Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 24



Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Ngọc Nguyên không thèm để ý tới Hồng Đậu, ánh mắt đảo một vòng qua mấy vị khách, cuối cùng rơi vào người đàn ông đứng bên cạnh cha mình, giọng điệu đầy hờ hững: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Hạ Vân Khâm hơi kinh ngạc liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói tiếp.

Phan Mậu Sinh thấy con gái không biết lễ phép thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông vội vàng kéo Ngọc Nguyên sang một bên, thấp giọng trách mắng mấy câu rồi quay đầu lại, đầy áy náy nói với Hạ Vân Khâm và Peter Vương: "Đều là do tôi không giáo dục được nó, con gái ăn nói không lễ phép, đã mạo phạm nhiều rồi, mong Hạ tiên sinh và Vương thám tử đừng trách móc. Mời theo tôi, bên này là phòng của con gái lớn."

Nói xong ông dẫn đoàn người đi tới cuối hành lang, Ngọc Nguyên xoay người lại, vẫn chú ý tới từng hành động của mọi người.

Đến cửa phòng của Ngọc Kỳ, Hạ Vân Khâm nói với Phan Mậu Sinh: "Phan tiên sinh, Phan thái thái, lát nữa Vương thám tử và tôi sẽ vào phòng của con gái ông bà để kiểm tra, vì muốn cẩn thận tìm kiếm nên không tiện cho nhiều người trong phòng, ngoài Ngu tiên sinh, mọi người còn lại xin hãy ở ngoài cửa chờ một chút."

Phan Mậu Sinh chỉ sững sờ một lúc, chợt nhớ tới tình huống cảnh sát ở tô giới Pháp đã đến trước đó nên vội nói: "Tất nhiên là được." Vừa nói vừa mở cửa phòng ra.

Hạ Vân Khâm đi vào trong phòng nhìn một vòng, quay mặt lại thấy Hồng Đậu đứng trước cửa tò mò nhìn vào trong thì ngoắc ngoắc tay với cô: "Ngu tiểu thư, cô vào đây giúp tôi một chút."

Ngọc Nguyên bất mãn: "Tại sao Hồng Đậu có thể vào trong?"

Phan thái thái tức giận véo lỗ tai cô ta: "Hôm nay con bị làm sao vậy, về phòng học bài đi, người ta nói như vậy thì đương nhiên người ta có biện pháp."

Ngọc Nguyên ấm ức: "Con cũng muốn giúp bọn họ tìm được chị mà."

Hạ Vân Khâm cúi đầu nhặt một thứ gì đó trên bàn trang điểm, lạnh nhạt nói: "Ngu tiểu thư đã được huấn luyện một chút rồi, cô ấy sẽ không phá hỏng hiện trường đâu."

Ngọc Nguyên quay đầu nhìn Hồng Đậu: "Em được huấn luyện khi nào vậy, sao chị không biết?"

Hồng Đậu không muốn tranh cãi với Ngọc Nguyên, cô nhấc chân đi vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ, Hạ Vân Khâm rất ít khi để lộ dáng vẻ hách dịch như thế, cho dù anh đi tới đâu, bất kể đối mặt với người hung dữ thế nào, dường như luôn có thể âm thầm nắm được vị trí chủ đạo.

Ở trước mặt cô và anh trai cũng vậy, ở trước mặt Peter Vương cũng thế. Lần này tới nhà cậu mợ, vẫn luôn do anh quyết định.

Mà cô vốn không thích bị người ta điều khiển, nếu không phải vì tìm chị họ, cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh đâu.

Cô đi tới phía sau anh: "Hạ tiên sinh cần tôi làm gì?"

Hạ Vân Khâm vặn một lọ nước hoa của Pháp ra đưa cho Hồng Đậu: "Đây là của chị họ cô à?"

Hồng Đậu nhận lấy ngửi thử, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi, phân biệt một chút, là hoa hồng đỏ lẫn chút cỏ xanh, cô gật đầu: "Ừ, chị ấy thường dùng mùi này."

"Mỗi ngày đều dùng sao?"

