Hồng Bì Hài

Quyển 1 - Chương 14



Tôi bệnh nặng một thời gian. Hơn mười ngày sau, khi miệng vết thương khép lại tôi mới đi làm. Trong hơn mười ngày, tôi mỗi ngày ở nhà nghĩ về nửa năm qua. Từ hết thảy sự tình đã phát sinh mà nghĩ ra nguyên nhân, nghĩ ra kết quả… Nhưng mà lại cái gì cũng nghĩ không được. Tôi không hề muốn mặc nữ trang, vô luận tôi có bao nhiêu yêu Vệ Hải, tôi cũng không thật tâm oán hận sự thật bản thân là nam nhân. Vài ngày đầu, tôi còn nghĩ nếu mình là phụ nữ thì thật tốt, nhưng dần dần, tôi không hề nghĩ như vậy. Dù sao, tôi làm đàn ông gần ba mươi năm, không thể tưởng tượng nổi nếu tôi thật sự thành phụ nữ sẽ là cái dạng gì. Tiểu Gia là lý tưởng của Vệ Hải, cũng là cách tôi trốn tránh mình. Tiểu Gia tiêu thất, lưu lại, là tôi, phải đối mặt hết thảy.

Tôi không hận Tiểu Gia, cô ấy từng là một cái tôi khác, tôi làm sao có thể đi hận chính bản thân mình. Tôi chỉ là cảm thấy bi ai, bi ai vì chính mình không chiếm được tâm Vệ Hải.

Tôi bình tĩnh. Yêu một người, tôi không có sai. Yêu một người không thương tôi, cũng không phải sai lầm của tôi. Tôi nghĩ, Vệ Hải yêu Tiểu Gia, cậu ấy phát hiện bị tôi lừa gạt như vậy, cậu ấy thương tâm cũng sẽ không ít hơn so với tôi. Tôi cùng cậu ấy, vì Tiểu Gia, đều là bị tổn thương thật sâu. Bụng lưu lại vết sẹo, mỗi lần tôi nhìn thấy vết sẹo này, sẽ nhắc nhở lúc đó tàn nhẫn với bản thân thế nào. Tôi muốn giết chính mình! Vệ Hải không thương tôi, thế mà tôi tuyệt vọng đến muốn giết chính mình, tôi đúng là yêu cậu ấy đến vậy. Nếu tôi chết, chỉ sợ trên đời này ngay cả một người rơi lệ cho tôi cũng không có. Cho nên tôi muốn sống sót, còn sống để tưởng niệm Vệ Hải. Chỉ cần nghĩ cậu ấy còn cùng tôi sống chung một thành phố, tôi đã thỏa mãn. Cậu ấy không phải đồng tính luyến ái, cậu ấy không thương đàn ông như tôi cũng không có gì phải oán giận. Nghĩ như vậy, tôi có thể cười rồi.

Tôi mỗi ngày đều đi làm, ngày cứ như vậy lặp lại. Mùa đông mau trôi qua, cái ngày cùng Vệ Hải chia lìa mới mấy tháng mà thôi, tôi lại cảm thấy đã qua vài thập niên. Tôi thường thường đến công viên đó, một mình ngồi trên ghế đá nhìn đứa nhỏ đối diện chơi đùa. Có đôi khi thời tiết thật sự rất lạnh, bọn nhỏ đều sớm về nhà, tôi vẫn còn ngồi ở chỗ kia cho đến khi tay chân lạnh lẽo cơ hồ mất đi tri giác mới bằng lòng rời đi. Tôi thường là ngồi ở bên trái, sau đó lấy khăn tay cẩn thận chà lau sạch sẽ chỗ ghế trống bên phải. Đó là nơi Vệ Hải ngồi, tôi thường thường nhìn chằm chằm chỗ trống rồi thất thần thật lâu.

Quên không được cậu ấy! Tôi không thể quên Vệ Hải, ngay cả giảm đi một phần yêu cậu ấy cũng làm không được. Tôi yêu quá sâu, khi nhớ cậu ấy, vẫn sẽ nhịn không được thương tâm mà rơi lệ.

