Sau khi rời khỏi Ngọc Sương cung, Lăng Giản liền trực tiếp quay về Khôn Ninh Cung tìm hoàng hậu, nói cho nàng biết mình muốn đi thái y viện lấy chút dược liệu làm thuốc viên.
Hoàng hậu đương nhiên biết thuốc viên mà Lăng Giản nói là cái gì, lập tức sai Uyển Dung dẫn nàng đi Thái y viện.
Hiện tại nàng thật sự không dám cùng Lăng Giản nói nhiều nữa, sợ Lăng Giản lại thêm một lần lôi những chuyện ngượng ngùng kia ra "chỉ đạo".
Từ Thái y viện lấy được các dược liệu và công cụ cần thiết, Lăng Giản vui tươi hớn hở đem chúng trở về chỗ ở cuả mình, trong lòng không ngừng tính toán như thế nào khai trương cửa hàng chuyên doanh, như thế nào chào giá, linh tinh.
Mới vừa vào cửa, Lăng Giản liền nhìn thấy một nữ tử bịt mặt ngồi trên giường.
Hoàn hảo tâm lý nàng khá mạnh mẽ, nếu không sẽ có ngày bị doạ tới điên.
Phòng đang êm đẹp tự nhiên xuất hiện thêm một người bịt mặt, không dọa người mới là lạ.
"Ta nói...Tô tiểu thư, không phải ngươi lại tới đây ám sát ai nữa chớ?"
Lăng Giản lười để ý nàng, đem mấy thứ kia chỉnh tề đặt lên trên bàn, cầm lấy giấy bút thuận tiện lấy được từ Thái y viện, tính toán liều lượng.
"Chẳng lẽ chỉ có lúc đi ám sát ta mới có thể tới đây sao?"
Tô Nguyễn Hân khoanh chân ngồi ở trên giường, nhìn Lăng Giản từ trên xuống dưới.
Hôm nay tái kiến, lại cảm thấy nàng càng thêm tuấn mỹ.
"Ngươi coi hoàng cung là nhà ngươi a! Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?"
Lăng Giản mặt nhăn mày nhíu, có nên cho liều lượng thuốc bổ nhiều hơn một chút không đây? Người dùng là Hoàng Thượng, nếu có sơ xuất gì thì đầu của ta dám phải chuyển nhà lắm a! Quên đi, vẫn là dùng liều lượng bình thường đi.
"Ngươi đang làm gì?"
Thấy Lăng Giản không có chuyên tâm nói chuyện với mình, Tô Nguyễn Hân có chút bất mãn hỏi.
"Nghiên cứu bào chế vĩ ca."
Lăng Giản cũng không ngẩng đầu lên trả lời, không ngừng dùng chữ số Ả Rập tính toán liều lượng trên giấy.
"Vĩ ca? Vĩ ca là cái gì? Là thuốc trị thương sao? Ta có thể dùng không?" Tô Nguyễn Hân khó hiểu hỏi.
Vèo.
Lăng Giản bị câu hỏi cuả nàng khiến cho phải ngồi thẳng lưng lên, trầm mặc trong chốc lát mới nói:
"Cái này không thích hợp với ngươi, nếu ngươi thật muốn dùng, ngày nào đó ta làm cho ngươi một phần "Công chúa hàng đêm kêu", bảo đảm vừa lòng."
Dùng xong cũng không biết đêm nay ngươi phát tiết ở chỗ nào đây! Lăng Giản ở trong lòng cười trộm, trên mặt lại lộ ra một biểu tình dâm đãng.
"Cút!"
Tô Nguyễn Hân vừa thấy vẻ mặt này cuả Lăng Giản còn chưa hiểu được gì, nhưng vừa nghe đến cái gì "công chúa hàng đêm kêu", lập tức hiểu ra, đỏ mặt chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Ai ai ai, ngươi đừng, ngươi đừng.