Hồng Đậu giơ cái lọ lên nhìn, đã dùng được kha khá, chỉ còn lại một chút dưới đáy lọ, nhưng vì đã lâu chưa tới nhà cậu nên cô không dám chắc chắn: "Có lẽ vậy."

Ngọc Nguyên ôm cánh tay đứng bên ngoài lạnh lùng nói: "Nước hoa này do bạn của chị tôi tặng cho chị ấy, trên thị trường, kiểu dáng giống như vậy không có mấy lọ đâu, chị ấy thích vô cùng, ngày nào cũng dùng."

Hạ Vân Khâm ngước mắt nhìn cô ta: "Bạn nào?"

"Không biết." Mặt Ngọc Nguyên hơi đỏ lên, giọng điệu đều đều hơi thả lỏng một chút, "Người theo đuổi chị ấy nhiều như vậy, sao tôi có thể biết hết chứ."

"Có lẽ là Viên Nhược Lạp." Phan thái thái nói: "Từ trước tới nay Ngọc Kỳ chưa bao giờ tùy tiện nhận quà người khác tặng, nhưng nó không chỉ nhận lọ nước hoa này mà ngày nào cũng dùng, chắc chắn là nó vô cùng thích người đó rồi, đáng tiếc con bé này lo lắng chúng tôi không đồng ý cho nó và Viên tiên sinh qua lại nên lừa chúng tôi, nếu không phải vậy thì chúng tôi cũng có thể nghĩ tới manh mối từ Viên tiên sinh này sớm một chút."

Hạ Vân Khâm lấy một chiếc khăn tay sạch từ chỗ Peter Vương, phun nước hoa lên trên, đợi lớp etanol (1) bên ngoài bốc hơi xong thì giao cho Hồng Đậu: "Cất đi."

(1) Etanol còn được biết đến như là rượu etylic, ancol etylic, rượu ngũ cốc hay cồn, là một hợp chất hữu cơ, nằm trong dãy đồng đẳng của rượu metylic, dễ cháy, không màu, là một trong các rượu thông thường có trong thành phần của đồ uống chứa cồn.

Hồng Đậu rùng mình, vội học theo dáng vẻ giữ gìn chứng cứ của bọn họ vào đêm đó, cẩn thận từng li từng tí gói kỹ cái khăn kia lại.

Hạ Vân Khâm thấy cô cẩn thận làm việc như thế thì không khỏi buồn cười, sợ để lộ sơ hở mà chọc tức cô nên anh ngồi xổm xuống nhìn khe hở giữa bàn trang điểm và vách tường.

Hồng Đậu cẩn thận gói kỹ khăn tay xong mới kịp phản ứng, Hạ Vân Khâm coi cô là trợ lý rồi hả? Đúng là giỏi hơn Peter Vương nhiều, lúc sai khiến cô cũng không để lộ dấu vết gì cả, sau đó mới khiến cô nhận ra.

Thấy Hạ Vân Khâm nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, không biết đang nghiên cứu cái gì, cô đành ngồi xổm xuống theo anh.

Hạ Vân Khâm nhìn một cái, thấy khe hở bên trong dường như có kẹp một số thứ gì đó, không biết là vật gì, anh quay sang nói với Hồng Đậu: "Cô bảo Phan tiên sinh cho tôi mượn một cái đèn pin Tây."

Lúc nói lời này anh cũng không ngẩng đầu lên, có vẻ sai bảo Hồng Đậu càng ngày càng thuận tiện rồi.

Hồng Đậu buồn bực đáp một tiếng, cô ra ngoài cầm lấy đèn pin Tây từ tay người hầu mang tới.

Hạ Vân Khâm mở đèn pin lên, sau đó lia đèn pin một vòng rồi nhíu mày nói: "Không phải cảnh sát ở tô giới Pháp đã tới gian phòng này khám xét à, sao lại bỏ qua toàn bộ phía sau này vậy?"

