Hồng Bài Thái Giám

Chương 39: Mập Mờ





Lúc Lăng Giản đang trên đường trở về phòng mình thì trời đã chạng vạng, ánh chiều tà chiếu lên khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của nàng càng thêm phá lệ chói mắt.

"Hẳn là như vậy đi..."
Lăng Giản lẩm bẩm, một đường này nàng đều luôn tự hỏi phải dùng phương pháp gì để trị bệnh cho An Phi, suy nghĩ vài loại phương án trị liệu, lại phủ định không ít ý tưởng không có khả năng thực hiện, cuối cùng để lại ba loại phương án.

Nhưng rốt cuộc nên dùng loại nào, Lăng Giản lại tiếp tục nan giải.

Lấy độc trị độc là không có khả năng, thân thể An Phi vốn đã yếu, nếu như lấy độc trị độc chỉ sợ sẽ phản tác dụng.

Lăng Giản ở trong đầu lược tới lược luôi ba loại phương án, cuối cùng chỉ còn lại thuật châm cứu kết hợp với điều trị bằng thuốc Đông y.

"Ngươi là Tiểu Lăng Tử?"
Thanh âm bén nhọn làm cho Lăng Giản đang cúi đầu trầm tư kinh ngạc một chút, nàng dừng lại cước bộ nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện đã đi tới cửa phòng của mình, một vị thái giám trung niên diện mạo hoà ái đứng trước cửa phòng, bộ dáng có vẻ không kiên nhẫn.

"Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì sao?"
Lăng Giản có chút khó hiểu, ngày hôm nay làm sao vậy? Vì cái gì lại có nhiều người như vậy tới tìm ta? Chẳng lẽ là do ta lớn lên rất hoàn mỹ, cho nên trở thành thần tượng cho bọn họ sùng bái rồi?
"Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, ngươi đi ngự thiện phòng chuẩn bị món ăn cho gia yến tối nay."
Thái giám trung niên híp mắt tinh tế đánh giá Lăng Giản, nói:
"Tiểu Lăng Tử, đây là Hoàng Thượng mở kim khẩu lệnh cho ngươi chuẩn bị món ăn cho gia yến, ngươi cần phải hảo hảo chuẩn bị, đừng làm cho Hoàng Thượng thất vọng."
Hoàng Thượng khẩu dụ? Chuẩn bị món ăn cho gia yến? Lăng Giản nhất thời không kịp phản ứng, hỏi:
"Xin hỏi công công, sao Hoàng Thượng lại để nô tài chuẩn bị món ăn đây? Gia yến gì đó, không phải hẳn là do ngự trù chuyên trách của ngự thiện phòng chuẩn bị sao?"
"Đây chính là Hoàng Thượng nói, nói lúc trước sinh nhật Hoàng hậu ngươi làm khoai tây chiên gì đó ăn rất là ngon, nên muốn gia yến hôm nay ngươi làm lại một lần.

Bất quá, thức ăn dâng cho Hoàng Thượng ăn cũng không phải tùy tiện là có thể bưng lên, tất cả sắc, hương, vị đều phải hoàn hảo." Thái giám trung niên nói.

"Ách...Nhưng mà như thế nào mới xem như là sắc hương vị đều hoàn hảo đây?"
"Ngươi cứ làm thử đi, nếu như không đạt được sắc hương vị tiêu chuẩn, Nô gia sẽ bảo ngươi làm lại." Thái giám trung niên chỉ về hướng ngự thiện phòng, nói với Lăng Giản:

" Bây giờ theo Nô gia đi thôi!!"
"Ân."
Lăng Giản gật gật đầu, cúi thấp thân mình đi theo phía sau thái giám trung niên.

"Tiểu Lăng Tử đắc tội Đại công chúa, cho nên...!Ngươi hẳn là biết nên làm như thế nào đi?"
Thái giám trung niên một bên dùng dư quang liếc nhìn Lăng Giản đi phía sau, một bên hồi tưởng lại lời của thái giám Thượng Hoa cung nói với hắn lúc trước, trong lòng lập tức có chủ ý của mình.

Lăng Giản nhìn ngự thiện phòng không có một bóng người, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, lẽ ra giờ này là lúc ngự thiện phòng phải đang chuẩn bị bữa tối, tại sao đến một người cũng không thấy đây?! Không phải nói là phải chuẩn bị gia yến sao? Chẳng lẽ Hoàng Thượng tín nhiệm ta như vậy?! Để cho ta một người chuẩn bị tất cả món ăn?! Không thể nào...!
"Tiểu Lăng Tử, mau mau làm đi...Nô gia ở chỗ này chờ ngươi."
Thái giám trung niên thấy nàng chậm chạp không động thủ, lập tức đẩy nàng lên trước bếp lò để cho Lăng Giản mau chóng làm việc.

