Editor: Kẹo Mặn Chát
Quan Sơn Nguyệt.
Trận động đất vài ngày trước đã làm sập nửa tòa lầu Quan Sơn Nguyệt, cũng may tầng dưới cùng vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó gấp gáp tu sửa liên tiếp suốt mấy ngày, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể dựng lên được khung sườn, khôi phục lại một chút dáng vẻ ngày xưa.
Trên góc mái hiên có treo một chiếc chuông gió, trên dây chuông treo vài mảnh ngọc vỡ, mỗi khi có gió thổi qua sẽ vang lên tiếng lảnh lót êm tai.
Ô Tử Hư đang ngồi ở hậu trường, trên tay bưng một chén trà thảo dược.
Mấy ngày qua tình hình trong thành đảo lộn nghiêng trời lệch đất, dân chúng rơi vào cảnh cực khổ lầm than, hiện giờ người đến nghe bình đàn cũng không còn nhiều nữa.
Tuy rằng ở dưới Phong Đô có rất nhiều việc bận rộn, nhưng anh vẫn duy trì thói quen trước kia, lúc rảnh rỗi sẽ đến đây ngồi một lát, nếu dưới đài có khách thì sẽ lên hát một khúc.
Các ca nữ trong Quan Sơn Nguyệt đều đường ai nấy đi, còn những người không nơi nương tựa thì ở lại đi theo dì Triệu ra ngoài phát cháo.
Trong hậu trường chỉ còn lại một thanh quan, là người đã cùng bọn họ hát Tây Sương Ký ngày đó.
Thiếu nữ ôm đàn tỳ bà, nhìn Ô Tử Hư rụt rè nói, "Ngài Ngô, ngày mai ngài còn tới nữa không?"
Ô Tử Hư nhìn cô mỉm cười, "Nếu cô còn gảy tỳ bà, thì tôi sẽ đến."
"Nhưng mấy ngày gần đây càng ngày càng ít khách..."
"Nỗi lòng ta gửi cung đàn ngọc.
Vắng mất tri âm, tơ huyền đứt đoạn có ai hay?" Ô Tử Hư nhẹ nhàng nói: "Không còn nhiều người nghe nữa, hiện giờ ai chịu tới thì đều là người thật lòng thật dạ, chính vì thế càng không thể để sơ suất."
"Ngoại trừ tri âm chịu tới, còn có một tên hèn nhát sống bụi chết bờ." Cửa hậu trường đột nhiên bị đá văng ra, Tùng Vấn Đồng sải bước đi vào, "Cậu còn mặt mũi mà xuất hiện ở nhà tôi à?"
Thanh quan hoảng sợ, bị Tùng Vấn Đồng đẩy đuổi ra ngoài, "Nói cho người bên ngoài biết, mặc kệ lát nữa có nghe thấy tiếng động gì, không ai được phép đi vào."
Ô Tử Hư đặt chén trà xuống, "Không phải dạo gần đây cậu đang bận đóng giả lão Tứ sao? Vừa vặn hôm nay bà lớn Ô Nghiệt đưa lão Tứ trở về..."
Lời còn chưa dứt, Tùng Vấn Đồng đã đánh một quyền lên mặt Ô Tử Hư, trong nháy mắt trên mặt Ô Tử Hư chảy máu ròng ròng.
"Nếu cậu cứ ở lại Phong Đô, tôi sẽ coi như tất cả mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra." Tùng Vấn Đồng túm lấy cổ áo Ô Tử Hư, "Cậu còn tới đây làm gì hả?"
"Nếu từ giờ tôi ở lại Phong Đô, cậu sẽ coi như trên đời này không có tôi, đây là chuyện tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được." Ô Tử Hư lau máu trên mặt, "Đã là người trong Ngân Hạnh thư trai, thì tôi không thể mặc kệ không quan tâm."
"Đệch mợ nó cậu còn có mặt mũi nói những lời như vậy à?!" Tùng Vấn Đồng gầm lên giận dữ với anh, "Bây giờ thì cậu đến làm Bồ Tát ban phát từ bi, thế lúc Ô Nghiệt bày trận cậu đang ở đâu? Tại sao cậu không ngăn cản? Cậu biết rõ âm binh vào thang Âm dương ắt sẽ xông tới dương gian, cậu làm thế chẳng phải là để lão Tứ đi chịu chết sao?!"
"Lúc ấy tôi đang ở Thành Tây Quan." Ô Tử Hư nói: "Là tôi đã xin Thái Tuế bày trận, Phong Đô không thể bị phá hủy."
Tùng Vấn Đồng chửi ầm lên, đánh Ô Tử Hư một trận, ra tay không chút lưu tình, gần như muốn phá dỡ toàn bộ hậu trường.
Thế nhưng Ô Tử Hư lại không đánh trả, mặc cho hắn tay đấm chân đá, im lặng tiếp nhận hết thảy mọi thứ.
Cuối cùng trong phòng không còn một cái bàn ghế nào nguyên vẹn, Tùng Vấn Đồng ném Ô Tử Hư thương tích đầy mình xuống đất, khàn giọng nói: "Cậu cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa.
Lão Tứ đã có tôi lo, từ nay về sau, mỗi người một ngả."
"Qua mấy ngày nữa, âm binh chắc chắn sẽ phá vỡ phong ấn." Ô Tử Hư gắng gượng đứng lên, "Đến lúc đó, hai người phải làm sao?"
Tùng Vấn Đồng lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt nhất cậu hãy cầu nguyện chúng tôi đừng chết.
Nếu không đến lúc gặp nhau ở Phong Đô, toàn bộ trên dưới Thập điện Diêm Vương đều đến làm vật tế cho đao của tôi."