Tô nữ hiệp, ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi, ta chỉ đùa một chút mà thôi."
Lăng Giản một phen tiến lên đè lại tay nàng.
Mẹ ơi, không thể tuỳ tiện biểu diễn trò này đâu, khi ngươi hết giận, mạng nhỏ của ta cũng không chắc còn có thể bảo toàn a!
"Hừ, đồ vô sỉ, ta phải đi, muốn kêu tự ngươi kêu đi." Tô Nguyễn Hân nói.
Phải đi? Chưa gì hết đã đi? Ngay cả nói cũng chưa nói gì nhiều đây.
Lăng Giản khẽ nhíu mày, quan tâm nói:
"Vậy ngươi đi đi, cẩn thận một chút.
Miệng vết thương hẳn là còn không có khỏi hẳn, lúc trèo tường cẩn thận đừng để té xuống đè chết hoa cỏ dưới đất."
"Cút nhanh đi!"
Tô Nguyễn Hân một trận đỏ mặt, người này đến khi nào thì có thể đàng hoàng nói một câu quan tâm người khác đây?
"Được rồi được rồi, ta không nói cũng được, ta cũng chỉ quan tâm ngươi thôi.
Bất quá ngươi cẩn thận lúc nhảy ra cửa sổ, té xuống một cái là coi như chó ăn cứt~" Lăng Giản nói xong tiếp tục tính toán dược lượng.
Người này, thật sự là rất chán ghét.
Tô Nguyễn Hân nhìn nàng một ái, xoay người mở cửa sổ nhảy ra, lại bởi vì lời nói cuả Lăng Giản khiến cho tâm phiền ý loạn mà suýt nữa thật sự ngã sấp xuống.
Thật vất vả thức suốt đêm làm xong năm viên vĩ ca, đây là lần đầu tiên Lăng Giản thức đêm kể từ khi đến Lam Triều.
Nhìn năm viên thuốc màu nâu mượt mà trong lòng bàn tay, Lăng Giản giống như nhìn thấy được tiền đồ vô hạn.
Vĩ ca a vĩ ca, ngươi nhất định phải thành công, về sau còn phải dựa vào ngươi kiếm thật nhiều tiền ở Lam Triều a! Lăng Giản cùng mấy viên thuốc trong lòng bàn tay thâm tình nhìn nhau, sau đó quyết đoán tìm một khối vải bố bọc chúng lại, chỉnh trang lại dung nhan của mình một chút, lúc này mới mặt mày hớn hở rời khỏi phòng đi tới Khôn Ninh Cung đưa thuốc cho Hoàng hậu.
" Cái này là vĩ ca?"
Hoàng hậu do dự nhìn năm viên thuốc dung mạo không đẹp mắt nằm trong vải bố, thuốc này thật sự có thể làm cho Hoàng Thượng vòi nước một đêm không ngừng? Ngừng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là...!Vạn nhất Hoàng Thượng uống vào thân thể hỏng luôn thì làm sao bây giờ?
"Hoàng hậu nương nương, ngài cứ yên tâm đi.
Nhìn nó nhỏ như vậy, hiệu quả đều là tinh hoa a."
Lăng Giản nhìn về phía viên thuốc, trong ánh mắt bao hàm nồng nàn tình thương của mẹ, miệng nàng toét ra một nụ cười, nói:
"Bom nguyên tử thật ra cũng nhỏ, nhưng lại oanh tạc Nhật Bản đến lông cũng không còn.
Ngài yên tâm, ta lấy danh dự của bác sĩ trung y cam đoan, thuốc này hoàn toàn được điều chế từ nguyên liệu thiên nhiên tinh khiết, không chứa hoá chất độc hại gì đâu."
"Ngươi nói gì bổn cung một câu cũng không hiểu." Hoàng hậu thu hồi viên thuốc, nói:
"Bất quá bổn cung nguyện ý thử một lần, nếu như thật có thể thụ long thai, bổn cung nhất định sẽ trọng thưởng ngươi!"