Tôi trở nên càng trầm mặc. Đồng nghiệp vốn không có giao tình gì với tôi hiện tại lại càng duy trì khoảng cách. Tôi chỉ là lặng lẽ đi làm, tan tầm, đi công viên, về nhà… Tôi đã tin rằng mỗi một ngày trong tương lai đều sẽ trình tự hóa như vậy, không trải qua nhiệt huyết gì. Cho đến một ngày, sau khi hết giờ làm, bảo vệ phòng thường trực giao cho tôi một cái bao.

Tôi đã bao lâu không nhận thư tín…? Dường như đã thật lâu. Tốt nghiệp đại học xong thì dọn ra khỏi nhà sống, với người trong nhà mà nói thì sự tồn tại của tôi đã mau chóng biến mất. Cô độc nhiều năm như vậy, những người cùng huyết thống chưa bao giờ liên hệ với tôi. Tôi xem chỗ ghi thông tin người gửi, không có tên, không có địa chỉ… Là ai? Ai đã gửi thứ này cho tôi.

Tôi mở bao ra, mở cái hộp bên trong… Nhìn vật bên trong, tôi sợ ngây người.

Là một đôi giầy!

Tinh tế gót giầy, mềm mại da thuộc, trên mặt giầy chạm trổ một đóa hoa, sắc màu đỏ tươi chói mắt… Là Vệ Hải! Gói hàng là Vệ Hải gửi đến… Tôi cầm giầy, từng đợt vựng huyễn. Đây là đôi giày da đỏ lúc trước Vệ Hải nói muốn tặng tôi, chính là đôi giày thực đắt tiền, là Vệ Hải tặng Tiểu Gia… Hơn nữa chính là ngày đó, tôi mất đi Vệ Hải.

Vì sao? Vì sao cậu ấy muốn gửi đôi giày này cho tôi? Đây là cậu ấy tặng cho Tiểu Gia mà, vì sao muốn tặng cho tôi? Tim tôi đập nhanh, cảm thấy bên người đã không có không khí, thật sự khó thở. Tôi không ngừng hỏi chính mình, vì sao Vệ Hải làm như vậy? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao?…

Tôi hỏi cậu ấy. Nhất định phải hỏi một chút, cậu ấy sao lại làm như vậy. Đầu óc tôi loạn thành một đống, trong ý nghĩ chỉ còn lại ý niệm đi tìm Vệ Hải. Nắm trong tay giày da đỏ, tôi mở cửa phòng, lại định trụ cước bộ.

Đứng ở trước cửa, tôi không nhúc nhích si ngốc nhìn nam nhân dựa vào tường đối diện.

Vệ Hải!

Người kia là Vệ Hải! Tôi muốn tiến lên nhào vào ôm ấp của cậu ấy, muốn lại cảm thụ ấm áp ôm ấp trong giấc mộng lạnh như băng… Muốn nghe cậu ấy nói yêu tôi, muốn nhìn thấy cậu ấy sang sảng tươi cười… Tôi vươn tay về phía trước… Không! Tôi không thể! Người Vệ Hải yêu không phải tôi, cậu ấy yêu, là cái ảo ảnh tiêu thất kia – Tiểu Gia.

Rụt tay về, tôi ôm sát giầy vào lòng, nước mắt tràn mi. Không muốn khóc, không muốn ở trước mặt cậu ấy khóc như vậy. Tôi không muốn để cho cậu ấy thấy tôi không có một tia tôn nghiêm như vậy, không có chút ý muốn bi ai khóc. Nhưng mà nước mắt giống như tìm được một cái lối ra bao lâu tìm kiếm mà điên cuồng phát tiết, khiến tôi như thế nào cũng dừng không được.

Một đôi tay cường kiện mà quen thuộc gắt gao ôm lấy tôi. Vệ Hải đem đầu tôi kéo vào trước ngực cậu ấy, mặt Vệ Hải dán bên tóc mai của tôi, thanh âm tràn ngập mâu thuẫn:

“Vì sao là anh? Anh đến tột cùng là Tiểu Gia… hay là Tạ Gia Văn? Vì sao lại là anh…?”