"Dạ, dạ, dạ, công công yên tâm, Tiểu Lăng Tử làm ngay đây."
Lăng Giản quắt miệng thở ra một hơi, dùng sức xắn ống tay áo lên, lại đi rửa tay sạch sẽ, lúc này mới cầm lấy mấy củ khoai tay ở một bên, bắt đầu "Nghiệp lớn khoai tây chiên" của nàng.

Dầu dần dần sôi lên, Lăng Giản thuần thục đem khoai tây đã xắt sợi bỏ vào trong chảo, đến khi chúng nó trở thành màu vàng rực rỡ mới dùng vợt lưới vớt chúng ra khỏi dầu, bày lên cái đĩa đã chuẩn bị sẵn.

Lăng Giản rải muối lên phía trên khoai tây chiên, nói với thái giám trung niên đang nhàn hạ đứng một bên:
"Công công, tốt rồi."
"Tốt rồi?"
Thái giám trung niên chớp chớp mắt, không biết từ đâu lấy ra một đôi đũa, gắp lên một miếng khoai tây chiên rồi nhét vào miệng.

"Phi phi phi!"
Thái giám trung niên cau mày khoai tây chiên vừa ăn vào miệng nhổ hết ra ngoài, lạnh lùng nói:
"Ngươi làm như vầy sao có thể dâng cho Hoàng Thượng ăn?! Ngươi muốn mặn người chết a! Làm lại!"
"Đâu có mặn?!"
Lăng Giản nếm một ngụm, hương vị này rõ ràng rất vừa miệng a.

"Không mặn?!"
Thái giám trung niên lại gắp lên một sợi khoai tây lắc lắc trước mặt Lăng Giản, nói:
"Bây giờ là ngươi biết khẩu vị Hoàng Thượng hay là Nô gia biết? Hoàng Thượng lệnh cho Nô gia tới đây giám sát ngươi chuẩn bị món ăn, bây giờ khoai tây chiên này của ngươi mặn như vậy, chẳng lẽ Nô gia không có thể kêu ngươi làm lại? Ân?!"
"Có thể, công công kêu ta làm lại, ta nào dám không nghe lời công công đây?"
Lăng Giản cười cười, thừa dịp thái giám trung niên không chú ý trắng mắt lườm hắn một cái.

Đem toàn bộ khoai tây chiên vừa làm xong bỏ đi, một lần nữa lên đao, xắt những củ khoai tây đã rửa sạch thành những sợi dài mỏng.

Vừa muốn đem chúng bỏ vào dầu sôi để chiên lại nghe thái giám trung niên hô:
"Ai ai ai! Dầu này đã dùng qua một lần, đổ đi cho Nô gia!"
"Nga, nga."
Lăng Giản gật gật đầu, làm theo ý của thái giám trung niên, một lần nữa rót dầu mới vào trong chảo.

Dầu gần sôi, Lăng Giản đứng trước chảo trán đã đổ đầy mồ hôi.

Nàng lại vớt khoai tây đã chiên xong vào trong dĩa, nhưng lần này nàng cũng không rắc muối lên trên khoai, mà là đổ một ít muối vào cái dĩa bên cạnh.

"Công công, lần này thật sự tốt rồi..." Lăng Giản hai tay bưng hai dĩa khoai tây chiên vừa làm xong, nói.

"Ân...Lần này cũng không tệ...!Không có trở ngại."
Thái giám trung niên vừa lòng gật gật đầu, vươn tay muốn tiếp nhận dĩa khoai tây chiên Lăng Giản đang bưng, kết quả thái giám trung niên chưa cầm tới đã buông tay, làm cho dĩa khoai lập tức rơi xuống đất vỡ nát.

"Ai, Ngươi!! Ta nói Tiểu Lăng Tử, ngươi đang cố ý trêu chọc Nô gia phải không?! Nô gia còn chưa cầm chắc ngươi đã buông tay!!!"
Thanh âm bén nhọn của thái giám trung niên hướng Lăng Giản hô to, giống như vừa rồi không phải là hắn sơ xuất, mà là Lăng Giản cố ý buông tay sớm.

"Công công, ta không phải cố ý...Ta nghĩ là ngài đã tiếp được, ai ngờ đâu..." Lăng Giản vẻ mặt cầu xin, trong lòng âm thầm cảm thán mình thật bi thảm.

"Thôi thôi, ngươi làm lại một lần nữa cho Nô gia đi." Thái giám trung niên nói.


"Còn làm?!"
"Không làm? Không lẽ ngươi muốn kháng chỉ? Hoàng Thượng còn đang chờ đây..." Thái giám trung niên nói.