"Lão Nhị, nếu cậu thật sự muốn đánh nhau ở Thập điện Diêm Vương, chưa chắc có người ngăn cản được." Ô Tử Hư thở dài, "Nhưng cậu có biết, âm binh bạo động, ngay cả đám Diêm Vương cũng bó tay không làm gì được không? Nếu chỉ có cậu và lão Tứ ra sức chống đỡ, tất nhiên sẽ không địch lại..."
Tùng Vấn Đồng đạp Ô Thử Hư về lại chỗ, cúi đầu nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Bây giờ cậu tới làm người tốt để làm gì?"
"Tôi biết cậu trách tôi, trách tôi đã cầu xin bà lớn mở trận pháp." Ô Tử Hư nghiêng đầu, "Nhưng tôi không có cách nào khác."
"Cái gì gọi là không có cách nào khác?!"
"Chính là bất lực, dù tôi có thịt nát xương tan cũng không tìm ra được kế sách vẹn toàn cho đôi bên." Ô Tử Hư nhẹ nhàng nói: "Tôi đã suy nghĩ suốt ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được cách gì, tôi chỉ có thể làm như vậy mà thôi."
"Người nhà Ô thị sau khi chết có thể ở Phong Đô, nên cũng có trách nhiệm phải bảo vệ, một khi trong thành xảy ra đại loạn chết chóc, Âm Dương gia sẽ đứng mũi chịu sào.
Sau lưng tôi là cả một gia tộc, cơ nghiệp trăm đời tại Phong Đô không thể bởi vậy mà bị hủy hoại."
"Thì ra là thế, giữa Âm Dương gia và lão Tứ, cậu đã lựa chọn cái đầu." Tùng Vấn Đồng cười lạnh: "Nếu đã như thế, ai làm người nấy chịu.
Sao cậu không ngoan ngoan ở Phong Đô làm người con hiếu thảo đi, giờ đến đây làm bộ làm tịch gì hả?"
"Tôi không có cách nào hết! Nhưng tôi cũng không thể nhìn cậu chết!" Ô Tử Hư đứng bật dậy, "Lão Nhị, cậu một mình gánh vác Mặc gia, không người thân nên chẳng hề vướng bận gì cả, đương nhiên làm chuyện gì cũng tự do tiêu sái! Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, cũng không phải là cậu chưa từng nếm trải cảm giác này! Năm đó Mặc Tử đời trước qua đời, chẳng lẽ cậu cam tâm tình nguyện bị mẹ mình bỏ lại sao?! Giữa rành ruộc tình thân và trọng trách gia tộc, cậu cũng đã lựa chọn tiếp nhận truyền thừa!"
Tùng Vấn Đồng nhìn chằm chằm vào anh, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu nói lại lần nữa xem?"
Chuyện đã đến nước này, từng từ từng chữ đều ngậm đầy máu, bọn họ vốn là những người quen thuộc nhất cũng như thân thiết nhất, nên càng biết cách làm thế nào giết người mà không dùng tới dao.
Ô Tử Hư nhìn Tùng Vấn Đồng, chậm rãi nói: "Nếu ngày đó, cậu phải lựa chọn giữa mẹ cậu và lão Tứ, thì cậu cũng sẽ chẳng khác gì tôi."
Trong phòng phát ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, Tùng Vấn Đồng rút đao chém về phía Ô Tử Hư, là sát chiêu không chút lưu tình.
Ô Tử Hư cũng không đứng yên nữa, hai bên gặp chiêu phá chiêu, tẩu Cô Vọng cản đao Thỉ Hồng, làm cho tay hai người đều run rẩy theo.
Trong tiếng kim loại ma sát khiến người ta ê răng, Tùng Vấn Đồng gằn giọng nói từng chữ, "Mẹ kiếp đừng có mà đánh đồng tôi với cậu!"
"Phải, nếu bàn về lòng can đảm dũng cảm, tôi không sánh được với cậu." Ô Tử Hư nói: "Bởi vì trên vai cậu không có gánh nặng, cho nên cậu vĩnh viễn có thể lao nhanh về phía trước mà không cần đắn đo gì cả! Mặc gia trong Thất Gia Chư Tử vốn là nhà liều lĩnh táo bạo thích gì làm nấy, nhưng Âm Dương gia khơi thông hai giới, gia chủ phải gánh vác trách nhiệm gấp đôi, ngoại trừ người sống, còn có cả người chết!"
Lần đầu tiên Ô Tử Hư vứt bỏ phong thái dịu dàng như ngọc, bất chấp tất cả hét lên với Tùng Vấn Đồng: "Cậu mất mẹ từ nhỏ, nhưng ai mà chẳng tan cửa nát nhà?! Chí ít Mặc Tử đời trước có thể nuôi nấng cậu đến năm tuổi, còn mẹ tôi lại qua đời ngay khi vừa sinh tôi ra! Cậu cầm đao Thỉ Hồng một thân một mình phóng khoáng thoải mái, không sợ sinh tử, vậy cậu có biết trong tẩu Cô Vọng chứa cái gì không? Là tro cốt của các thế hệ Vô Thường Tử!"
Ô gia am hiểu thuật âm dương, truyền thừa kỳ lạ, mỗi một đời Vô Thường Tử đều được chọn lựa trước khi sinh ra.
Bởi vì quỷ khí trong bào thai quá nặng, nên cơ thể mẹ nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử sau khi sinh con, bị quỷ khí cắn nuốt.
Các đời đều như thế, mẹ của Ô Tử Hư cũng vậy.
Và truyền thừa của Vô Thường Tử chính là phải trả giá bằng mạng sống của thế hệ trước.
