Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Đang còn ngạc nhiên thì cô cảm thấy có cái gì đó mềm mềm bay qua mặt mình, rùng mình một cái cô mới nhận ra đó là rèm cửa sổ.
Không để cô nghĩ nhiều hơn, tiếng bước chân bắt đầu vang lên gần hơn, một người đã đi sâu vào trong phòng.
Người nọ vốn định đến cửa kiểm tra, dừng lại một chút, dường như nghĩ rằng bên trong không có ai nên cuối cùng vẫn không mở cửa ra.
"Vừa nãy tôi bảo gánh hát diễn ở vườn hoa, bây giờ mọi người đều đi ra ngoài hết rồi, con trai tôi vốn định đánh bài ở đây cũng bị tôi đuổi đi, tạm thời khu này không có ai đến đâu. Có gì muốn nói thì nói nhanh đi. Giờ tôi hỏi cô, ai cho cô gan để không mời mà tới đây thế?"
Hồng Đậu ngừng thở, người này có giọng nói trầm thấp, nam tính khiến người nghe có cảm giác không giận mà oai, nghe đến đoạn ông ta nói con trai mình định đánh bài, cô hơi hoảng sợ, chẳng lẽ người này là Hạ Mạnh Mai?
Cô khẩn trương tới mức toát mồ hôi. Trái lại, Hạ Vân Khâm nghe xong lại không nói lời nào, cô đành phải đứng yên dán lưng vào ngực anh.
Người phụ nữ kia khóc nức nở một lúc, rốt cuộc cũng lên tiếng nói chuyện: "Mạnh Mai, mấy ngày nay anh cứ tránh em, cuối cùng lại quyết định chia tay, em đi theo anh mấy năm nay, giờ anh lại không chịu giải thích với em câu nào thì bây giờ em phải đến đây chứ sao nữa?"
Hạ Mạnh Mai giận quá hóa cười: "Hóa ra chỉ để hỏi cho rõ ràng mà cô không để ý đến chuyện hôm nay là tiệc mừng thọ vợ tôi, còn công khai đến tận nhà để chất vấn tôi? Trần Bạch Điệp, chẳng trách người ta nói hồng nhan hoạ
thuỷ. Ban đầu đúng là do đầu óc tôi có vấn đề nên mới gian díu với cô. Bỗng dưng làm hỏng danh tiếng của mình đã đành lại còn tự rước hoạ về nhà."
Trần Bạch Điệp?
Hồng Đậu ngạc nhiên trợn mắt.
Trần Bạch Điệp cười mỉa: "Ban đầu tôi ép anh phải gian díu với tôi sao? Bây giờ lại đổ tại tôi? Chẳng phải do anh nhìn nhan sắc tôi bây giờ không còn như trước nên chán tôi rồi sao? Hạ lão gia, có gì thì cứ nói thẳng, đừng có dùng mấy lời nói suông ấy chỉ trích tôi."
Hạ Mạnh Mai cười khẩy: "Mấy ngày qua tôi bận chuẩn bị tiệc mừng thọ cho Tú Lệ nên không có thời gian nói chuyện rõ ràng với cô, vốn định để hai ngày nữa thì qua chỗ cô chính thức chấm dứt mọi chuyện. Nhưng bây giờ cô tự mình tìm đến thì chúng ta giải quyết mọi chuyện luôn đi. Tôi hỏi cô, ban đầu cô ở với tôi, tôi đã từng ép cô phải làm gì chưa? Những chuyện cô đã gây ra, trong lòng cô còn chưa rõ?"
Trần Bạch Điệp nghẹn lời, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Từ khi tôi đi theo anh, tôi vẫn luôn biết thân biết phận, trừ người làm bên cạnh anh ra thì mấy năm qua đâu có ai biết quan hệ giữa hai ta? Sao giờ anh lại dùng mấy lời mập mờ này để công kích tôi? Tôi đã làm sai điều gì? Anh dám nói thẳng ra không?"