Peter Vương vốn đang kiểm tra dưới gầm giường, nghe anh nói xong thì thả ga giường xuống, cười mỉa đứng dậy: "Từ trước đến nay cảnh sát ở đây là như vậy đấy, có thể ra vẻ một chút đã không dễ dàng rồi, chẳng lẽ còn hi vọng bọn họ có lòng tìm kiếm vật chứng sao?"



Mặt Ngu Sùng Nghị đỏ lên, không thể tranh cãi được, anh ta im lặng đi qua giúp Hạ Vân Khâm xê dịch bàn trang điểm.

Sau khi vật nặng được chuyển đi, thứ kẹp trong khe hở "ào ào" rơi xuống.

Hạ Vân Khâm dùng một cái kẹp để lựa lựa chọn chọn trong đống đồ vật,

phần lớn là mấy tờ giấy liên quan đến công việc, cũng có mấy vỏ kẹo bỏ đi và trang sức bằng nhựa không dùng tới. Cuối cùng anh tìm thấy một tờ giấy màu vàng có rất nhiều nếp nhăn.

Hạ Vân Khâm mở tờ giấy kia ra, là một tờ giấy mỏng dài màu vàng hơi đỏ, trên giấy vẽ mấy đường nét uốn lượn như rắn, không hiểu là ký hiệu gì.

"Đây là gì thế?" Ngu Sùng Nghị ngạc nhiên hỏi, "Nhìn khá giống bùa."

Phan thái thái ở bên ngoài rướn cổ vào trong nhìn, khẽ nói: "Ơ, không phải là bùa bình an của đạo quán Lưu Vân sao?"

"Đạo quán Lưu Vân?"

Phan thái thái đáp: "Là một đạo quán rất nổi tiếng ở ngoại thành, lần trước lúc đánh bài với vợ của ông chủ chúng tôi, nghe bà ấy nói đạo quán này thờ phụng Đức Phật, khá linh nghiệm, trùng hợp là lúc đó trong lòng tôi cũng buồn phiền không thoải mái nên liền dẫn theo Ngọc Kỳ đến đạo quán đó dâng hương, bùa bình an này cũng được xin trong đạo quán đó."

Hồng Đậu cúi đầu nhìn một cái, lá bùa kia đã trở nên nhăn nhúm, lại còn rơi phía sau bàn trang điểm, có thể thấy căn bản chị họ không coi trọng vật này lắm.

Hạ Vân Khâm để mặc Hồng Đậu ngắm nghía lá bùa kia trong tay mình, suy nghĩ một chút, anh hỏi Phan thái thái: "Đạo quán kia có lớn không, bên trong đạo quán có tổng cộng bao nhiêu đạo sĩ? Ngoài đạo quán có xe ô tô đưa đón không?"

Phan thái thái lắc đầu: "Cộng thêm người quét sân, tổng cộng cũng không tới mười người, người nào cũng già cả rồi, viết lá bùa mà tay cũng run rẩy nữa, bọn họ đều không hay lo chuyện bao đồng, bên trong và bên ngoài đạo quán đều lặng ngắt như tờ, đừng nói xe ô tô, ngay cả xe đạp cũng không có nổi một chiếc."

Lúc này Hồng Đậu chợt nhớ tới lời Hạ Vân Khâm từng nói vào buổi chiều

ở nhà mình, cô ngửa đầu hỏi Hạ Vân Khâm: "Mấy ngày trước khi Trần Bạch Điệp mất tích cũng từng đến đạo quán, không biết có phải là đạo quán Lưu Vân này không?"

Hạ Vân Khâm cụp mắt nhìn cô, anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẫn chưa tiếp lời.

Peter Vương lắc đầu: "Phải chở một người sống sờ sờ ở trong phố xá sầm uất đi, nhất định không thể không có xe. Nếu tình huống trong đạo quán đơn sơ đúng như lời Phan thái thái nói thì ít nhất cũng thiếu công cụ gây án."

Hạ Vân Khâm lại hỏi Phan thái thái: "Cụ thể đạo quán kia ở đâu vậy, gần đó có người ở không?"

Phan thái thái đáp: "Ngay trên núi Minh Tuyền, chỗ đó đông ấm hè mát, không ít nhà giàu cũng ở đó."