Tẩu Cô Vọng có thể triệu hồi âm sai, khống chế điều khiển vạn quỷ nhờ vào sức mạnh phi thường.
Túi thuốc đầu tiên mà Ô Tử Hư dùng là tro xương của cha anh.
Vận mệnh của các đời Vô Thường Tử đều như thế —— Ô gia đã định trước không thể có cả ba đời sống cùng một nhà.
Khắc cha khắc mẹ khắc vợ.
Sinh ra là Vô Thường Tử, khi còn sống phải cúc cung tận tụy, sau khi chết lại không được bình yên, cả đời cẩn thận bảo vệ một mái nhà tan cửa nát.
Ngọc diện lang quân, cười đời vô thường.
Trông tựa một thiếu niên thông minh đầy hứa hẹn, nhưng bởi vì sự phù phiếm vô tri của mỗi một người Ô gia, nên cũng đã sớm bị cái chết giáo hóa.
"Sinh ra là người họ Ô, chết là quỷ Phong Đô, đây là số mệnh đã định trước của Âm Dương gia.
Cậu trách tôi không chịu giúp đỡ lão Tứ, nhưng trên vai tôi gánh vác truyền thừa của Vô Thường Tử đời sau, đây là được đổi lấy từ vô số đời Ô gia tan nhà nát cửa!" Ô Tử Hư nhìn Tùng Vấn Đồng, đứt hơi khản tiếng: "Tùng Vấn Đồng có thể trách Ô Tử Hư, nhưng Mặc Tử không thể trách Vô Thường Tử, cậu không có tư cách này!"
Đây là lần đầu tiên Tùng Vấn Đồng thấy Ô Tử Hư liều mình như vậy.
Trong lúc nhất thời hắn tựa hồ có chút sửng sốt, không biết nên đáp lại như thế nào.
Âm thanh tan vào trong đống đổ nát đầy đất, cả căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Tẩu Cô Vọng rơi "cạch" xuống mặt đất, Ô Tử Hư nghẹn ngào: "Lão Nhị, cậu biết không."
"Năm đó mỗi lần nhìn thấy cậu và lão Tứ chơi đùa ở thư trai, tôi đều rất muốn theo hai người trèo lên cây ngân hạnh trước cửa sổ."
"Có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, vị trí Chư Tử, thật sự đáng giá sao?"
"Nhưng tôi đã trả giá quá nhiều, đã mất đi tư cách quay đầu lại."
Không biết qua bao lâu, Tùng Vấn Đồng nhặt tẩu Cô Vọng lên, "Lúc còn sống làm con hiếu thảo trong nhà, sau khi chết làm nô tài dưới Phong Đô.
Thật đúng là nam tử hán đại trượng phu, nhẫn nhịn uất nghẹn giỏi đến mức phải gọi là vô cùng vĩ đại."
"Tôi không muốn nói lý hay tranh cãi với cậu, từ xưa tới nay tôi cũng chẳng nói lại được cậu và lão Tứ."
Hắn đưa ống thuốc về trên tay Ô Tử Hư, "Cầm lấy."
"Chúng ta đánh tiếp."
Cùng lúc đó, tại phủ Sài.
"Mộc Cát Sinh!" Sài Thúc Tân bước đi vội vã, "Mộc Cát Sinh! Cậu dừng lại đã!"
Hai người đi thẳng ra khỏi phủ Sài, Mộc Cát Sinh đi rất nhanh, Sài Thúc Tân khó khăn lắm mới bắt kịp.
Hắn chộp lấy tay y, giữ cổ tay bắt mạch, "Cậu đã uống thuốc Thái Tuế đưa cho cậu rồi à?"
Mộc Cát Sinh rút tay về, khoanh tay lại rồi nói: "Nhận ra tôi sao?"
"Thuốc của Thái Tuế chỉ có thể làm gủam cơn đau tạm thời, thuốc này làm hao tổn năng lượng bên trong cơ thể, không khác gì uống rượu giải khát..."
"Tôi tự biết mình như thế nào."
Hai người nhìn nhau, Sài Thúc Tân nhất thời không nói lên lời, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: "...!Tôi không cố ý che giấu chuyện đó."
"Thôi." Mộc Cát Sinh liên tục xua tay, "Anh là gia chủ của Dược Gia, lại có tư tưởng lớn, tôi nào dám trừng trị anh tội lừa gạt?"
Sài Thúc Tân vốn ít nói, trong phút chốc càng không biết nên nói cái gì, hắn lui về phía sau nửa bước, "Tôi xin lỗi." Nói xong khom người vái lạy, "Cậu là Thiên Toán Tử, Chư Tử có tội, có thể phạt."
Mộc Cát Sinh nhìn người trước mắt, mạnh miệng cho đã rồi giờ nói không lại.
Một lát sau y mắng một câu tục tĩu, "Bà nó chứ, sao lại giống như tôi đang bắt nạt anh vậy."
Y đạp người trước mắt, "Đi, mời tôi uống rượu."
"Hiện tại với sức khỏe của cậu thì không nên uống rượu..."
"Anh có thôi đi không?"
Hai người tìm đại một quán rượu vẫn còn đang mở cửa, gọi mấy vò rượu, rồi ngồi xổm ở cửa quán nốc rượu ừng ực mua say.
Mộc Cát Sinh vốn là người uống rượu giỏi, vậy mà lại uống nhiều đến mức biến thành bộ dạng chẳng còn thiết sống.
Chỉ chốc lát sau mấy cái vò đã thấy đáy, hai mắt Mộc Cát Sinh phiếm hồng, y chống đầu hỏi Sài Thúc Tân, "Anh có mang theo tiền không?"
"Có mang."
"Mang nhiều tiền không?"
"Nhiều."