Hạ Mạnh Mai lạnh lùng nói: "Ba tháng trước, chuyện của Vân Khâm và chị dâu nó truyền ra, trong một đêm cả Thượng Hải đều xôn xao, cô có biết chuyện này không?"
Trần Bạch Điệp im lặng một lúc lâu, khi lên tiếng giọng nói đã hơi run run: "Lời nói của anh hơi khó hiểu, nếu Hạ lão gia đã nói là việc này bị đồn thổi khắp nơi, vậy thì tôi biết đến cũng chẳng có gì lạ."
Giọng Hạ Mạnh Mai lạnh đi: "Đầu tiên tìm một tòa soạn báo không có tiếng tăm gì, nặc danh gửi tin bôi xấu Vân Khâm với chị dâu nó, sau đó lại đổ thêm dầu vào lửa khiến chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Cùng
lúc đó, cô cố ý để lại sơ hở cho Vân Khâm nghi ngờ thằng nhóc của Lục gia. Khi chuyện này lộ ra, vừa có thể bôi nhọ danh tiếng của Vân Khâm, vừa có thể ly gián hai đứa con trai tôi. Mà hay nhất ở chỗ, dù chuyện này có bung bét hết ra thì vẫn có người chịu tội thay cho cô. Trần Bạch Điệp, cô cũng có bản lĩnh thật đấy, đường đi nước bước đều tính toán rất cẩn thận, ban đầu tôi đúng là quá coi thường cô."
Trần Bạch Điệp im lặng một lúc, sau đó mới chối tội: "Thật sự muốn chia tay với tôi thì cần gì phải kiếm chuyện như vậy, tại sao tôi lại phải làm thế chứ? Tôi được lợi gì từ chuyện này? Chẳng lẽ làm hại con trai anh thì anh sẽ cưới hỏi tôi đàng hoàng sao?"
Hạ Mạnh Mai lên tiếng: "Hai năm qua, tính cách cô chưa từng thay đổi lấy một lần, lúc nào cũng nghĩ không ai thông minh bằng mình, cô thích đùa giỡn ai cũng được. Nửa năm trước cô mang thai, tôi đưa tiền, đưa nhà cho cô, thậm chí còn phái người hầu thân cận nhất bên người tôi đến hầu cô. Cảm thấy vừa có lỗi với Tú Lệ vừa có lỗi với cô. Tôi cũng đã sớm nói với cô, dù sau này cô vẫn ở cạnh tôi hay đến bên người khác thì tôi cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.
Mặc dù cô chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng từ khi mang thai, cô không chỉ một lần nói với người hầu rằng mình hâm mộ Tú Lệ, rằng cô ấy thật có phúc, đơn giản chỉ vì xuất thân của cô ấy khá hơn cô, chuyện gì cũng thuận lợi. Còn cô, không thân không phận mang bầu, sau này đứa bé sinh ra thì cũng chỉ có thể làm vợ bé, thậm chí sợ mọi người biết mình có bầu, cô còn chẳng dám đóng phim. Những lời cô nói chủ yếu là muốn tôi gửi thêm cho cô chút tiền, nhưng cô nói xem, những lời đó có thật sự chỉ có ý nghĩa đơn giản vậy thôi không? Hay chỉ là ghen ghét đố kị? Cô nói mình không được lợi gì? Thứ nhất là khiến Tú Lệ thấy không thoải mái, cô cũng coi như hả giận.
Cô bôi nhọ danh tiếng con trai cô ấy, đâm một cái gai vào lòng Ninh Tranh, để sau này anh em tương tàn, cạnh tranh nhau, đâu chỉ có mình Tú Lệ đau đầu, nói không chừng tôi cũng không thích chúng nữa... Những chuyện này đối với mẹ con cô chỉ có lợi chứ không có hại. Nếu không phải ba tháng trước cô đi ra ngoài đánh bài với bạn, vô tình bị sảy thai, ai biết được cô còn làm ra được những chuyện gì nữa?"