" Làm làm làm, ta làm là được chứ gì? Nhưng mà công công, dầu này...?!" Lăng Giản chỉ chỉ bình đựng dầu, vừa rồi đã gần cạn, bây giờ thì hết sạch rồi.

"Bên kia còn dầu, ngươi chờ đi, Nô gia lấy cho ngươi."
Thái giám trung niên chuyển chuyển tròng mắt, cười cười vỗ vỗ bả vai Lăng Giản, đi đến một góc nhà lấy ra một hũ dầu mới, trước khi đưa cho Lăng Giản còn lén đổ vào một ít nước lã.

"Cám ơn công công."
Lăng Giản vừa rồi đang chuyên tâm xắt khoai tây, cũng không có chú ý tới hành động mờ ám của thái giám trung niên.

Nàng thổi lửa tới lớn nhất, vì muốn làm cho dầu nóng nhanh hơn, còn cố ý đun nóng chảo thêm chốc lát, sau đó mới đem dầu rót vào trong chảo.

Bùm bùm...Cái chảo vốn đang yên tĩnh đột nhiên sùng sục lên.

"A..."
Lăng Giản bỗng dư đau đớn kêu ra tiếng, ôm lấy cánh tay trái, biểu tình thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.

Vừa rồi trong nháy mắt trút khoai tây vào trong chảo, dầu sôi bắn một chút ra ngoài, văng lên cánh tay non mịn của Lăng Giản.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Thái giám trung niên quan tâm hỏi, khuôn mặt hoà ái xẹt qua một tia cười gian.

"Công công...Cánh tay bị phỏng..."
Lăng Giản đôi mắt rưng rưng, trong lòng lại vô cùng nghẹn khuất.

"Ai nha, sao lại không cẩn thận như vậy đây?! Thật là! Quên đi quên đi, ngươi mau chóng làm cho xong khoai tây chiên rồi trở về thoa thuốc đi."
Thái giám trung niên bất đắc dĩ nói, nhưng không có để cho nàng nhanh chóng trở về thoa thuốc,mà là muốn nàng làm cho xong khoai tây chiên.

"Nô tài tuân lệnh!"
Lăng Giản từ trong kẽ răng phun ra một câu, cố nén đau đớn nơi cánh tay, lần thứ ba chiên xong khoai tây, trút ra dĩa, nói:
"Công công, Tiểu Lăng Tử đưa dĩa khoai này cho ngài, nếu là lại rơi xuống đất thì không phải lỗi của ta, mà là công công ngài sai lầm!"
Lăng Giản nhẹ nhàng thổi thổi nơi bị phỏng, nắm chặt quyền đầu nói:
"Thỉnh Hoàng Thượng chậm dùng! Bây giờ Tiểu Lăng Tử trở về thoa thuốc!"
Lăng Giản cố gắng nhịn xuống không để cho mình vì đau mà chảy ra nước mắt, trắng mắt lườm liếc thái giám trung niên một cái, sau đó bước thật nhanh rời khỏi ngự thiện phòng.

"Hắc hắc, ta phải nhanh nhanh đi bẩm báo Đại công chúa thôi, Đại công chúa nhất định sẽ trọng thưởng cho Nô gia."
Sau khi Lăng Giản khuất bóng, thái giám trung niên mới đắc ý lầm bầm lầu bầu, vui tươi hớn hở đi về hướng Thượng Hoa cung.

"A a a a a!!! Đau quá!!!"
Lăng Giản ở trong phòng kinh hoàng kêu to.

Chỗ bị phỏng đã bắt đầu đỏ lên, ẩn ẩn mang theo cảm giác như bị kim châm tới tận ruột gan, làm cho Lăng Giản không thể chịu đựng được.

"Lăng Giản...Ngươi ở bên trong sao?!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của Lam Thanh Hàn, Lăng Giản cắn răng ra mở cửa, cũng không thèm nhìn tới nàng, tiếp tục kinh hoàng đi vòng quanh cái bàn.

"Ngươi...Bổn cung nghe nói ngươi bị phỏng, nên mang cao trị phỏng..."
Lam Thanh Hàn áy náy liếc nhìn nàng một cái, lôi kéo Lăng Giản đến bên giường để cho nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Đừng nhúc nhích, bổn...Ta vội tới thoa thuốc cho ngươi."
Lam Thanh Hàn ngồi vào bên cạnh nàng, đem cao trị phỏng cẩn thận thoa đều lên chỗ bị phỏng của Lăng Giản, nhìn nơi làn da đã đỏ tấy đến dọa người kia, trong lòng Lam Thanh Hàn một trận đau đớn, giống như người bị phỏng không phải Lăng Giản mà chính là bản thân nàng.

"Ui..."