"Tôi muốn uống hết sạch rượu của cái quán này, tiền anh mang có đủ không?"
"Uống quá nhiều rượu không tốt cho cơ thể."
"Sao lại là câu này, anh nói đi có mang đủ không?"
"...!Đủ."
Mộc Cát Sinh vươn tay về phía hắn, "Đưa tiền cho tôi."
Y nhận lấy túi tiền, ném vào trong quầy, "Ông chủ, tôi bao cả quán của ông! Giờ chiến tranh loạn lạc, mau cầm tiền chạy trốn đi!" Vừa nói y vừa mang rượu từ trong cửa hàng ra ngoài, "Ôi năm đại họa!"
Sài Thúc Tân nhanh tay lẹ mắt đỡ y qua, sau đó quay lại xin lỗi chủ quán đang trợn mắt há hốc mồm, "Xin lỗi, cậu ấy uống say." Nói rồi hắn lấy ra mấy đồng bạc đưa cho đối phương, "Tôi mua hết tất cả số rượu trong quán ông."
Chủ quán nháy mắt một cái, lập tức nhận tiền, treo rèm cửa lên, tự mình lui ra ngoài, chắp tay với khách đến sau, "Xin lỗi, quán đã đóng cửa."
"Tôi không say." Mộc Cát Sinh ngồi xếp bằng trên quầy, "Ở nước ngoài tôi còn có thể tu cả chai vodka đấy, mấy vò Hoàng Tửu này đã là cái gì." Nói xong y xách một vò rượu lên, ném vào trong ngực Sài Thúc Tân, "Rượu vào lời ra, nào, uống!"
Y uống rượu đỏ bừng cả mặt, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo như cũ, y nhìn Sài Thúc Tân mở nắp đậy, uống rượu xuống cổ họng.
"Tam Cửu Thiên, lần trước chúng ta cùng nhau uống rượu là khi nào nhỉ?"
"Trước khi cậu ra nước ngoài, tại quán rượu ở bến tàu." Sài Thúc Tân nói: "Cậu và Mặc Tử đều uống rất nhiều, Vô Thường Tử say đến mức không đứng dậy nổi."
"Ngày đó anh rời đi rất vội." Mộc Cát Sinh nhả ra một hơi rượu, "Tôi vừa mới nhớ ra, ngày đó, hình như cha tôi cũng ở trong thành."
"Đó là lần đầu tiên tôi và tư lệnh Mộc gặp mặt." Sài Thúc Tân uống một hớp rượu, "Lúc gặp mặt, ông ấy đã đứng rất lâu trước cửa sổ."
Mộc Cát Sinh nghe vậy bật cười một tiếng: "Ông già này."
"Tôi và tư lệnh Mộc chỉ gặp mặt một lần, sau đó liên lạc chủ yếu qua điện tín thư từ.
Dược gia cung cấp nguồn dược liệu, tư lệnh Mộc cũng mở ra rất nhiều cơ hội thuận tiện về mặt quân đội.
Vận chuyển đường thủy hay tới các cửa khẩu địa phương, thì sự hỗ trợ của quân đội là vô cùng quan trọng." Sài Thúc Tân nói, "Tư lệnh Mộc một lòng vì nước, mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng sự cương nghị khí phách của ông ấy, cũng đủ làm cho người ta tin phục."
"Lựa chọn hợp tác với quân đội cũng là quyết định sau khi tôi đã cân nhắc nhiều lần và bàn bạc với các trưởng lão trong nhà." Sài Thúc Tân dừng lại một chút, "Đây không phải là hành động bộc phát...!Mà nếu có, thì cậu đừng tin."
"Tôi không biết nhiều về chuyện của cha tôi, tuy rằng trí nhớ của ông ấy không được tốt lắm, nhưng tôi biết, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ nói với tôi." Mộc Cát Sinh thở dài một hơi, "Nhưng dù sao, tôi cũng phải nói một câu cảm ơn anh."
"Giữa cậu và tôi, không cần nói lời cảm ơn."
"Cũng đúng." Mộc Cát Sinh mỉm cười, ôm lấy vò rượu, "Vậy thì kính anh một vò đi."
Vò rượu va vào nhau, Mộc Cát Sinh dường như nhớ tới điều gì đó, nói: "Chẳng trách.
Khoảng thời gian lúc còn học tập ở nước ngoài, tôi thích chu du khắp nơi, nhưng mỗi khi đến một nơi nào đó, thì bức thư đầu tiên gửi tới cho tôi đều là của anh.
Khi đó tôi còn tưởng rằng các anh đã bàn trước với nhau gửi theo thứ tự, anh nói những chuyện quan trọng, lão Tam gửi tiền, lão Nhị chửi bóng chửi gió."
"Mặc Tử và Vô Thường Tử lấy được địa chỉ từ chỗ tiên sinh." Sài Thúc Tân nói: "Tiên sinh thần cơ diệu toán, luôn có thể biết cậu đang ở đâu."
"Ông ấy lười chẳng muốn tính đâu." Mộc Cát Sinh nói: "Là tôi liên tục báo cáo hành trình đều như điểm danh hàng ngày, thỉnh thoảng hiếm lắm ông ấy mới nhớ tới tôi, rồi viết thêm vài câu dặn dò ở trong thư lão Nhị.
Toàn mấy chuyện vụn vặt linh tinh, câu được câu không." Mộc Cát Sinh đổi giọng điệu, buông vò rượu xuống, "Chẳng qua gần đây xảy ra đủ thứ chuyện, tôi luôn cảm thấy, hình như sư phụ đã dự liệu được tất cả những gì chúng ta đã trải qua."
Sài Thúc Tân nghe vậy ngẩng đầu, "Tại sao?"
