Hồng Bì Hài

Quyển 2 - Chương 11



Gia Văn nằm viện. Hành động cắt cổ tay ngày đó khiến cho hắn mất máu quá nhiều, lại không kịp thời đến bệnh viện cho nên thân thể hắn thực sự suy yếu. Hơn nữa tinh thần cũng xuất hiện trạng thái suy nhược cường độ thấp, bác sĩ đề nghị hắn phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

Chiều nào tan tầm xong tôi cũng đều đi bệnh viện bồi hắn, cùng hắn trò chuyện, để cho hắn hảo hảo tu dưỡng. Ở bệnh viện hơn một tháng, Gia Văn rốt cục có thể xuất viện về nhà. Trước khi Gia Văn xuất viện, tôi bán đi phòng ở, thuê cái xe tải nhỏ, đem hành lý và đồ gia dụng chuyển vào nhà Gia Văn. Tôi lo lắng để cho Gia Văn sống một mình, tôi sợ hắn để tâm vào chuyện vụn vặt lại sinh ý tưởng và hành vi này nọ. Tôi cũng chia tay bạn gái, tuy rằng tôi không thương Gia Văn, nhưng mà trước hết cùng hắn sống, cho đến khi hắn nghĩ thông, nghĩ được bản thân mình về sau sẽ như thế nào qua ngày, tôi lại rời đi hắn.

Tôi chuyển đến nhà Gia Văn, Gia Văn biết thì vừa mừng vừa sợ, hắn vui vẻ giúp tôi bố trí phòng, tôi ở một bên nhìn, trong lòng là lạ. Như vậy được không? Tôi làm như vậy, thật sự được không? Lòng Gia Văn vẫn còn ỷ lại vẫn còn yêu tôi, tôi làm như vậy, chẳng lẽ không phải sẽ càng làm cho hắn càng thêm ỷ lại tôi sao?

“Vệ Hải, tượng điêu khắc để nơi này được không? Nha… Dường như có chút cản trở.” Gia Văn đang cầm một cái tượng điêu khắc gỗ, khẽ cau mày phiền não nên đặt nó ở đâu cho tốt.

Tôi đi đến phía sau Gia Văn, tiếp nhận tượng điêu khắc gỗ trong tay hắn để ở tầng cao nhất của cái giá, tôi và hắn ngẩng đầu cùng nhìn cái tượng điêu khắc. “Để chỗ đó đi. Để cao một chút, sẽ không cản trở này nọ, anh nói có phải hay không?”

Trong ngực cảm thấy một chút sức nặng, là Gia Văn dựa vào tôi. Hắn giống như xác nhận cái gì đó ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Vệ Hải, cậu thật sự nguyện ý cùng tôi cùng nhau sinh hoạt sao? Có phải cậu cảm thấy rất miễn cưỡng hay không? Nếu cậu không muốn cùng tôi sống chung, phải nói cho tôi, tôi có thể sống một mình, chỉ cần cậu thường đến xem tôi là đủ rồi…”

Cúi đầu hôn môi hắn, đem toàn bộ những lời bất an đổ ngược trở về. “Tôi không có miễn cưỡng, anh cái gì cũng không cần lo lắng, hảo hảo dưỡng thân thể.”

Đưa Gia Văn về phòng hắn, dỗ dành hắn ngủ hệt như dỗ con nít. Nhìn hắn ngủ mang theo tươi cười, tôi vươn tay vuốt ve khóe miệng đang nhẹ nhàng cong lên. Tôi thật sự có thể cùng hắn tiếp tục trải qua như vậy sao? Tôi đối với hành động của bản thân sinh ra hoài nghi. Không thương một người mà cùng người đó cùng nhau sống, như vậy thật sự được không? Tôi không có tự tin có thể cùng Gia Văn cứ như vậy tiếp tục, tôi không muốn buông tha cho cuộc sống mà mình muốn.

