Hồng Bài Thái Giám

Chương 45: Hoàng Thượng





"Ngươi thật sự nhẫn được không?" Lăng Giản đau lòng nhìn An Phi đang cố gắng chịu đựng.

"Nhẫn...được..."
Ý thức của An Phi bắt đầu xuất hiện sự hỗn độn chưa từng có, trong cơ thể giống như có một đoàn hỏa không ngừng bốc cháy tán loạn, cơ thể An Phi theo bản năng căng thẳng, nhắm chặt hai mắt chiến đấu với đoàn hoả trong cơ thể.

"Tận lực thả lỏng thân thể, đừng khẩn trương...qua một chút nữa lập tức tốt."
Lăng Giản cúi đầu nhỏ nhẹ nói bên tai nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của An Phi, hy vọng như vậy có thể giúp nàng thả lỏng một chút.

Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, An Phi chân mày nhíu chặt cũng bởi vì cảm giác nóng rực biến mất mà dần dần giãn ra.

Thân thể trở nên có chút lướt nhẹ, giống như mật ngọt trôi nổi giữa không trung, cảm giác thoải mái chưa từng có khiến cho khoé miệng An Phi nhẹ nhàng giơ lên, hai tay đặt ở bên hông không còn bấu chặt vào mặt giường, ngón tay tự nhiên thả lỏng, hoàn toàn đã không còn cảm giác căng thẳng như vừa rồi.

"Ta phải rút châm."
Lăng Giản nhắc nhở, nhấc tay cẩn thận mà rất nhanh rút ra ngân châm đang cắm trên những huyệt vị của An Phi, sợ mình sơ ý làm đau An Phi.

Từng cái ngân châm được rút ra, An Phi chỉ cảm thấy trong cơ thể một trận thư sướng, giọng nói mang theo một chút mỏi mệt buồn ngủ nói Lăng Giản:
"Ngươi vì sao phải...giả làm thái giám? Ngươi hiểu biết tựa hồ rất nhiều...Có thể nói cho bổn cung biết tên của ngươi không?"
"Ta đã nói rồi, nguyên nhân ta tiến cung làm thái giám ngươi không cần biết."
Lăng Giản đem ngân châm một lần nữa bỏ vào trong túi đựng, nhìn thẳng vào đôi mắt An Phi, nói:
"Ta hiểu biết cũng không nhiều lắm đâu, về phần tên của ta, ta gọi là Lăng Giản...Lăng của sắc bén, Giản của đơn giản."
"Lăng...Giản..."
An Phi lẩm nhẩm nhớ kỹ tên Lăng Giản, muốn thử đứng dậy lại phát hiện mình căn bản không dùng được một tia khí lực, thân thể tựa như một bãi nước ôn nhược mềm mại.


"Mới vừa châm cứu xong, nằm im đi."
Lăng Giản gác một chân lên giường, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua cơ thể xích lõa hoàn mỹ của An Phi.

Dưới bụng có dòng nước ấm xẹt qua, hô hấp của Lăng Giản rõ ràng có chút dồn dập.

"Chát." Lăng Giản hung hăng cho chính mình một cái tát, để cho bản thân tỉnh táo lại, đình chỉ suy nghĩ miên man.

"Lăng Giản...Ngươi làm gì vậy?"
Tiếng tát thanh thúy dọa An Phi nhảy dựng, nàng không hiểu đang êm đẹp vì cái gì Lăng Giản phải tự tát mình một bàn tay.

Nhìn trên mặt Lăng Giản mơ hồ xuất hiện dấu tay, An Phi có chút đau lòng không hiểu được.

"Không có việc gì không có việc gì...Ngươi...Ta giúp ngươi đắp lại xiêm y."
Lăng Giản đem quần áo của An Phi cầm trong tay, nhắm chặt hai mắt phủ chúng lên người An Phi, lúc này mới nhẹ nhàng mở hai mắt thở ra.