"Năm đó tôi ở Moskva, trong thư của lão Nhị sư phụ có dặn dò một câu, gió tuyết càng lớn, nhớ mặc thêm quần áo rét." Mộc Cát Sinh khẽ nói: "Thư sau gửi tới, chính là tin sư phụ qua đời."
"Ngày nhận được thư, tôi mặc áo khoác rất dày, đi bộ trên bờ đê rất lâu.
Trước đấy, tôi đã đặc biệt tìm thợ may để làm chiếc áo khoác đó, mặc vào không lạnh chút nào, nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy buốt thấu cả người."
Sài Thúc Tân trầm mặc một lát, "Tiên sinh có để lại thứ gì cho cậu không?"
"Có." Mộc Cát Sinh gật gật đầu, "Nhưng hiện giờ không phải tình thế khó khăn tuyệt vọng, tôi luôn cảm thấy, vẫn chưa tới lúc dùng." Nói xong y cười gượng, "Tuy nói là vậy, nhưng tôi cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong trận chiến này."
"Xin lỗi, vì đã làm anh khó xử ở nhà." Mộc Cát Sinh nhìn Sài Thúc Tân, "Tôi không tính quẻ này, quả thật là phản nghịch với bảy nhà.
Có lẽ anh tin vào cái mệnh trời này, nhưng tôi cũng không muốn cam chịu số phận."
"Cậu không cần phải lo lắng nhiều." Sài Thúc Tân lắc đầu, "Tôi tin cậu."
"Đối với tôi mà nói, cậu và mệnh trời, cũng không có gì khác biệt."
Mộc Cát Sinh sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Được, vậy là đủ rồi."
Sắc trời đã tối, bên ngoài quán rượu cũng đã thắp đèn, xung quanh tràn ngập ánh vàng li ti cùng màu đỏ sậm.
Mộc Cát Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu như lại có thêm ít tuyết rơi, sẽ rất giống đêm đông bên bờ sông Neva."
Y vừa nói vừa mở một vò rượu mới, dựa vào bên cửa sổ, "Tôi hát cho anh nghe một bài."
Mộc Cát Sinh hát một đoạn bài hát tiếng Nga, sâu lắng trầm bổng, y ngâm nga giai điệu một cách chậm rãi, vừa nhẹ nhàng vừa thong thả, giống như những bông tuyết rơi trên bờ sông.
Окрасилсямесяцбагрянцем
(Vầng trăng nhuốm sắc máu đỏ)
Гдеволнышумелиускал
(Nơi sóng cả cuồng nộ xô bờ đá)
Поедем,красотка,кататься
(Người đẹp dấu yêu hỡi, nào cùng ra biển ngắm sao trời.)
Давноятебяподжидал......
(Tôi đã đợi người lâu lắm rồi...) [1]
Sài Thúc Tân chậm rãi uống rượu, hắn chỉ có thể nghe hiểu vài âm tiết lẻ tẻ, nhưng vài âm tiết ấy dường như lại chạm tới ký ức từ vài năm trước.
Nơi đó có ánh đèn mờ, cùng với cái bóng đổ dài trên nền tuyết, xa xa là dòng sông xuôi chảy ngàn dặm.
Khoảng cách giữa bọn họ còn dài hơn cả sông lớn, bởi ngăn giữa họ là núi sông biển cả là đất liền đảo xa.
Mà đêm nay là đêm gì, hai người lại gặp lại nhau trong một khúc ca.
Hai người uống rượu đến khuya muộn, Mộc Cát Sinh muốn đi tìm Tùng Vấn Đồng, bèn lảo đảo đi tới Quan Sơn Nguyệt.
Ai ngờ vừa bước đến cửa, dì Triệu đã chạy ra chào đón bằng một tràng tiếng, "Tổ tông của ta ơi, cuối cùng con cũng tới, đợi lát nữa chắc nhà hát của ta nhất định sẽ bị bọn họ đánh sập mất!"
Mộc Cát Sinh vốn có chút say, sau đó y lập tức bị đánh tỉnh bởi tiếng động kinh thiên động địa trong Quan Sơn Nguyệt, "Dì à, dì đừng hoảng hốt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Đồng nhi và ngài Ngô đánh nhau từ lúc sập tối đến giờ, nửa tòa lầu đều bị đập nát hết!" Dì Triệu sốt ruột vung khăn tay, "Bọn họ đánh nhau thì ai có thể ngăn cản được đây? Con mau vào khuyên nhủ đi!"
"Lão Nhị đánh nhau với lão Tam?" Mộc Cát Sinh giật mình cả kinh, sau rồi lập tức vui vẻ, "Mặt trời mọc đằng tây à, suốt bao năm trời tôi cũng chưa từng thấy lão Tam đánh nhau lần nào đâu."
Sài Thúc Tân đáp: "Thực sự rất hiếm."
"Ôi trời ơi hai vị đừng đứng ở đây kẻ xướng người họa nữa, nhanh chóng nghĩ cách đi!" Dì Triệu nôn nóng muốn vặn lỗ tai Mộc Cát Sinh, "Nhóc con không có lương tâm, dì con chỉ còn chút vốn liếng này thôi đấy!"
Mộc Cát Sinh vội vàng tránh đi, "Dì Triệu yên tâm, lão Nhị hiếu thuận với dì mà." Nói xong y cùng Sài Thúc Tân đi vào bên trong, chỉ nghe thấy những tiếng leng keng vang vọng trên lầu.
Mộc Cát Sinh lắc đầu liên tục, "Hiếm khi được lần hai người bọn họ đánh nhau, nhưng một khi đã đánh, tôi mà vào chắc chắn sẽ bị ăn đập lây."