"Vậy Tiểu Lăng Tử trước hết tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Lăng Giản trên mặt tươi cười, trong lòng tự nhủ nếu như dùng tốt ta sẽ lập tức xuất cung mở cửa hàng chuyên doanh vĩ ca.
"Tốt lắm, đến giờ rồi, cũng nên đi tới Thần Võ môn." Hoàng hậu mặt không chút thay đổi nói.
Đi Thần Võ môn? Lăng Giản dừng một chút, lúc này mới phát hiện hôm nay hoàng hậu mặc trên người phượng bào màu đỏ tươi, trên mặt cũng trang điểm tỉ mỉ, khuôn mặt sẵn đã xinh đẹp trở nên càng thêm hoàn mỹ.
"Hoàng hậu nương nương, đi Thần Võ môn làm gì?" Lăng Giản hỏi xong mới nhớ tới, ngày hôm qua Lam Ngữ Thần nói về chuyện Đại công chúa phải về cung, chính là không phải Ngữ Thần nha đầu đã nói vài ngày nữa mới về sao? Như thế nào hôm nay đã hồi cung?
"Hôm nay là ngày Ngưng Băng hồi cung, bổn cung thân người đứng đầu tam cung lục viện tất nhiên không thể chậm trễ." Hoàng hậu thoáng động động thân thể, nói:
"Đi thôi, đoán chừng người cũng đã sắp đến cửa cung."
"Hoàng hậu nương nương, nô tài cũng phải đi sao?"
Lăng Giản chỉ chỉ cái mũi của mình, công chúa ngươi hồi cung quan hệ gì tới ta, ta cả đêm không ngủ chút nào, bây giờ nếu không ngủ bù nhất định sẽ điên.
"Tam cung lục viện tất cả phi tần đều đi, một nô tài như ngươi làm sao được miễn?"
Hoàng hậu lãnh đạm liếc nhìn Lăng Giản một cái, phất phất ống tay áo đỏ thẫm lệnh cho tất cả người trong cung theo nàng đi Thần Võ môn.
Thần Võ môn nằm ở bên trái Hoàng cung, là cổng gác trọng yếu để ra vào cung hàng ngày, giống như cổng sau cuả Hoàng cung.
Hôm nay tất cả các phi tần, cung nữ và thái giám của hậu cung đều tụ tập ở bên trong cánh cổng của Thần Võ môn.
Các nàng có người bởi vì đợi lâu mà dùng khăn lụa mồ hôi trên trán, có người có chút mỏi mệt lấy tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Tất cả mọi người của hậu cung, dựa theo thân phận cao thấp mà phân ra đứng ở hai bên trái phải.
Trong số này tất nhiên hoàng hậu là thân phận cao nhất, đứng ở chỗ gần cổng môn nhất.
Bởi vì là người của Khôn Ninh Cung, Lăng Giản cũng đi theo đứng ở phía sau hoàng hậu, cúi đầu, có chút chịu không nổi nheo lại nửa con mắt.
Có lộn hay không, công chúa hồi cung mà thôi, có cần phải phô trương lớn như vậy không? Người ta quay phim, làm diễn viên quần chúng chán chết cũng còn kiếm được tiền.
Ta suốt một đêm không ngủ, cũng không để cho người ta trở về nghỉ ngơi.
Này rõ ràng là ngược đãi, ngược đãi! Lăng Giản ở trong lòng mắng, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người Đại công chúa sắp hồi cung.
"Công chúa giá lâm!!!"
Không biết từ khi nào, cửa lớn cuả Thần Võ môn đã bị mở ra, hai thị vệ mặc áo màu vàng đứng ở hai bên bứt lên giọng dùng sức hô to để cho mọi người đang chờ có thể nghe thấy.