Lăng Giản hút vào một ngụm khí lạnh, chỗ da đỏ tấy kia đã muốn phồng rộp lên, hơi chạm một chút cũng sẽ đau đến chết.

"Có phải rất đau hay không?"
Lam Thanh Hàn nhẹ nhàng thổi khí lên chỗ bị phỏng, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác đau đớn cho Lăng Giản.

"Ta không nghĩ tới...Ui...Không nghĩ tới hôm nay lại bị thảm như vậy..."
Lăng Giản theo bản năng rụt cổ lại, chịu đựng đau nói:
"Thái giám chết tiệt kia nhất định là cố ý...Ta hoài nghi...Ai da...Ta không có đắc...Ui...Không đắc tội hắn...Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy?!!"
"Ngươi yên tâm, ta đã xử phạt hắn thật nặng rồi..."
Lam Thanh Hàn dùng đầu ngón tay đều đều thoa cao trị phỏng lên chỗ da phồng rộp, vừa rồi trước khi tới nơi này, nàng đã hung hăng đánh cái nô tài kia hai mươi đại bản, đúng là đã kêu hắn đi làm khó Lăng Giản một chút, nhưng mà không có kêu hắn đi hành hạ Lăng Giản như vậy.

"Cũng may có ngươi thoa thuốc cho ta, bằng không...Ai da...!Bằng không thế nào ta cũng đau chết..."
Lăng Giản dựa dựa vào người Lam Thanh Hàn, chỗ bị phỏng đã cảm thấy mát mát, làm cho thần kinh căng thẳng lập tức dịu xuống.

Lăng Giản nghe hương thơm mát lạnh trên người Lam Thanh Hàn, nhắm mắt lại tựa vào bả vai của nàng, nói:
"Lam Thanh Hàn, ta mệt mỏi quá...!Ngươi cho ta dựa vào một chút đi."
"Ân..."
Trên mặt Lam Thanh Hàn hiện lên một mạt đỏ ửng, nàng thủy chung vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, để cho Lăng Giản càng thêm thoải mái dựa vào mình.

"Mặt than...Ngươi ôn nhu như vậy...Thật tốt."
Lăng Giản nhắm mắt dụi mặt vào hõm cổ của nàng, phun ra nhiệt khí làm cho cơ thể Lam Thanh Hàn một trận khô nóng, nhớ tới đêm hôm đó cùng Lăng Giản, Lam Thanh Hàn mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

"Lam...Thanh Hàn..."
Cảm giác được Lam Thanh Hàn hô hấp dồn dập, Lăng Giản ngẩng đầu ánh mắt mù mịt nhìn nàng, môi son mỏng khẽ mở kia giờ phút này phát ra loại mị lực không cách nào hình dung được.

Lăng Giản vươn tay vuốt ve gương mặt đối phương, động tác ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp, như cố ý như vô ý lay động tiếng lòng của Lam Thanh Hàn.

"Lăng Giản..." Lam Thanh Hàn đôi môi run rẩy, tùy ý Lăng Giản vuốt ve mặt mình.

"Cho ta chút...thời gian được không?"
Lăng Giản dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát đôi môi Lam Thanh Hàn, lạnh như băng lại no đủ, như hoa tuyết liên tinh xảo mê người.

Lý trí cùng dục vọng nguyên thủy cùng nhau đánh sâu vào, Lăng Giản cố gắng khắc chế ý tưởng trong nội tâm mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả dung nhan nàng.

"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn ánh mắt nhu tình như nước, rất nhiều lời muốn nói đều ngạnh nơi cổ họng không có biện pháp nói ra miệng.

"Cám ơn cao trị phỏng của ngươi."
Khoé môi Lăng Giản gợi lên mỉm cười, nàng nhẹ nhàng nâng cằm Lam Thanh Hàn lên, ở bên khóe môi nàng in lại một cái hôn, nói:
"Không còn sớm...Trở về ngủ đi."
"Ân..."
Lam Thanh Hàn trừ bỏ từ "Ân" tựa hồ không còn biết nói lời nào khác, vuốt ve khoé môi vừa rồi được Lăng Giản hôn qua, lộ ra nụ cười quyến rũ nhất, đứng dậy đi ra khỏi phòng Lăng Giản.

Cảm giác đau đớn do bị phỏng đã muốn biến mất, Lăng Giản nằm ở trên giường hưởng thụ cảm giác mát lạnh do cao trị phỏng mang lại, nhắm mắt lại lẩm bẩm:
"Nhớ mỹ nhân, lòng cân nhắc, mộng giai nhân, gửi thâm tình, nhớ nhung đã chết, hoa đào lại hiện, không bằng thỏa mãn nguyện vọng cả đời.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.