Hồng Đậu nhớ tới năm ngoái cũng có bạn học trong hiệp thông đến núi Minh Tuyền một chuyến, trên núi cây cối rậm rạp, cảnh vật rất tự nhiên, đúng là một nơi thích hợp để tĩnh dưỡng.

Phan tiên sinh nói chen vào: "Ông chủ của chúng tôi có một căn biệt thự kiểu Tây ở dưới chân núi này, có điều sản nghiệp của ông chủ chúng tôi quá nhiều, chỉ riêng ở trạm xe lửa cũng đã có mấy căn riêng rồi, nên ông chủ chúng tôi cũng không thường tới núi Minh Tuyền lắm, trong một năm thì có nửa năm để trống biệt thự kia."

Trạm xe lửa? Hồng Đậu kinh ngạc, lúc trước chỉ chú trọng điều tra sản nghiệp của Viên gia, lại quên mất cửa hàng tây Nam Bảo cũng có sản nghiệp ở trạm xe lửa nữa.

Hạ Vân Khâm nói với Peter Vương: "Nắm chắc thời gian, không tìm được gì thì chúng ta đi thôi. Ngu tiên sinh, phiền anh gọi công ty điện thoại xác nhận số điện thoại của những cửa hàng dưới danh nghĩa cửa hàng tây Nam Bảo, nếu chữ số đầu là 7 thì phải lập tức nói cho tôi biết nhé."

Mấy người cẩn thận tìm kiếm một lúc rồi rời khỏi biệt thự của Phan gia, Hạ Vân Khâm và Peter Vương lên xe, Hồng Đậu cũng đi theo Ngu Sùng Nghị bước lên thì bị Ngu thái thái ngăn cản: "Bọn họ phá án, con đi theo làm gì, đừng làm phiền thêm nữa."

Hồng Đậu nghiêm túc nói: "Bây giờ con là trợ lý do Vương thám tử mời tới, sao lại phiền chứ?"

Ngu thái thái nhớ tới lời mấy người vừa nói lúc nãy ở trong phòng Ngọc Kỳ, bà nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Ngu Sùng Nghị như muốn anh ta xác nhận, Ngu Sùng Nghị nhất thời không quyết định được, lại nhìn hai người trên xe.

Peter Vương ở trên xe đã nghe thấy đối thoại của hai mẹ con, đôi lông mày hình chữ bát (2) dựng thẳng lên, Ngu Hồng Đậu này, nhìn thì xinh đẹp thật thà nhưng bản lĩnh nói dối không chớp mắt đúng là không kém Hạ Vân Khâm.

(2) Chữ bát: 八

Từ lâu ông đã lĩnh giáo tài ăn nói của Hồng Đậu rồi, thật lòng không muốn cho cô được toại nguyện nên thích thú quay cửa kính xe xuống, muốn phủ nhận lời nói của Hồng Đậu, ai ngờ Hạ Vân Khâm không để ông vừa lòng, đi trước ông một bước nói: "Ngu tiên sinh, Ngu tiểu thư, mau lên xe đi."

Trong cái nhìn chằm chằm của Peter Vương, Ngu Sùng Nghị kéo Hồng Đậu lên xe.

***

Đến đồn cảnh sát, Ngu Sùng Nghị xuống xe, đi vào trong tìm số điện thoại của cửa hàng tây Nam Bảo.

Hồng Đậu móc chiếc khăn dính nước hoa kia ra ngửi một chút, cô hỏi Hạ Vân Khâm: "Trần Bạch Điệp cố ý dùng son môi viết số điện thoại kia lên gương, chắc là số điện thoại này rất quan trọng nên sợ quên mất, nhưng vì sao sau đó cô ta lại lau đi?"

Hạ Vân Khâm dựa người vào ghế, duỗi thẳng đôi chân dài ra: "Vào đêm Trần Bạch Điệp mất tích, cô ta chỉ gọi một số điện thoại thôi, có lẽ cô ta đã nhớ kỹ dãy số trên gương rồi. Hoặc là nhớ rõ, hoặc là tạm thời đổi ý, nói chung cô ta cảm thấy dãy số bằng son kia khá chướng mắt, đương nhiên là muốn lau đi."

