Honey Thật Vất Vả

Chương 2-1



Sáng sớm không khí Phương gia đặc biệt thân thiện, dì giúp việc cũng ở nhà giúp Aram (what???) chăm sóc trong ngoài, có thể nói rằng không thấy bóng dáng. (Nguyên đoạn này ed mà không hiểu gì hết)

“Phu nhân đâu?”

“Tiên sinh, phu nhân ở trên lầu cùng thiếu gia nói chuyện! Thiếu gia sáng sớm hôm nay trở về.”

Thư Vĩ?

Anh sững sốt. Đúng, trường học đã được nghỉ hè, con thật sự nên từ Mĩ trở về. Anh cũng có hơn nữa năm không gặp con.

Hành Vân đi lại nhẹ nhàng, từ trên lầu đi xuống, vui vẻ cười nói: “Lấy Kính, Thư Vĩ đã trở lại.”

Lúc này, một đứa bé từ trên lầu lười biếng đi xuống, hào hoa phong nhã. Còn mang theo một cỗ nồng nặc mùi sách. (Mùi sách là mùi ntn?)

“Ba!” Thư Vĩ cúi nhẹ đầu coi như chào hỏi, cho dù không thường gặp mặt ba mình Thư Vĩ cũng không thể hiện thân thiện.

Ánh mắt lạnh nhạt của con trai làm cho anh sửng sốt, đảo mắt hỏi, đứa nhỏ này đã 12 tuổi rồi. Từ một đứa trẻ trong tả lót đã biến thành một đứa trẻ tuấn mỹ lịch sự rồi.

Sẽ không ai xem nhẹ hai ba con có chỗ tương tự này, mặt mày giống nhau, nho nhã đẹp mắt giống nhau, khí chất lạnh nhạt cũng một dạng. Nhưng bất đồng là trên người Phương Dĩ Kính* có khí chất nghiêm túc nội liễm. Mà Thư Vĩ mang theo mùi sách lại trầm ổn trưởng thành sớm.

*Vâng xin thưa, ngày từ khi bắt đầu ed truyện mình đã thấy cái tên Phương Lấy Kính (PLK) nghe không đc xuôi tai cho lắm nhưng lại không tìm đc tên thay thế. Đến bây giờ sau bao ngày tháng lăn lộn cuối cùng mình cũng phát hiện PLK còn đc gọi là Phương Dĩ Kính. Và đương nhiên là PDK dễ nghe hơn nên mình sẽ đổi PLK thành PDK. Khi nào xong truyện mình sẽ beta lại và sữa sau.

Lần trước cùng con nói chuyện là lúc nào? Là nửa năm trước hay là một năm trước?

Anh cười nhạt: “Trở lại là tốt, nhanh ăn cơm đi!”

Ở trên bàn cơm, Hành Vân vội vàng vì con trai gắp thức ăn, cười đến mặt mày đều cong.

“Ăn nhiều một chút, đây là cải trắng xào dấm chua con thích ăn nhất, còn có thịt viên.”

Phương Dĩ Kính không giống với Hành Vân hân hoan dịu dàng, vẫn là nghiêm túc trước sau như một: “Thành tích học tập của con còn có thể tốt hơn, kể ra phương diện vật lý cũng không tồi.”

Thư Vĩ hơi nâng lên lông mày, ba đối với cậu từ trước đến giờ là yêu cầu nhiều hơn khen ngợi. Thừa nhận lần này đúng là khó có được, cậu có chút kinh ngạc.

Tiếp theo, Phương Dĩ Kính hỏi về tình hình học tập của con. Phương Dĩ Kính có hai cái bằng thạc sĩ và một bằng tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp nổi tiếng khắp giới đại học. Yêu cầu của anh đối với Thư Vĩ so với thầy giáo còn chuyên nghiệp khó hiểu hơn.

Đây là điều mà mỗi lần Thư Vĩ về nhà đều phải trải qua, cũng nhẹ hơn so với cuộc thi. Nếu câu trả lời của cậu làm Phương Dĩ Kính không hài lòng, anh thường sẽ khép lông mày lại, nhàn nhạt nói: “Con cần phải cố gắng hơn.”

Dứt lời Thư Vĩ trầm mặc xuống, biết trở lại nữa năm không dễ chịu bởi vì ba giao bài tập so với việc học bình thường còn nặng hơn. Có lẽ là thói quen ba uy quyền, cũng có lẽ là lòng háo thắng của cậu mạnh, thành tích của cậu vẫn luôn đứng nhất.

“Đừng nói nữa Thư Vĩ, ba con đang bị bệnh. Bị cảm thiếu chút nữa là chuyển thành viêm phổi rồi, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một tuần.”

Thư Vĩ hơi nhíu lông mày, thần sắc lạnh nhạt hòa hoãn không ít.

“Nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Đối với đôi ba con trầm mặc này cô luôn đúng lúc làm vật bôi trơn. Tin chắc rằng nếu cô không nói lời nào, đôi ba con này có thể trầm mặc cả ngày.

Đã kiểm tra xong, hai mẹ con bắt đầu thân thiện nói chuyện với nhau. Người ngoài nếu nhìn đến họ chắc chắn sẽ cho bọn họ là chị em, mà không phải là một đôi mẹ con. Dáng người Thư Vĩ được di truyền từ Phương Dĩ Kính, nhưng tâm tư suy nghĩ thì lại cùng Hành Vân có nhiều chỗ giống nhau hơn.