"Nữ tử cùng nữ tử...cũng sẽ...?"
Vừa rồi vẻ mặt cùng động tác của Lăng Giản An Phi đều xem ở trong mắt, nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó hôn sâu, ấm úng thốt ra một câu hỏi lập lờ nước đôi, trên mặt mang theo một mạt màu hồng.

"Chuyện này...thật sự sẽ có..."
Lăng Giản đứng đắn gật gật đầu, lại đem chăn đắp lên người An Phi, nói:
"Ta đi về trước, qua một lát lập tức có thể khôi phục sức lực.

Ngươi...!Ách...Lúc đó ngươi mặc lại quần áo đi."
"..."
An Phi không nói lời nào, nhắm mắt lại xem như trả lời.

"Vậy...Ta đi đây..."
Lăng Giản đứng dậy, nói:
"Ngày mai ta lại tiếp tục đến."
Thấy An Phi vẫn không nói gì, Lăng Giản xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.

Vừa đi vừa nói với chính mình:
"Ngươi cái đồ háo sắc, không phải cũng là nữ nhân thôi sao? Chưa thấy bao giờ a?! Có cần phản ứng lớn như vậy hay không?! Bại hoại! Phi! Khinh bỉ ngươi!"
"Lăng ca ca..."
Lăng Giản mới vừa đi đến trước hòn giả sơn trong ngự hoa viên, liền phát hiện một thân ảnh khéo léo lả lướt đứng ở nơi đó, một thân màu sắc xanh biếc khiến cho nàng cùng hoa cỏ nở rộ trong ngự hoa viên chiếu rọi lẫn nhau.

Ngữ Thần nha đầu? Lăng Giản bán híp mắt để cho tầm mắt của mình càng thêm rõ ràng.

Quả nhiên, trên con đường nhỏ trải đá, Lam Ngữ Thần mặc váy dài xanh biếc đang chắp hai tay sau lưng đá hòn đá dưới chân, nhìn như vậy hẳn là đứng đã lâu.

"Ngữ Thần nha đầu, trùng hợp quá a..."
Lăng Giản bước nhanh đi đến trước mặt Lam Ngữ Thần, nhéo nhéo cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của nàng, nói:
"Tại sao không vào trong hoa đình ngắm hoa? Nơi này cái gì cũng không có, ngươi đứng ở chỗ này làm gì a?"
"Lăng ca ca, người ta ở chỗ này chờ thiệt là lâu."
Lam Ngữ Thần chu ra cái miệng nhỏ nhắn, vặn vẹo thân mình bất mãn nói:
"Lăng ca ca, ngươi vì sao không ở Khôn Ninh cung hầu hạ mẫu hậu? Nếu không thích Khôn Ninh cung, có thể đến Ngọc Sương cung a, vì cái gì lại tới chỗ của Đại hoàng tỷ..."
Lam Ngữ Thần xoay người đưa lưng về phía Lăng Giản, hai tay đặt ở sau người không được tự nhiên xoắn tới xoắn lui, nói:
"Lăng ca ca, ngươi...Ngươi nhưng là thích Đại hoàng tỷ?"

"Éc...Thích.

Nhưng ta cũng thích Ngữ Thần nha đầu ngươi nha."
Lăng Giản sủng nịch sờ sờ đầu Lam Ngữ Thần, nói:
"Hoàng hậu nương nương hiện giờ đang mang thai, bên người tất nhiên có thiếp thân thị tì đi theo.