Gia Văn đang ngủ vẫn cứ dựa thân mình về phía tôi, khuôn mặt hắn dán lên mu bàn tay tôi đặt trên giường, một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi. Miệng hắn nhếch lên độ cong sâu sắc hơn, là đang trong mộng đẹp sao? Ở trong mộng nhìn thấy gì khiến cho hắn cười vui vẻ đến như thế? Rút tay ra, tôi nhẹ nhàng bỏ cánh tay Gia Văn lộ ở ngoài chăn vào lại trong chăn, xác định hắn được giường nệm ấm áp vây quanh, tôi trở lại phòng khách.

Tìm ra một chai rượu rót một ly, bật TV nho nhỏ, không bật đèn, buổi tối hắc ám vì ánh sáng TV có vẻ có chút chói mắt. Qua lại đổi kênh, rõ ràng tôi đã mệt nhọc, nhưng trong đầu một chút cũng không có ý niệm vào phòng đi ngủ. Toàn bộ ý nghĩ trong đầu đều là chuyện Gia Văn. Hắn rất gầy, ở trong bệnh viện mà tình trạng cũng không có bao nhiêu cải thiện. Hắn bỏ công tác, không có công ty nào sẽ lưu lại một nhân viên muốn tu dưỡng thời gian dài, huống chi, Gia Văn ở trong công ty cũng không có nhân duyên gì. Khi hắn đi từ chức, thậm chí không ai cáo biệt hắn, nói tiếng “bảo trọng” gì cả. Vấn đề tiền bạc cũng không đáng lo, Gia Văn dành dụm không ít, cũng đủ hắn sống hai, ba năm không công tác, hơn nữa sau khi công tác tôi cũng dành dụm, tôi cùng hắn sống chung hoàn toàn không cần vì vấn đề tiền bạc mà phiền não. Vấn đề là Gia Văn. Hắn dường như cho rằng tôi sẽ cùng hắn cứ như vậy tiếp tục… Cùng hắn cùng một chỗ một hai năm, hai ba năm đều có thể, nhưng về sau thì sao? Khi tôi phải rời đi hắn, hắn sẽ thành bộ dạng gì nữa đây? Gia Văn có thể rời đi tôi mà tự thân mình sống sao? Nhớ tới ngày đó thấy tay Gia Văn máu chảy đầm đìa, cả người tôi nổi lên một cỗ khí lạnh…

Khuyết thiếu cái lõi đời lão luyện đàn ông trưởng thành nên có, rất nhiều thời điểm Gia Văn hồn nhiên giống như đứa nhỏ. Đối với cảm tình hắn quá mức chí tâm, khi không chiếm được hắn cũng chỉ biết thương tổn chính mình, hoàn hoàn toàn toàn yêu, không có một tia giữ lại. Đối với như vậy Gia Văn tôi không yên lòng, nhưng một ngày nào đó tôi phải buông ra… Ngày nào đó, sẽ bao lâu sau xuất hiện đây…

Ngồi sững sờ trên ghế sô-pha, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Gia Văn thoáng mở to hai mắt sương mù đi về phía tôi. Bước đi không xong ngã vào trong lòng tôi, nhân thể ôm sát cổ tôi. “Còn tưởng rằng cậu đã đi rồi…” Gia Văn vùi đầu ở trước ngực tôi nhỏ giọng nói thầm, chậm rãi đem toàn thân đều lui trong vòng tay tôi.

Xem ra trước khi hắn hoàn toàn ngủ đủ là không định rời đi tôi, tôi ôm lấy hắn đi vào phòng. Ôm thân thể gầy có thể thấy được xương cốt của hắn, ngoài ý muốn phát hiện hắn tuy rằng gầy, vừa vặn vẫn có thể nói là mềm mại. Kề sát tôi Gia Văn lại đang ngủ. Tôi bị sợi tóc mềm mại phủ ở trên mặt khiến cho có chút muốn hắt hơi. Vội vàng đè đầu hắn vào trong lòng, hơi chút xê dịch thân thể hắn, xác định hắn sẽ không bị tôi đè lên, nghe mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, tôi cũng chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.