Sài Thúc Tân nghe vậy tháo găng tay xuống, "Vậy tôi ngăn cản giúp cậu?"
"Đừng, hai người bọn họ có thể sẽ đánh nhau với anh luôn đó." Mộc Cát Sinh thở dài, "Thế này đi, lát nữa anh xem bọn họ đánh đến phòng nào, rồi chớp thời cơ ném tôi vào trong, nói tôi uống quá nhiều rượu.
Tôi sẽ chắn ngang mượn rượu làm loạn, quậy tung một trận rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi." Trong lời nói và hành động của y đều toát lên vẻ rất giàu kinh nghiệm, có thể thấy được vô cùng thông thạo và lành nghề xử lý.
Sài Thúc Tân gật đầu, "Được."
Cửa phòng bị mở toang ra, sau đó một người bị ném vào.
Tùng Vấn Đồng và Ô Tử Hư đang quyết chiến phân tranh cao thấp với nhau, cả hai vừa trông thấy Mộc Cát Sinh thì đều sửng sốt, "Lão Tứ?" "Linh Xu Tử?"
Mộc Cát Sinh nằm trên mặt đất bắt đầu diễn cảnh quấy phá ồn ào, khóc thút thít oe oe lạc cả giọng, kêu loạn, "Các ái phi, hãy dừng tay đi mà..."
Sài Thúc Tân đứng ở một bên, mặt lạnh không cảm xúc, nói: "Cậu ấy uống quá nhiều rượu."
"Tôi đi tìm dì Triệu nấu canh giải rượu." Tùng Vấn Đồng cất bước rời đi, đi đến cửa mới sực nhận ra, "Không được, cứ để cậu ta nằm trước đi! Chúng ta vẫn chưa đánh xong!" Lời còn chưa dứt, Tùng Vấn Đồng đã bị Sài Thúc Tân dùng châm bạc cố định thân thể, "Anh làm gì đấy?!"
"Khuyên can." Sài Thúc Tân nắm kim châm, nhìn về phía Ô Tử Hư, "Anh muốn đánh tiếp sao?"
"Không đánh nữa." Ô Tử Hư thấy thế thở dài, đặt tẩu Cô Vọng sang một bên, "Tôi cũng không cầm cự nổi nữa rồi."
"Quả nhiên vẫn là lão Tam giảng đạo lý." Mộc Cát Sinh trở mình bò dậy, nhìn bốn phía chung quanh, "Hai vị là đang tiến hành phá dỡ nơi này sao?"
"Cậu không biết xấu hổ à mà còn nói tôi? Tôi đang làm vì ai hả?" Tùng Vấn Đồng đốp lại, mặt mày giận dữ mắng: "Cái đồ ăn cây táo rào cây sung!"
"Lão Nhị ông bớt giận, bớt giận, tự mình tức chết thì ai đó lại như ý." Mộc Cát Sinh nhặt một cái ghế còn nguyên vẹn lên rồi ngồi xuống.
Y nhìn ba người trong phòng, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngoại trừ lần bảy nhà nghị sự đó coi như không tính, đã nhiều năm rồi bốn người chúng ta không tụ tập cùng một chỗ như thế này."
Sài Thúc Tân vẫn ít nói như trước, Ô Tử Hư mệt mỏi nói không nên lời, Tùng Vấn Đồng lạnh lùng trưng bản mặt khó ở phớt lờ không quan tâm.
Trong lúc nhất thời lại không ai mở miệng lên tiếng.
"Được, những năm qua tôi đều là người hát hí khúc, xem ra hôm nay tôi còn phải tự đệm nhạc tự hát luôn." Mộc Cát Sinh xách tới một hộp đồ ăn chưa bị đập hỏng, lấy ra một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, mấy ngày trước tôi hôn mê bất tỉnh, mọi người cũng không có thời gian bàn bạc trao đổi với nhau.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa mọi người ở đây cũng không phải là người ngoài, chúng ta cứ nói thẳng ra hết đi."
Mộc Cát Sinh nói rất nhiều, từ cái ngày y xông vào thang Âm dương gặp phải âm binh, bao gồm cả những gì nhìn thấy nghe thấy trong mộng, cùng với cuộc đối thoại với Ô Nghiệt sau khi tỉnh lại ở trên thuyền.
Thậm chí nói cả vụ đối chất với mọi người trong phủ Sài, cho đến việc y kiên quyết không chịu tính quẻ.
Toàn bộ từ đầu đến cuối, không sót một chút gì, chỉ giấu đi một đoạn Dược gia và tư lệnh Mộc.
Mộc Cát Sinh kể lại xong, nhai bánh nướng nghĩ thầm: Thật hiếm khi mình nói được một hơi toàn lời nói thật.
Song, y lại liếc nhìn Sài Thúc Tân từ khóe mắt, thấy vẻ mặt của đối phương không thay đổi, tựa hồ đã đoán được y sẽ giấu đoạn này đi từ trước.
Mộc Cát Sinh bĩu môi.
Người này quả thật càng ngày càng nhàm chán, nào có giống năm đó, nói một chút là nổi giận đùng đùng rồi.
"Đúng là những chuyện chỉ có cậu làm được." Tùng Vấn Đồng bị kim châm không thể động đậy, vẫn đang duy trì động tác bước ra cửa, hừ lạnh nói: "Nếu cậu đã quyết định không khởi quẻ, chỉ sợ đại bộ phận bảy nhà sẽ rút lui, cho nên cậu đã nghĩ xem phải bảo vệ thành như thế nào chưa?"
Mộc Cát Sinh nhún nhún vai, nói chuyện giống như thổ phỉ: "Không phải là có các ông rồi sao."