Trần Bạch Điệp run rẩy phản bác lại: "Anh nói linh tinh, tất cả chỉ là suy
đoán của anh mà thôi... Anh có chứng cứ không?"
Bên ngoài có người tới, nói nhỏ: "Lão gia, lão gia."
Giọng Hạ Mạnh Mai lạnh như băng: "Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Đã có người đưa chứng cứ cho tôi từ lâu rồi, tôi không vu oan cho cô đâu. Cô muốn xem chứ gì? Sáng sớm mai tôi sẽ sai người mang đến cho cô."
Trần Bạch Điệp kiềm chế sự đau lòng, khẽ khóc nức nở: "Mạnh Mai..."
Tiếng bước chân lại vang lên, Hạ Mạnh Mai mặc kệ Trần Bạch Điệp, ông ta mở cửa đi ra ngoài.
Trần Bạch Điệp vẫn đứng yên tại chỗ khóc một lúc, dường như không thấy Hạ Mạnh Mai quay lại, cô ta dần nín khóc, chỉ lát sau, cô ta chợt hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.
Hồng Đậu nghe xong thì âm thầm tặc lưỡi, Trần Bạch Điệp không hổ là minh tinh, lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy.
Một lúc lâu sau bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, cô hơi ngẩn ra. Đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn đang dán vào ngực Hạ Vân Khâm, cô hoảng hốt vùng ra, nhưng lúc cô đi ra đột nhiên da đầu nhói lên, vì quá hoảng loạn cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng bị vén lên, ánh đèn ở vườn hoa chiếu vào phòng qua lớp cửa kính.
Nhờ ánh đèn, cô thấy Hạ Vân Khâm đang nhìn mình, ánh sáng mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ được biểu cảm lúc này của anh, chỉ thấy ánh mắt của anh có vẻ đen hơn so với ban ngày.
Mặc dù đã cố đứng tách nhau nhưng thực ra hai người vẫn rất gần nhau, không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, dường như hai người có thể nghe thấy rõ cả tiếng thở của đối phương... Cô nhìn anh một lúc, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình, đột nhiên cô cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Cô đang định lên tiếng trước thì anh nắm tay cô đi ra ngoài: "Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta ra ngoài trước đã."
Hai người đi thẳng ra hành lang, hành lang rất yên tĩnh, có một người hầu đi ra khỏi phòng khách nhỏ, âm thầm gật đầu với Hạ Vân Khâm một cái sau đó nhanh chân rời đi.
Hồng Đậu ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Vân Khâm, chẳng trách khi thấy cha mình đi vào anh lại bình thản như vậy, lúc nghe thấy đoạn đối thoại giữa cha mình và Trần Bạch Điệp anh cũng không hề ngạc nhiên chút nào.
Có vẻ như anh đã sớm biết hết mọi chuyện nên đã chuẩn bị từ trước.
Lúc này Hạ Vân Khâm không yên lòng cho lắm, cảm giác mềm mại vừa nãy dường như vẫn còn dán sát vào người anh, rõ ràng lúc nãy anh đã không uống ly "xuân dược" kia rồi mà, sao cả người vẫn có cảm giác nóng lên vậy nhỉ?
Thấy cô đang nhìn mình, anh bình tĩnh lại, "Tôi có một việc cần sự xác nhận của Trần Bạch Điệp, chuyện này rất quan trọng, dù sáng mai tôi có hỏi thẳng mặt thì nhất định cô ta cũng không chịu nói, khi biết Trần Bạch Điệp tự
ý đến đây, tôi đoán chắc là cô ta muốn gặp cha tôi nên mới sai người hầu đi chuẩn bị một chút. Nào ngờ lúc nãy cô lại xông vào, khi ấy tôi mới phát hiện ra đó là cô, nếu để cha tôi biết được thì chuyện này không tốt cho cô, nên tôi đành phải kéo cô vào tránh một lúc."