Công chúa? Tai họa hại ta không được ngủ đến rồi? Lăng Giản cố hết sức mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngay một giây sau lập tức trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy một nữ tử mảnh mai mặc váy dài màu trắng ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi từ ngoài cửa lớn Thần Võ môn đi vào, đi theo phía sau nàng là hai cung nội cùng một đội thị vệ áo vàng.
Nữ tử lớn lên vô cùng đẹp, mắt phượng mày ngài, da trắng môi đỏ, gương mặt hoàn mỹ trong suốt như bạch ngọc, khoé môi của nàng mang theo một nụ cười thản nhiên, tay nàng nhẹ nhàng nắm cương ngựa, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, váy dài hơi hơi đong đưa, phảng phất như nữ thần thánh khiết cao quý trên núi Côn Luân quanh năm không nhiễm bụi trần, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một lần sẽ lập tức không có biện pháp đem tầm mắt dời đi.
Đây là Đại công chúa?! Người này thế nhưng là Đại công chúa?! Người này thật sự là Đại công chúa?! Lăng Giản theo bản năng dụi dụi hai mắt, xác định chính mình không phải bởi vì ngủ không đủ giấc mà xuất hiện ảo giác.
Nàng vẫn cho rằng Đại công chúa hẳn là một nữ nhân vai u thịt bắp cơ thể tráng kiện, bởi vì Lam Ngữ Thần có nói qua nàng từ nhỏ đã xuất cung học nghệ.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới thế nhưng lớn lên xinh đẹp đến như vậy.
Trái tim Lăng Giản lộp bộp một chút rồi bắt đầu cuồng loạn, nàng lấy tay vỗ vỗ ngực, thầm mắng chính mình không có tiền đồ, cho dù nàng ta lớn lên có đẹp đến cỡ nào thì so với mình cũng đâu có bằng!
"Đại hoàng tỷ!"
Một thân ảnh nhỏ xinh chạy đến trước ngựa, Đại công chúa sau khi thấy rõ người tới lập tức nhảy xuống ngựa, mỉm cười tiến lên ôm người kia vào trong ngực.
Ngữ Thần nha đầu? Lăng Giản nhíu mày, hai tỷ muội này quan hệ cũng thật là tốt.
Uy? Lăng Giản nhìn lướt qua những người tới đón tiếp đại công chúa đang đứng chung quanh, trong đó không có sinh vật nào có vẻ là Nhị công chúa.
Đây là có chuyện gì? Không phải nói mọi người trong hậu cung đều phải tới đây nghênh đón sao? Lăng Giản nhức đầu, đại não vừa mới thanh tỉnh lại bắt đầu hỗn độn, mí mắt lại trở nên nặng chịch.
Nàng che miệng ngáp liên tục mấy cái, làm cho hiện trường vốn đang yên tĩnh xen lẫn vài tiếng ngáp.
Tựa hồ là nghe được tiếng ngáp của Lăng Giản, Đại công chúa đang ôm Lam Ngữ Thần nhíu nhíu đầu mày, trong lòng tự hỏi nô tài nào lớn mật lại quá không hiểu quy củ như vậy?
"Uyển Dung a, khi nào thì mới có thể kết thúc a! Ta ngủ!"
Lăng Giản túm túm ống tay áo Uyển Dung, thân thể bắt đầu không nghe điều khiển nghiêng ngả hỗn loạn.
Không được, thật sự không được.
Đã lâu không thức đêm như vậy, nếu không để cho ta ngủ ta thật sự sẽ té xỉu trên mặt đất.
"Xuỵt..."
Uyển Dung vươn ngón tay trỏ đặt lên giữa miệng, ý bảo nàng không được nói chuyện.
"Chính là ta thật sự chịu không nổi.
Làm cái gì không để cho người ta sống, không phải là một Đại công chúa thôi sao? Nếu ta té xỉu mười Đại công chúa cũng lôi không dậy nổi!"
Lăng Giản bất mãn than thở, thanh âm nhỏ như muỗi lại bị Đại công chúa nghe rõ ràng rành mạch.