Hồng Đậu vẫn cảm thấy khó hiểu: "Thông thường, mỗi ngày người hầu sẽ đến quét dọn phòng, trước đó lúc dãy số vẫn rõ ràng, người hầu biết chủ nhân giữ lại là có ích, tất nhiên sẽ không dám làm bừa, nhưng sau khi Trần Bạch Điệp biến mất, tại sao người hầu còn giữ lại vết bẩn mơ hồ đó chứ? Mà mãi đến tận khi chúng ta kiểm tra, vết son bôi loạn đó vẫn còn, nên có thể nói là người hầu còn chưa kịp quét dọn phòng đã phát hiện ra Trần Bạch Điệp mất tích, căn cứ theo suy luận này, khả năng Trần Bạch Điệp mất tích vào khoảng đêm muộn khi vừa lau dãy số xong, mà ngày tiếp theo người hầu phát hiện Trần Bạch Điệp mất tích, đương nhiên cũng không còn tâm trạng để dọn phòng. Cuối cùng tôi cảm thấy, dãy số mà Trần Bạch Điệp ghi nhớ và hành vi xóa dãy số có liên quan đến kim chủ của cô ta."

Hạ Vân Khâm lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, khẽ lên tiếng: "Ngu tiểu thư nói rất có lý."

Hồng Đậu thấy trong giọng nói của anh lộ ra sự hài hước, rõ ràng có ý qua loa, cô nhíu mày, hỏi lại: "Lẽ nào tôi nói không đúng sao?"

Người này thật kỳ lạ, mỗi lần nói đến kim chủ của Trần Bạch Điệp thì vẻ mặt lập tức trở nên lạnh nhạt, chủ đề hay như vậy mà không tiếp tục được, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Nhớ lại đêm đó, người trong trạm gác cổng ở tòa nhà Trần Bạch Điệp sống nhận ra Hạ Vân Khâm, trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ, Hạ Vân Khâm có thể là kim chủ của Trần Bạch Điệp không nhỉ?



Có vẻ đúng là vậy, cho nên anh mới không thích nói tới chuyện này, vì thế anh mới chủ động nhúng tay vào vụ án này.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy giải thích này vô cùng hợp tình hợp lý. Cô

nghe nói Hạ Vân Khâm mới mười mấy tuổi đã đi du học, bây giờ nhiều lắm cũng khoảng 24-25 tuổi, mà Trần Bạch Điệp đã nổi tiếng mấy năm nay rồi, tuổi tác của hai người hơi chênh lệch, chẳng lẽ là tình chị em?

Lại nhớ tới người này từng gặp Khâu tiểu thư ở lầu ba, mặc dù Khâu tiểu thư biết cách dùng việc trang điểm để che giấu, nhưng tuổi tác chắc sẽ không dưới 27, lẽ nào Hạ Vân Khâm thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình?

Còn có Đoạn Minh Y nữa, tuy xấp xỉ tuổi của anh nhưng dù sao cũng là chị dâu...

Bình thường cô hay lén lút trốn mẹ đọc quá nhiều mấy tờ báo lá cải, lúc này không ngăn cản được, đồng loạt xuất hiện trong đầu cô.

Một lúc sau Hạ Vân Khâm vẫn không thấy Hồng Đậu có động tĩnh gì, anh nhìn gương chiếu hậu một cái, thấy sắc mặt của cô biến hóa đầy phức tạp, không biết đang nghĩ xa đến tận đâu, anh hơi buồn cười: "Tôi không phải kim chủ của Trần Bạch Điệp."

Hồng Đậu giật mình, trong lòng cô đang nghĩ cái gì sao người này đều biết hết vậy?