Nếu như ta đi Ngọc Sương cung làm việc, những người khác nhất định sẽ nói ta và ngươi có quan hệ gì đó a, như vậy đối với ngươi cũng không tốt, ngươi nói có phải hay không?"
"Nhưng là...Nhưng là...Nhưng là..."
Lam Ngữ Thần xoay người lại "nhưng là" nửa ngày cũng không "nhưng là" ra được lời muốn nói, đành phải tiếp tục chu ra cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Lăng Giản, thấy Lăng Giản đột nhiên sủng nịch ôm nàng vào trong lòng, hôn lên tóc của nàng, nói:
"Nha đầu ngốc của ta, đừng nhưng là gì hết...Mỗi ngày ta cũng sẽ đi Ngọc Sương cung tìm ngươi, kể chuyện xưa cho ngươi, ca hát cho ngươi nghe...Bởi vì nha, ta thích Ngữ Thần nha đầu nhất...Cũng hiểu rõ Ngữ Thần nha đầu của ta nhất nga~."
"Lăng ca ca!"
Lam Ngữ Thần đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn, hờn dỗi đem đầu chôn ở trước ngực Lăng Giản, cảm giác mềm mại dị thường làm cho Lam Ngữ Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngẩng mặt nghi hoặc nhìn về phía Lăng Giản.

"Làm sao vậy?"
Lăng Giản hơi hơi cúi đầu, đôi môi mỏng gợi cảm phảng phất như cánh hoa ướt đẫm sương sớm vừa vặn chạm vào cái trán trơn mịn của Lam Ngữ Thần.

"Lăng ca..."
Lam Ngữ Thần từ trong lồng ngực của Lăng Giản rời ra, nói:
"Ta về Ngọc Sương cung trước."
"Hảo, ngươi đi đi."
Lăng Giản khoé miệng mỉm cười, tuy rằng cảm thấy Lam Ngữ Thần vừa rồi có chút kỳ quái, nhưng vẫn là sờ sờ đầu của nàng, nói:
"Đi đường cẩn thận một chút biết không?"
"Ân."
Lam Ngữ Thần gật gật đầu, nhìn chằm chằm nơi ngực của Lăng Giản một lát, xoay người bước nhanh về hướng Ngọc Sương cung.

Nha đầu kia làm sao vậy? Nhìn chằm chằm ngực của ta làm cái gì? Lăng Giản có chút khó hiểu, từ trong lòng lấy ra thuốc bột đã pha chế tốt, một bên tiếp tục đi về hướng Càn Thanh cung một bên nói thầm:
"Cũng không biết có thể có cái trọng thưởng gì đây?"
Càn Thanh cung nằm ở phía trước tất cả các cung điện trong Hoàng cung, cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có Ngự lâm quân đi tuần tra ngang qua.

Ngoài ra còn có đái đao thị vệ ngày đêm canh giữ ở cửa Càn Thanh cung, một khắc cũng không được rời đi.

Ngẫu nhiên lại có quan đại thần mặc triều phục từ trong cung cúi đầu đi ra, ánh mắt phẫn hận quay về liếc mắt nhìn cửa cung một cái, sau đó phất tay áo mà đi.

"Đứng lại, Càn Thanh cung là nơi nô tài ngươi có thể tùy tiện vào sao?!"
Ngoài cửa Càn Thanh cung, Lăng Giản vừa muốn đẩy cửa đã bị đái đao thị vệ đứng ở hai bên ngăn lại, mày kiếm vểnh cao, một bộ dáng không biết sợ hãi điều gì.

"Ách...Vị đại ca này, ta là Khôn Ninh cung Tiểu Lăng Tử...Tới đây dâng đồ cho Hoàng Thượng."
Lăng Giản từ trong lòng lấy ra kim bài Hoàng Hậu từng cấp cho nàng, đưa cho một người trong số đái đao thị vệ.

"Như vậy...Ngươi vào đi."
Thị vệ cẩn thận nghiệm tra kim bài xong, trả nó lại cho Lăng Giản, đẩy cửa ra để cho nàng đi vào.

Bên trong Càn Thanh cung to như vậy, ngay cả tiếng bước chân cũng có vọng âm, Lăng Giản hai tay cầm lọ thuốc, sau khi nhìn thấy nam nhân khuôn mặt tái nhợt đứng trước cửa sổ liền quỳ xuống cung kính nói:
"Tiểu Lăng Tử tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Thì ra là ngươi a...Đứng lên đi."
Nam nhân thản nhiên liếc mắt nhìn Lăng Giản một cái, nói:
"Chuyện trẫm phân phó ngươi đã làm tốt?"
"Hồi bẩm Vạn tuế gia, đã làm tốt."