Nàng từ nhỏ đã tu luyện võ công, thính lực tự nhiên cao hơn người thường.
Nghe xong lời Lăng Giản nói, Đại công chúa không giận phản cười, theo thanh âm nhìn về phía Lăng Giản, lúc này mới phát hiện thì ra là một nô tài mặc trang phục thái giám.
Hừ, thật to gan, dám nói Bổng cung như vậy.
Đại công chúa ở trong lòng nhớ kỹ dung mạo Lăng Giản, tự nhủ có cơ hội nhất định phải hảo hảo chỉnh đốn nàng một phen.
Tuy rằng Đại công chúa hồi cung, nhưng cũng không có nửa điểm quan hệ với Lăng Giản.
Sau khi đám người giải tán, nàng liền lập tức nhanh như chớp chạy về phòng mình, chui vào trong chăn nặng nề ngủ.
Nếu là ở thế giới hiện đại trước kia, thức liên tục ba ngày ba đêm nàng cũng sẽ không thành bộ dáng này, khổ nỗi nàng là đang ở Lam triều đây.
Trong khoảng thời gian này nàng sớm đã tập thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Lăng Giản còn đang rúc trong chăn vù vù ngủ say, hoàn toàn không cảm giác được cửa sổ bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại.
Người này, lúc ngủ đáng yêu hơn so với lúc tỉnh.
Tô Nguyễn Hân ngồi ở bên giường thưởng thức dung nhan Lăng Giản ngủ say, lông mi nồng đậm đen dài hơi hơi nhếch lên, đầu lưỡi phấn hồng chốc chốc lại khẽ liếm lên đôi môi mỏng gợi cảm.
Hình ảnh mờ ám vô ý, làm cho Tô Nguyễn Hân gian nan nuốt một chút nước miếng, cái bộ dáng này, chẳng lẽ là muốn câu dẫn ai sao?!
"Ngô..."
Bởi vì bụng đột nhiên đau đớn, Lăng Giản đang ngủ bỗng cực kỳ không thoải mái cau chặt chân mày, một bàn tay đè lên bụng rên khẽ.
"Nơi này đau sao?"
Đáy lòng Tô Nguyễn Hân trào ra một tia khó chịu, đưa tay nhấc tay Lăng Giản ra, sau đó nhẹ nhàng xoa bụng của nàng.
Có lẽ là bởi vì hành động cuả Tô Nguyễn Hân làm cho Lăng Giản giảm bớt đau đớn, chân mày nàng đang cau lại dần dần giãn ra.
"Thân ái, hôm nay không muốn làm...!Tối mai sẽ cùng ngươi làm được không..."
Cảm giác có một bàn tay ở trên bụng mình tới lui ma xát, Lăng Giản còn tưởng rằng là bạn gái trước kia muốn cùng mình làm chuyện yêu đương, nàng mỏi mệt cầm lấy cái tay kia để cho nó ngừng lộn xộn, mình thật sự là quá mệt mỏi, muốn làm cũng để ngày mai mới làm đi.
Sắc lang! Người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, sao có thể ngay cả nằm mơ cũng muốn làm chuyện vô sỉ? Trên mặt Tô Nguyễn Hân hiện lên một mạt đỏ ửng, trong lòng tự nhủ mình thật sự không nên tới đây.
"Ta phải đi." Tô Nguyễn Hân nhẹ nhàng nói.
"Ngô...!Thân ái, hôn một cái rồi đi."
Lăng Giản ngủ mơ mơ màng màng, vừa nghe bạn gái trước kia nói phải đi liền mân mê miệng muốn nàng cho mình một cái hôn tạm biệt.
"Hỗn đản!"
Mặt Tô Nguyễn Hân đã muốn đỏ tới không thể đỏ hơn, nhưng trước khi rời đi lại vẫn cúi xuống, đặt lên má Lăng Giản một nụ hôn nóng bỏng..