"Mả cha cậu, cậu thực sự nghĩ mình đang chơi đánh cướp hả? Tính tay không bắt sói?"
"Chính ông đánh nhau thua tôi đấy, đừng có mà quỵt nợ nha." Mộc Cát Sinh nói: "Cùng lắm thì sau khi chuyện này thành công, tôi nấu cơm cho ông ăn."
"Ông đừng xuống bếp." Ô Tử Hư nói ngay: "Bằng không cho dù có thắng, cũng chỉ sợ sẽ bị đầu độc chết hết*."
(*Gốc là 兔死狗烹 thố tử cẩu phanh: thỏ rừng bị bắt hết thì chó săn sẽ bị mổ thịt, ý nói việc đã thành, thì giết những người đã góp công sức)
"Được." Mộc Cát Sinh bấm ngón tay tính toán, "Bồng Lai và Chu gia có lẽ sẽ không tham gia, Mặc gia tính vào một phần, còn về phần Dược gia." Y nhìn Sài Thúc Tân, "Anh cân bằng công việc hai bên được không?"
Sài Thúc Tân sắc mặt bình tĩnh, "Tôi sẽ tự có cách."
"Vậy tính thêm một phần của Dược gia, còn có Thiên Toán Tử nữa, thế là có ba nhà rồi." Điệu bộ của Mộc Cát Sinh giống như đang muốn trói người lên thuyền giặc, thản nhiên nhìn về phía Ô Tử Hư, "Lão Tam, ông có nhập bọn không?"
Ô Tử Hư trầm mặc một lát, nói: "Lão Tứ, cậu đã quyết định rồi sao?"
Tùng Vấn Đồng nghe xong liền nổi giận: "Đệch cụ nó cậu chưa ăn đòn đủ đúng không?"
"Đừng gào loạn lên thế, ông cũng ăn không ít đòn của tôi còn gì." Ô Tử Hư nói kháy lại Tùng Vấn Đồng, sau đó anh nhìn về phía Mộc Cát Sinh, "Nếu như ông tính quẻ này, cục diện có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Tôi không có tư tưởng cao xa đến mức dùng một quẻ bói để quyết định tồn vong của một tòa thành." Mộc Cát Sinh cười nói, "Trận chiến này, thắng ba bại bảy, phần thắng quả thực không cao.
Tôi sẽ dán cáo thị trong thành, đi hay ở, tất cả mọi người đều có thể tự mình định đoạt."
"Nếu chỉ có âm binh thì dễ bàn, nhưng nếu chiến trường phía tiền tuyến rút lui, một khi kẻ địch bên ngoài tiến sát đến đây, phần thắng sẽ càng nhỏ hơn." Ô Tử Hư thở dài, "Tôi không khuyên ông, chỉ hy vọng ông có thể suy nghĩ thật kỹ.
Người của bảy nhà, cuối cùng cũng không phải đồng loại của chúng sinh."
"Lão Tam, tôi hiểu ý của ông." Mộc Cát Sinh giơ tay lên, ngăn cản Tùng Vấn Đồng sắp nổi giận, "Trước kia, tôi cũng thường được nghe sư phụ nhắc tới chuyện của Âm Dương gia, từ nhỏ ông đã phải gánh vác nhiều việc hơn chúng tôi.
Về tình về lý, ông xứng đáng nói những lời này."
"Nhưng tôi thì khác." Nói xong y nở nụ cười: "Tôi là đứa con bất hiếu, nghiệt đồ của sư môn, có lẽ không xứng làm đồng loại của chúng sinh, nhưng ít nhất có thể làm kẻ dị chủng của Thất Gia Chư Tử."
"Đối với bảy nhà mà nói, ông không phải kẻ dị chủng." Ô Tử Hư lập tức nói: "Ông là Thiên Toán Tử, bốn mươi chín đồng Sơn Quỷ đã nhận ông làm chủ, thứ ông kế thừa chính là mệnh trời..."
"Vậy thì sao?"
"Nếu ông từ chối kế thừa những thứ này, thì thật sự khiến chúng tôi tổn thương." Ô Tử Hư nhìn Mộc Cát Sinh, "Chúng tôi đều kế thừa vị trí Chư Tử từ khi còn nhỏ, từ ngày ấy đã hiểu được rằng bảy nhà lấy Thiên Toán Tử làm người dẫn dắt.
Nếu chỉ một câu nói của ông mà đã bác bỏ nó là một thứ hư ảo, vậy những gì chúng tôi làm suốt những năm qua, chẳng phải đều trở thành chuyện cười sao."
"Đó là cậu đáng đời." Tùng Vấn Đồng giễu cợt, nói: "Đáng đời cậu tên là Ô Tử Hư, Tử Hư hư ảo, vốn chính là một chuyện cười!"
"Câm miệng." Mộc Cát Sinh đánh Tùng Vấn Đồng một cái, "Tên của lão Tam là do tiên sinh đặt." Nói xong y nhìn về phía Sài Thúc Tân, "Anh có thể làm cho hắn câm tạm thời được không?"
Sài Thúc Tân cầm kim châm đâm vào Tùng Vấn Đồng đang rít gào.
Mộc Cát Sinh thở dài, nhìn về phía Ô Tử Hư, "Lão Tam, tôi hiểu ý của ông.
Trước đó xảy ra đủ thứ chuyện, nên tôi cũng hiểu được nỗi khó xử của ông.
Lão Nhị phát điên phát khùng gì thì kệ, nhưng chúng tôi cũng không có lập trường đi trách cứ ông chuyện gì cả."
"Về chuyện khởi quẻ, là tôi không muốn làm, chứ không phải không làm được."
