“Không.” Anh thành thật nói: “Anh không muốn em lại phải chịu khổ một lần nữa, một đứa con trai là đủ rồi.”
Cho nên Dĩ Kính đem con huấn luyện như người máy, Hành Vân không khỏi đồng tình với con trai số khổ.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cô cẩn thận hỏi: “Anh có muốn trong nhà có thêm trẻ con không?”
Anh bật cười: “Chờ Thư Vĩ có con còn lâu lắm, nó mới mười hai tuổi, phải nhiều năm nữa.”
Cô chưa từng có xúc động giống như bây giờ, chồng cô quá mức thực tế, thiếu trí tưởng tượng, nói chuyện với anh thật là một chuyện vất vả a!.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Vậy anh……... Muốn làm ba một lần nữa không?”
Anh hoảng sợ, biểu tình kinh ngạc đã biểu đạt đáp án của anh: “Em làm sao lại có loại ý niệm này trong đầu?”
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Cô lẩm bẩm một tiếng: “Thật là tốn tế bào não.”
Anh còn đang vì ý nghĩ kỳ lạ của cô mà lắc đầu: “Đó là điều không thể nào, chúng ta đã có con trai, hơn nữa em đã làm phẫu thuật tránh thai rồi.”
Phương Dĩ Kính nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ: “Mau ngủ đi! Ngày mai anh còn có việc.”
Khóe miệng của cô từ từ nâng lên một nụ cười, cô kề bên tai anh nói nhỏ: “Ngày mai nghỉ một ngày đi! Không đi làm, phải đi với em đó!”
Anh lẩm bẩm một tiếng, mơ hồ đáp lời.
“Ngày mai chuyện cần làm rất nhiều, đầu tiên đi theo em đến thăm mộ ba mẹ một chuyến, em có lời muốn nói với họ. Tiếp theo đi xem mẹ anh, anh đã lâu không về thăm mẹ, mẹ vẫn luôn nhớ anh. Sau đó theo em đi dạo, mặc kệ anh có muốn hay không cũng phải giúp em mua vài thứ. Cuối cùng lại đến bệnh viện cùng em, người bác sĩ kia còn rất sợ anh!”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh chôn mặt bên gáy cô, lại khẽ lên tiếng, bàn tay theo thói quen kéo chăn đắp cho cô, cô thích cảm giác được chăn bông bao quanh không khẽ hở.
Cô biết anh đã sắp ngủ, cô hắng giọng mở miệng: “Đúng rồi, Dĩ Kính, em còn chuyện muốn nói với anh.”
“Ưhm……..” Ý thức của anh đã một mảnh mơ hồ.
“Em có thai, anh sắp làm ba lần nữa.” Cô thản nhiên nói.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“………..”
“Tốt lắm, ngủ ngon.” Cô nhắm mắt chuẩn bị đi vào mộng đẹp.
“Cái gì?!”
Đột nhiên Phương gia truyền ra một tiếng thét kinh thiên động địa, trong đêm dài vắng lặng nghe thật dọa người.
Hành Vân bị tiếng thét này làm nhảy dựng lên, thiếu chút nữa té xuống giường. Chỉ thấy Phương Dĩ Kính cả người nhảy lên, hai mắt mở lớn, miệng khẽ nhếch, tay chân cứng ngắc, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được.
Hành Vân vỗ ngực, cũng bị phản ứng của Dĩ Kính dọa sợ ngây người, qua vài giây thấy Dĩ Kính vẫn cứng ngắc đứng ở bên giường, cô mới khì khì bật cười, cười xong liền không thể dừng lại được.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.
“Mở cửa, nhanh mở cửa.” Thư Vĩ ngoài cửa kêu to.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Nữa đêm, người ba từ trước đến nay luôn giữ bình tĩnh đột nhiên kêu to, làm cho cậu giật cả mình.
Hành Vân còn đang cười, cưới đên không đứng thẳng lưng được, cô vừa cười vừa đi mở cửa cho Thư Vĩ.
Thư Vĩ vừa vào cửa nhìn mẹ đang cười đến run rẩy hết cả người, còn ba vẫn giật mình ngạc nhiên thì cậu mới hiểu chuyện gì.
Cậu quan sát ba mình một chút, khóe miệng cũng nâng lên: “Con nói rồi, lúc mẹ nói với ba nhớ kêu con một tiếng!”
“Con hiện tại không phải đang nhìn sao?”