Hạ Vân Khâm sờ sống mũi, cũng cảm thấy lời mình vừa nói quá thừa thãi, đang muốn nói thêm thì Ngu Sùng Nghị đã quay lại, anh ta vừa đi đến gần liền vịn cửa sổ nói: "Tôi điều tra rồi, số điện thoại của mấy cửa hàng dưới danh nghĩa cửa hàng tây Nam Bảo không có đầu số là 7, tạm thời biệt thự ở núi Minh Tuyền không lắp đặt điện thoại, thế nhưng lúc nãy tôi thuận tiện điều tra sản nghiệp của mấy nhà giàu ở núi Minh Tuyền, hễ là lắp đặt điện thoại ở chỗ đó thì tất cả đều bắt đầu bằng số 7."

Hạ Vân Khâm tắt điếu thuốc: "Ngu tiên sinh, người khác thì tôi không biết, chỉ riêng Trần Bạch Điệp thôi, vì muốn tìm ra cô ta mà Bạch đồn trưởng của các anh hầu như đã lật tung cả Thượng Hải lên, nhưng đã hơn mười ngày trôi qua mà không tìm được dấu vết nào. Có thể giấu kín mấy người này lâu như vậy mà không bị phát hiện, dù sao cũng phải giải thích một chút, bây giờ anh mau báo cáo cho cấp trên, nhanh chóng đến núi Minh Tuyền tiến hành điều tra, trọng điểm là điều tra đạo quán Lưu Vân và biệt thự của cửa hàng tây Nam

Bảo, tôi và Peter Vương sẽ theo dõi Lục Kính Hằng."

Ngu Sùng Nghị kinh ngạc: "Ý của Hạ tiên sinh là Trần Bạch Điệp và em họ tôi có khả năng bị nhốt ở núi Minh Tuyền sao?"

Hạ Vân Khâm đáp: "Hung thủ để lại quá ít manh mối, tất cả đều chỉ là suy đoán, tóm lại thử một lần mới biết được. Ngu tiên sinh lập tức đến núi Minh Tuyền đi, nếu có tin tức thì lập tức tìm chúng tôi nhé."

***

Đến rạp hát lớn, Hạ Vân Khâm dừng xe trong góc.

Hồng Đậu nhìn con phố đối diện, chỉ trong chốc lát, quả nhiên cô thấy xe của Lục gia chạy tới.

Sau khi xe dừng lại, Lục Kính Hằng xuống xe rồi tự mình mở cửa cho mấy người Lê Lộ Lộ, đợi mấy cô gái đi ra, anh ta rất có phong độ thân sĩ xoay người dẫn bọn họ vào trong, sau đó nói mấy câu với tài xế.

Chỉ thấy tài xế gật đầu rồi chậm rãi lái xe đi.

Vở kịch này xem mất khoảng một tiếng, Hồng Đậu ăn bánh ngọt Hạ Vân Khâm mua cho cô, càng ăn càng buồn ngủ, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Vân Khâm đã dựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, hình như vừa mới chợp mắt, Peter Vương móc bình rượu ra im lặng uống, đương nhiên còn khá tỉnh táo, cô lại nhìn con phố đối diện một chút, vẫn còn chưa xong.

Cô đang do dự không biết có nên ngủ một giấc ở ghế sau hay không thì Lục Kính Hằng và mấy người Lê Lộ Lộ đã đi ra.

Người tài xế kia rất đúng giờ, trước khi rạp hát chiếu xong đã đến trước một phút rồi, thấy thiếu gia đi ra thì vội bước xuống mở cửa.

Hình như Lục Kính Hằng theo đuổi Lê Lộ Lộ tốn không ít vốn, sau khi đưa

Lê Lộ Lộ về Lê gia, anh ta lại đưa từng người bạn học về nhà, lúc này mới chạy về Lục gia ở đường Nghi Viên.

Peter Vương nói đầy mỉa mai: "Mấy tháng trước tên phá gia chi tử này bị cậu dạy dỗ một trận xong cũng chỉ đàng hoàng vài hôm, qua một thời gian thì lại ong bướm gấp đôi, cậu xem đi, số con gái mà cậu ta theo đuổi chỉ sợ không dưới mười người đâu, có điều không biết là kéo dài được bao lâu, theo tôi thấy, mấy năm này người duy nhất cậu ta thật lòng chính là chị dâu nhà cậu đó."