Lăng Giản đứng dậy cúi đầu đem lọ thuốc đưa cho nam nhân, có hương vị thuốc phiện bay vào mũi Lăng Giản, nàng nhíu nhíu chân mày, nha phiến?!
"Ân...Ngươi làm tốt lắm..."
Nam nhân vừa lòng lắc lắc lọ thuốc, nhìn chằm chằm hoa văn trên lọ hồi lâu, nói:
"Cố công công bên cạnh trẫm tuổi tác đã cao, trẫm đã ân chuẩn cho hắn mấy tháng sau cáo lão hồi hương...Cho nên, trẫm dự tính cho ngươi tiếp quản chức vụ của Cố công công..."
Nam nhân cẩn thận nhìn ngắm gương mặt con lai của Lăng Giản, muốn vươn tay chạm đến lại cười thầm chính mình thất thố, chỉ là một nô tài mà thôi, sao trẫm lại có cái ý tưởng như vậy đây.

"Ý của Hoàng Thượng là...Để cho nô tài...ở bên cạnh Hoàng Thượng làm việc?"
Lăng Giản thử hỏi, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.

Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể làm việc ở bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ có điều gần vua như gần cọp, một chút không cẩn thận liền có thể phải trả giá bằng tánh mạng.

Huống chi mình lại còn là nữ nhân, nếu bị phát hiện...Chẳng phải là...?!!!
"Đúng là như thế...Nhìn ngươi thật thông minh lanh lợi, cũng hiểu biết chút y thuật..."
Nam nhân nhắm mắt lại, nói:
"Mấy tháng sau Cố công công rời cung rồi, ngươi liền lại đây đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng..."
Lăng Giản quỳ xuống, ở trong lòng cảnh báo chính mình về sau nhất định phải chú ý lời nói và hành động của bản thân.

"Ân...Ngươi..."
Nam nhân nâng tay muốn nói thêm gì đó, cửa cung đột nhiên bị đẩy ra, tiểu thái giám thở hổn hển quỳ gối xuống trước mặt nam nhân, khiến cho sắc mặt nam nhân vốn đang bình tĩnh lại bỗng bịt kín một tầng băng sương.

"Chuyện gì?!" Nam nhân lớn tiếng hỏi.

"Khởi bẩm Vạn tuế gia, Liễu Phi nương nương...Liễu Phi nương nương nàng..." Tiểu thái giám dùng sức hớp vào thở ra một hơi, nói:
"Liễu Phi nương nương sinh rồi..."
"Cái gì?!" Âm vực của nam nhân lập tức nâng cao tám độ, hỏi:
"Là hoàng tử hay là công chúa?!"
"Hồi bẩm Vạn tuế gia...Là...Là...Là vị hoàng tử..." Tiểu thái giám lắp ba lắp bắp nói.

Liễu Phi sinh rồi?! Còn sinh ra bé trai?! Lăng Giản đứng bên cạnh nam nhân kinh ngạc trừng lớn hai tròng mắt, Liễu Phi vốn là đã có chút kiêu căng ương ngạnh, bây giờ lại còn sinh được hoàng tử, vậy chẳng phải là...?! Nghĩ đến đây, Lăng Giản không khỏi vì các phi tần khác mà lo lắng.

"Hoàng tử?!"
Trong mắt nam nhân hiện lên một tia vui sướng ngắn ngủi, lúc sau lại thay thế bằng tâm sự nặng nề.

"Đi thôi...Đưa trẫm đi xem...Tiểu Lăng Tử, ngươi cũng theo trẫm cùng đi đi." Nam nhân thở dài nói.

"Nô tài tuân lệnh."
Lăng Giản cung kính nói, cúi thấp thân mình đi theo phía sau nam nhân, một đám người hấp tấp đi đến tẩm cung của Liễu Phi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.