Thư Vĩ mím môi cười nhẹ, hình tượng quyền uy của ba lúc này đã biết mất hầu như không còn lại gì: “Rất thú vị, nên chụp lại mới phải.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Ba tỉnh lại sẽ không tha cho con.” Hành Vân kéo cậu ra khỏi phòng: “Đừng xem nữa, con mau đi ngủ đi.”
Đuổi Thư Vĩ đi, cô vỗ nhẹ mặt Dĩ Kính: “Hello!”
Anh chần chờ, không chắc chắn nói: “Em……. Em………. Vừa………. Vừa mới……… Nói……… Nói………. Nói cái…….. Cái gì?”
Cô cười một tiếng: “Em có thai, anh lại làm ba lần nữa.”
Anh muốt một ngụm nước miếng, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh siết chặt bàn tay mình.
“Thật…….. Thật…….. Thật sao?”
Anh hẳn là không bị cà lắm chứ! Cô nén cười, vô cùng trang trọng nói: “Thật.”
“Bao…….. Bao lâu…… Rồi?”
“Hai tháng.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Sao…… Làm sao……… Có thể……”
“Bác sĩ nói, cho dù là khoa học cũng sẽ có lúc sai sót.” So với anh cà lăm, cô nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
Anh còn đang ngẩn người, cô vòng tay ngồi xuống, mỉm cười nhìn phản ứng của anh. Anh thở ra một hơi thật dài, vẫn có vẻ mặt như đang nằm mơ.
“Là vị bác sĩ làm phẫu thuật buộc garô (triệt sản ấy) cho em?”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Cô gật đầu, anh cuối cùng đã nói chuyện lưu loát, nhưng cô lại rất nhớ cái người nói chuyện cà lăm vừa rồi.
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó từ từ ngồi xuống, ôm hông cô đem lỗ tai để lên bụng cô, vẻ mặt vẫn không thể tin được.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói chuyện: “Ngày mai anh sẽ cùng em đến gặp ông ta.”
“Vị bác sĩ kia vẫn rất sợ anh, em nghe ông ấy nói với y tá là muốn nghỉ phép dài hạn.” Cô xoa tóc anh: “Đừng làm ông ấy sợ.”
Anh chôn đầu bên hông cô, thanh âm có chút mơ hồ: “Anh muốn đi cảm ơn ông ấy, còn phải tặng ông ấy một phần đại lễ, cảm ơn việc ngoài ý muốn này.”
“Anh vui không?”
“Anh rất vui.” Anh khàn khàn nói.
Cô dịu dàng sờ tóc anh, mặc anh từ từ nhắm mắt mặt kề sát bụng cô.
Truyện được đăng tại diễn đàn.
“Không biết có phải là một đứa trẻ bướng bỉnh hay không.” Anh cau mày thầm nói, tự nhủ.
“Là con gái.” Cô khẳng định nói.
“Có làm kiểm tra sao? Nhanh như vậy đã biết được giới tính rồi?”
Cô lắc đầu: “Không có làm kiểm tra, nhưng em biết là con gái.” Trực giác của phụ nữ đều rất mạnh.
“Con gái tốt, anh muốn một bé gái.” Anh thỏa mãn thở dài.
Thật lâu, anh nhẹ nhàng nói ra: “Cảm ơn anh.”
“Jacques, anh yêu Lôi Vãn không?” Cô ghé vào tai anh nhẹ giọng nói.
Thấy vẻ mặt anh kinh ngạc, cô mới thành thật nói: “Ngày đó em đã nghe anh và Kính Giang nói chuyện, anh ta nói ba em là Laban, vậy…….. Em tự nhiên là Lôi Vãn rồi. Anh yêu Lôi Vãn không?”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh trừng mắt nhìn cô: “Em biết còn hỏi.”
“Nếu vậy anh phải trả giá rất nhiều đó.” Cô lên mặt, làm bộ kiêu ngạo nói.
“Anh nguyện ý trả ra giá cao.”
Cô cười gắt gao ôm cổ anh, đem mặt chôn ở cổ anh, cảm thụ ấm áp của anh.
“Quả nhiên là ba con (HV và ba), hai người đều nắm được nhược điểm của anh.” Anh thở dài: “Lời em nói y như những gì ba em nói.”
Cô cọ vào cổ anh: “Em và ba đều là họ Hạ đó!”
“Người khác đều nói anh lợi hại, nhưng anh lại hoàn toàn thua trong tay hai người.”
“Không cần buồn! Lôi Vãn cũng yêu anh.”
Truyện được đăng tại diễn đàn.
Anh thở dài: “Vì những lời này, cái gì cũng đáng giá, làm thêm hai mươi năm cực nhọc cũng xứng đáng.”