Mộc Cát Sinh khẽ nói: "Tôi biết Thất Gia Chư Tử không giống với những gia tộc phàm tục, từ thời thượng cổ tới nay, trải qua biết bao triều đại cũng không sụp đổ.
Nhưng coi như tôi cầu xin ông, đừng coi tôi là Thiên Toán Tử gì hết, cũng đừng nâng tôi lên trời."
"Sư phụ đầu đầy hoa râm là có lý do cả đấy, trên nơi cao chỉ có sương tuyết."
"Nơi đó lạnh lắm."
"Hơn nữa, các ông đều ở dưới trần gian."
Ô Tử Hư trầm mặc hồi lâu, "Ông thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Phải." Mộc Cát Sinh nở nụ cười, "Trước kia ở Ngân Hạnh thư trai, tôi chính là người lười biếng không tiến bộ nhất.
Tôi không có chí hướng cao xa, chỉ là một người phàm trần với thể xác phàm tục, không muốn tranh đấu với trời, cũng không muốn làm anh hùng cái thế gì cả."
"Trời tại trên cao, tôi ngước đầu ngưỡng vọng, nhưng nếu trời sập, tôi cũng phải đứng thẳng lưng."
"...!Thôi thôi thôi." Ô Tử Hư nghe vậy liên tục lắc đầu, "Hiếm lắm mới nghe được câu tiếng người phát ra từ miệng ông, sao tôi lại không tới hỗ trợ được chứ."
"Âm Dương gia có giúp đỡ hay không thì tôi không dám chắc, tuy là Vô Thường Tử có thể không ra tay trợ giúp." Anh nhìn về phía Mộc Cát Sinh, "Nhưng Ô Tử Hư, sẽ chẳng cự tuyệt chối từ."
"Vậy chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi." Mộc Cát Sinh vỗ vỗ vai anh, "Anh em tốt."
Bốn người nói chuyện đến khuya mới giải tán ai về nhà nấy.
Mộc Cát Sinh trở lại doanh trại, bắt tay vào xử lý công vụ còn tồn đọng, bận rộn từ đêm cho đến tận rạng sáng.
Y vừa mới bình phục sau trận thương nặng, song lại chạy đôn chạy đáo cả ngày.
Thuốc mà Ô Nghiệt đưa cho y không duy trì được quá lâu, hiệu quả của thuốc giảm dần, cơn mệt mỏi lập tức kéo tới.
Mộc Cát Sinh không gắng gượng nổi nữa, trực tiếp ngả đầu lên bàn ngủ say.
Y đã kể cho ba người kia về người gõ mõ mà y nhìn thấy trong giấc mơ trước đó, nhưng lại không nhận được đáp án chuẩn xác.
Y mơ hồ cảm thấy tiếng gõ mõ kia có chút liên quan với âm binh, nhưng Ô Tử Hư cũng không biết rõ chi tiết.
"Có thể là giấc mơ tiên báo." Cuối cùng Ô Tử Hư nói cho y biết, "Ông tiếp nhận bốn mươi chín đồng Sơn Quỷ, thì đã là Thiên Toán Tử rồi, trong mơ có thể tiên đoán chuyện tương lai."
Lần này y lại mơ nhưng không phải tiếng gõ mõ.
Có tiếng vó ngựa dồn dập tiến đến, kèm theo tiếng đại bác ầm ầm, tiếng hò hét và tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta nghẹt thở.
Có người chạy như điên, có người ngã xuống, có người gào thét, tiếng súng vang lên, máu thịt văng tung tóe.
Chim bay đỏ như máu rơi xuống từ bầu trời, tiếng sấm kinh hoàng nổ vang dội, khắp nơi đều là ánh lửa sáng.
Khung cảnh trước mắt, tất cả đều một màu đỏ tươi.
"Trưởng quan...!trưởng quan Mộc...!Ngài tỉnh dậy đi!"
Mộc Cát Sinh bị lay tỉnh.
Y ngủ rất sâu, lính cần vụ tốn rất nhiều công sức mới đánh thức y dậy, trên đầu đổ đầy mồ hôi, cậu ta nói: "Cuối cùng ngài cũng tỉnh lại, tôi còn tưởng ngài hôn mê mất rồi!"
"Trời sáng rồi à?" Mộc Cát Sinh mơ mơ màng màng ngồi dậy, choáng váng đầu óc, y lau nước miếng trên văn kiện, "Đã tới năm giờ đâu, có chuyện gì mà gấp vậy?"
Lính cần vụ đưa lên một cặp văn kiện, "Điện báo khẩn từ tiền tuyến."
Mí mắt của Mộc Cát Sinh giật giật, y cầm cặp văn kiện mở ra, chỉ thấy vài dòng chữ đen ít ỏi trên nền giấy trắng.
Tiền tuyến thất thủ, toàn quân khẩn cấp rút lui.
Từ nay mỗi tòa thành mỗi khu vực đều là quan ải.
Chỉ cần còn một hơi thở, cũng phải giành lại từng tấc đất quốc gia.
- -------------------
Chú thích:
[1]"Vầng trăng nhuốm màu máu đỏ" - ballball tiếng Nga: được viết bởi nhà soạn nhạc Yakov Prigozhy cho những câu thơ của Adelbert von Chamisso.
Năm 1828, Adelbert von Chamisso viết bản ballad lãng mạn Nächtliche Fahrt.
Bản ballad kể về một cô gái bị lừa dối trong tình yêu, cô đã trả thù người yêu cũ vì hắn ta ngấm ngầm phản bội cô: ngồi trên thuyền với hắn, đưa hắn đến thẳng những con sóng dữ dội, rồi cô đâm chết kẻ phản bội bằng một con dao găm, và sau đó cô cũng gieo mình xuống biển..