê Tu Triết che mắt, không muốn xem bộ dạng hỗn loạn của mình và đối phương, tự nhiên bỏ lỡ hình ảnh đối phương liếm láp từng vết trắng dính lại trên tay.

“Ăn thật ngon.” Người kia hài lòng chép miệng một cái, cảm thấy trong miệng tràn ngập vị tanh đắng cũng không hề khó chịu, thậm chí nghĩ đến đó là đồ vật của Lê Tu Triết lòng liền tràn đầy lửa nóng. Bản thân cậu ngược lại là không có phản ứng gì đặc biệt, đại khái vì trong mơ bị hạn chế, thân phận, âm thanh, thân thể cùng với những thứ khác không được hoàn toàn lõa lồ. Vẫn còn có chút khổ sở, người kia đứng lên, nhìn trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ, lặp lại những lời vừa nói: “Trăng đêm nay rất đẹp, đúng không?”

Sau đó, lại như ánh trăng, thân thể mờ đi hóa thành vô số điểm sáng, trước mặt Lê Tu Triết chậm rãi biến mất. Lê Tu Triết theo bản năng đưa tay, nhưng lại không bắt được ánh sáng trắng kia, từ trong kẽ tay chảy xuống: “… Rốt cuộc là ……” Lời chưa dứt, đối với đối phương tùy tiện vào trong giấc mộng mà nghi hoặc đi.

Phảng phất như cái gì cũng chưa từng xảy ra, Lê Tu Triết không để ý đến đồ vật của mình đã mềm nhũn bại lộ trong không khí, quay đầu liếc mắt nhìn trăng sáng treo nơi trời cao kia, ánh sáng thanh lãnh tựa hồi được thêm mấy phần ấm áp, thật sự rất đẹp.

Thoát ra khỏi cơn choáng váng, Lê Tu Triết phát hiện mình nắm trên ghế sa lon, trong phòng sáng đèn, mặt trăng đã trốn vào sau lưng tầng mây, thành phố ngoài cửa sổ vẫn còn say trong giấc ngủ. “Lại là một giấc mộng sao?” Chân thực đến như vậy, cảm xúc như có thể đưa tay chạm đến, nhưng lại như ánh trăng hư ảo, lúc tỉnh táo lại không tìm thấy vết tích nào. Liền sinh ra phiền muộn khó giải thích, Lê Tu Triết không có cách nào bình tĩnh đối với tất cả sự việc đã phát sinh trên người mình, đặc biệt là câu “Ánh trăng thật đẹp”cùng với “Em là người vẫn luôn thầm mến anh” tựa hồ là bằng chứng cho những suy đoán từ trước đến nay của anh.  

Một phỏng đoán anh nhiều lần phủ nhận, không dám đối mặt với nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.