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Anh ta theo đuổi ai đều không liên quan tới tôi, chỉ cần không kéo tôi vào là được."

Hồng Đậu kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả bánh ngọt, dựa vào kinh nghiệm đã trải qua, nhất định Hạ Vân Khâm và Lục Kính Hằng có chút khúc mắc, nhưng Hạ Vân Khâm thực sự không giống kiểu người sẽ so đo với loại phá gia chi tử như Lục Kính Hằng, thế nhưng lại quyết tâm cho đối phương ăn quả đắng mấy tháng mà không dám lên tiếng, có thể thấy khúc mắc này không hề nhỏ chút nào, thì ra nói đi nói lại vẫn liên quan tới Đoạn Minh Y.

Bỗng nhiên cô nhớ tới tin đồn gian díu của Hạ Vân Khâm và Đoạn Minh Y trên báo, đầu tiên là tin đồn kia đột nhiên xuất hiện, tiếp theo giống như lửa, nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Hải, lẽ nào do Lục Kính Hằng cố ý phát tán?

Hạ Vân Khâm chẳng muốn tiếp lời Peter Vương.

Xe đi theo cả đoạn đường, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với xe của Lục gia.

Đợi đến biệt thự của Lục gia, cửa xe mở ra, Lục Kính Hằng nghênh ngang bước xuống, đang muốn đi vào, ai ngờ vừa nhấc chân, hình như được tài xế nhắc nhở mấy câu, anh ta kinh ngạc quay đầu lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc xe phía sau đang đỗ ở góc khuất.

Hồng Đậu nhướng mày, kỹ thuật lái xe của Hạ Vân Khâm rất tốt, trước đó

theo dõi Lục Kinh Hằng cả đoạn đường mà đối phương cũng không nhận ra, vậy mà cuối cùng lại bị tài xế của Lục gia phát hiện.

Lục Kính Hằng nhìn về phía này, hình như anh ta nhận ra Hạ Vân Khâm, gương mặt đầy vẻ giận dữ như muốn giết người, ai ngờ lúc này trên đường lại có mấy chiếc xe lao đến rồi dừng lại trước cửa biệt thự của Lục gia.

Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống chính là Bạch đồn trưởng, lần lượt theo sau là không ít cảnh sát, anh trai cũng ở trong đó, bố trí lớn như vậy hẳn là để bao vây Lục Kính Hằng.

Peter Vương liếc mắt nhìn Hạ Vân Khâm: "Thậm chí Bạch Hải Lập cũng xuất hiện, chắc là phát hiện ra cái gì đó không bình thường ở núi Minh Tuyền rồi."

Quả nhiên đám cảnh sát kia còng tay Lục Kính Hằng lại, đang định đẩy anh ta lên xe cảnh sát thì nghe thấy Lục Kính Hằng hét lên: "Bạch Hải Lập, ông muốn làm gì, hôm qua ông còn đến nhà tôi đánh bài với cha tôi, trong chốc lát đã lật mặt, tôi phạm tội gì? Cha tôi đang ở ngay bên trong, ông dám nói thẳng trước mặt cha tôi không?"

Bạch đồn trưởng cười nhạt: "Lục thiếu gia, lần này cậu chọc phải cái sọt quá lớn rồi, ngay cả kẻ hèn này cũng không thể che giấu giúp cậu! Chúng tôi vừa mới tìm được quần áo dính máu của Trần Bạch Điệp ở biệt thự của Lục gia trên núi Minh Tuyền, có đầy đủ lý do để nghi ngờ cậu liên quan đến sự mất tích của Trần Bạch Điệp, Lục thiếu gia nhanh chóng nói ra ngay ở đây đi, không bằng mau sớm khai ra cậu bắt cóc Trần Bạch Điệp và Phan Ngọc Kỳ như thế nào, nếu không thì ngay cả ông trời cũng không giữ được mạng cho cậu đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.