Phương Dĩ Kính cầm bánh mì lên, Hành Vân tự nhiên đưa tới mứt hoa quả, khi anh hơi nghiêng mặt còn chưa lộ ra ánh mắt tìm kiếm thì cô đã đưa mứt hoa quả cho anh. Anh bôi mứt lên bánh mì xong liền đưa cho hành Vân, Hành Vân từ từ ăn.

Phương Dĩ Kính lại bôi mứt lên một miếng bánh khác rồi để xuống bàn ăn của cô. Anh vặn nắp bình mức quả lại, lấy cà phê đen ăn cùng bánh mì, hai người phối hợp ăn ý mười phần.

Hành Vân vừa ăn miếng bánh mì thứ hai trên bàn vừa nghe Thư Vĩ trò chuyện về quan hệ bạn bè của con, cô nghe không khỏi có chút kinh ngạc.

“Con nói ba me Thái Toa ly hôn, còn từng người đã kết hôn mà còn thường mang theo chồng của mình, vợ của mình đi chơi?”

“Đúng, hơn nữa còn là hàng xóm của nhau. Quen biết nhau, tình cảm cũng rất tốt.”

Cô nghẹn họng nhìn trăn trối: “Đã ly hôn tình cảm còn có thể tốt như vậy, chồng trước cùng chồng hiện tại thậm chí không ghen!”

Thư Vĩ cười to: “Vậy thì có quan hệ gì, hai người đã ly hôn. Mình sống cuộc sống của mình, nếu có thể làm bạn tại sao không làm?” Thư Vĩ xem như chịu nửa sự giáo dục ở nước ngoài mà lớn lên, ở phương diện này cũng thực phong phú thay đổi trưởng thành sớm. Khác xa với tư tưởng truyền thống của Hành Vân.

Phương Dĩ kính tuy rằng bị “gạt” qua một bên, nhưng cũng rất chuyên chú nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Nói thì dễ dàng, nhưng muốn thực hiện được thì thật sự quá khó khăn rồi.” Hành vân lắc đầu nói, vẫn là không thể giải thích vì sao.

“Mẹ thật là người cổ hủ, người hiện đại tình cảm cùng hôn nhân luôn là phân phân hợp hợp, có gì phải ngạc nhiên.” Thư Vĩ xem thường nói.

Hành Vân âm thầm nói thầm, chỉ có Phương Dĩ Kính chú ý tới con trai nghiêng mắt nhìn một cái, giống như là thị uy hoặc như là giễu cợt. Anh thế này mới cảm giác được lời Thư Vĩ nói lúc nãy chứa đầy hàm ý.

Phương Dĩ Kính vẫn bất động như núi nhưng tâm tư đã là thiên hồi bách chuyển*.

*Kiểu như nội tâm biến động dữ dội vậy á.

Thư Vĩ khi còn nhỏ hoạt bát hiếu động rất thích quấn lấy anh, khi đó bởi vì công việc bận rộn hai ba con thời gian chung đụng không nhiều lắm, ngược lại tình cảm cùng Hành Vân rất tốt. Tựa như tình thương không có được ở chỗ ba đều được mẹ bồi thường.

Xem ra con trai thật sự đã trưởng thành, khi lớn lên sẽ phản kháng lại ba, sẽ khiêu chiến uy quyền của ba.

Ánh mắt của anh chuyển sang hành Vân, nhìn cô bị Thư Vĩ chọc cười đến mặt mày cong cong anh cũng nhịn không được khóe miệng giương nhẹ, mỉm cười theo cô.

…………………….

Phương Dĩ Kính có một khuyết điểm duy nhất, phảng phắt như mệt nhọc tích lũy nhiều năm cùng lúc bộc phát ra, đúng hạn uống thuốc kết quả là cả ngày ngủ mê man.Anh âm thầm quyết định không thể uống thuốc nữa, bởi vì uống thuốc chết tiệt làm anh chỉ biết ngủ. Anh căm ghét không tỉnh táo, căm ghét việc lãng phí thời gian như vậy.

“Phu nhân đâu?” Câu hỏi này gần đây trở thành câu hỏi thường xuyên của anh, anh âm thầm lắc đầu.

“Phu nhân cung thiếu gia đều ở trên lầu.”

Hai mẹ con này giống như là có chuyện nói không hết, anh cười khổ. Không biết là nên may mắn vì Thư Vĩ không đến quấn anh, chiếm đi thời gian của anh. Hay là ghen tỵ Thư Vĩ có nhiều chủ đề có thể cung Hành Vân tán gẫu như vậy.

Tần thượng là không gian riêng của Hành Vân, là phòng vẽ tranh của cô. Anh biết cô học vẽ nhưng cô cũng không muốn cho anh xem tác phẩm của cô, đối với việc này anh cũng không miễn cưỡng cô. Chỉ biết cô ở trong phòng tốn không ít thời gian.

Vừa lên cầu thang, đến gần đã ngửi được một ít hương vị của gỗ tùng, bốn phía có không ít các bức tranh.

Phía trước có một cái cửa sổ sát đất, phía trên mái nhà là một cái cửa sổ có ánh nắng mặt trời hắt vào tỏa ánh sáng khắp nơi. Dây trường xuân cùng một số thực vật không biết tên tươi mới vui mừng. Phía trước là một mảnh xanh tươi, thoạt nhìn làm người ta vui sướng thoải mái. (Trời ơi, ghét nhất ba cái vụ tả cảnh này nọ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.