Hồng Đậu hơi nghi ngờ, cô nhìn sang chỗ khác, hỏi nhỏ: "Trong phòng tối thui như vậy, sao anh lại biết đấy là tôi?"
Hạ Vân Khâm nhìn cô một lát, cố ý lảng sang chuyện khác: "Sao cô không ra vườn hoa mà xem diễn, tự dưng đi ra phía sau này làm gì?"
Hồng Đậu ngước mắt lên nhìn anh, "Người hầu bưng nước cho anh khi nãy hơi kì lạ, rõ ràng là người có võ nhưng lại cố ý ngã hai lần, một lần là sau khi anh uống nước, lần sau thì hắt ướt áo của chị dâu anh. Tôi càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng nên lấy cớ cần tìm nhà vệ sinh để đi ra đây nhìn thử
xem, nếu gặp được anh thì thuận tiện nhắc nhở anh mấy câu. Nào ngờ đến đây rồi lại thấy phòng nào cũng yên tĩnh. Lúc này tôi mới biết hoá ra các anh không đánh bài, nhưng dù sao thì cũng mất công tới rồi, tôi định tìm một gian phòng để thay quần áo rồi đi tìm Cố Quân, nào ngờ vừa đi vào gian phòng khác thì hoá ra đó là phòng nghỉ của khách, tôi đang định ra ngoài thì anh lại kéo tôi vào."
Anh muốn biết gì từ Trần Bạch Điệp? Chuyện về tin đồn giữa anh và Đoạn Minh Y thì anh đã biết rồi, sở dĩ cha anh nghi ngờ Trần Bạch Điệp, đa phần cũng do Hạ Vân Khâm đưa chứng cứ, vậy thì nhất định Trần Bạch Điệp còn chuyện gì khác mà Hạ Vân Khâm muốn biết.
Bảo sao mấy hôm trước khi đi tìm người phụ nữ này, anh lại nhiệt tình như vậy.
Dựa vào thái độ vô tư của Hạ thái thái ở phòng khách, hẳn là bà chưa biết chuyện chồng mình và Trần Bạch Điệp có loại quan hệ này, nếu không thì khi biết Trần Bạch Điệp chạy đến tiệc mừng thọ của mình, bà cũng không tỏ thái độ hờ hững như vậy.
Trước mặt mẹ mình, Hạ Vân Khâm luôn tỏ thái độ điềm tĩnh, thế mà sau lưng bà, anh lại thay mẹ giải quyết một khối u lớn ảnh hưởng đến Hạ gia để mẹ mình yên tâm, chuyện hôm nay chắc anh sẽ không nói với bà.
Hai người đi ra cửa phòng khách nhỏ, cô chợt nhớ đến Đoạn Minh Y, quần áo cô ta bị hắt đồ uống, nhìn rất giống như bị hãm hại, không biết giờ đang ở đâu rồi. Cô định hỏi anh xem Đoạn Minh Y đang ở đâu nhưng chưa kịp nói thì phát hiện một chiếc kẹp tóc của cô bị mắc lên túi áo ngực anh, có lẽ vừa rồi khi cô chui ra khỏi lòng anh, nó không cẩn thận bị mắc phải.
Cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy ai nên vội đưa tay lên lấy kẹp tóc xuống, nào ngờ lúc này Hạ Trúc Quân lại đang kéo chị cả Hạ Lan Chi đi tìm Hồng Đậu, hai người bước từ ngoài vườn hoa vào phòng khách nhỏ tìm người, lúc đi qua hành lang đột nhiên ngó vào một cái, chỉ thấy Hồng Đậu đứng trước mặt Hạ Vân Khâm, cô đang đưa tay lên định lấy gì đó, mà Hạ Vân Khâm lại nhìn xuống cô, không có ý định né tránh. Vẻ mặt hai người đều hơi khác ngày thường.