Vệ Hải nâng mặt tôi lên, cẩn thận nhìn, ngón tay cậu ấy vẽ lên mặt tôi, từng nơi từng chỗ xác nhận, sau đó nhẹ nhàng từ tốn hôn:

“Rõ ràng khuôn mặt giống nhau, cảm giác ôm lấy là giống nhau, môi hôn là giống nhau… Giống nhau nước mắt, giống nhau tâm tính, giống nhau… đều là giống nhau… Vì cái gì anh cố tình là một người…”

Tôi không thể trả lời cậu ấy. Tôi cũng hỏi qua chính mình, rõ ràng là giống nhau, vì sao tôi cùng Tiểu Gia thành hai người? Tiểu Gia tiêu thất, người còn lại là tôi, vì sao tôi sẽ không có thể được tình yêu? Tôi cũng muốn hỏi, nhưng là… đáp án ai cũng không thể nói cho tôi.

“Tôi yêu cậu Vệ Hải… Tôi yêu cậu… Yêu… Yêu cậu…” Tôi ở trong lòng cậu ấy thấp giọng nói, “Cậu có thể yêu tôi sao? Yêu một người đàn ông tên là Tạ Gia Văn… Một chút là tốt rồi, có thể chứ? Có thể… yêu tôi không?”

“Tôi không biết!” Vệ Hải ôm tôi phát ra rống giận. Thân thể cậu ấy nhẹ nhàng run run, tôi cảm giác… cậu ấy đang khóc! Cậu ấy khóc… Cậu ấy khóc… Tôi thở dài, thanh niên nhỏ hơn tôi chín tuổi giờ phút này nằm trên vai mình khóc. Tôi không thấy mặt cậu ấy khóc, đành phải gắt gao ôm bờ vai dày rộng.

“Yêu tôi được không? Chỉ một chút, tôi chỉ cần một chút đã thỏa mãn… Để cho tôi yêu cậu được không? Tôi sẽ dùng toàn bộ của tôi để yêu cậu, cho đến khi tôi chết đi… Trả lời tôi đi, Vệ Hải! Tôi yêu cậu! Rất sâu rất sâu, sâu đến cậu không nghĩ ra được… Để cho tôi ở bên cạnh cậu yêu cậu được không? Trả lời tôi đi… Vệ Hải… Trả lời tôi…”

Cậu ấy không trả lời tôi. Tôi bị Vệ Hải gắt gao ôm, thật lâu, cậu ấy mới dùng thanh âm rất nhỏ rất nhỏ tự nói: “Vì sao… Vì sao anh không phải Tiểu Gia…”

Đúng vậy. Vì cái gì tôi không phải Tiểu Gia? Nếu tôi là Tiểu Gia, hết thảy thống khổ này… đều có thể tránh đi… Vì sao tôi không phải Tiểu Gia…

Tôi bi ai cười khẽ: “Nhưng mà yêu cậu. Chỉ yêu cậu một người… Tôi sẽ so với Tiểu Gia càng yêu cậu…”

Vệ Hải không nói nữa, cậu ấy ôm tôi, chặt đến tôi không thể hô hấp, chặt đến tôi không thể giãy, chặt đến mức giống như cả đời sẽ không buông ra nữa…

Tôi một lần lại một lần nói với Vệ Hải còn đang khóc câu “Tôi yêu cậu!” Là nói với cậu ấy, cũng là nói với chính mình. Tôi muốn nói cho Tiểu Gia, tôi yêu nam nhân này, so với cô ấy càng nhiều hơn. Tôi muốn làm cho người đàn ông này cũng yêu tôi, so với yêu cô ấy càng yêu tôi hơn…

“Tôi yêu cậu Vệ Hải! Tôi yêu cậu… Tôi yêu cậu… Tôi yêu cậu…”

Tôi yêu cậu. Những lời này, tôi sẽ nói với cậu ấy… Cả đời, một kiếp.

Tôi yêu cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.