Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 38: Gả cho anh



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu tập trung học xong một ngày, vừa tan học, từ xa đã nhìn thấy xe

ô tô của Hạ gia đỗ ở cổng trường, đến gần một chút, chỉ thấy bên trong có lái xe, nhưng lại không thấy Hạ Vân Khâm đâu.

Tài xế bước xuống xe, khom người nói: "Nhị thiếu gia tạm thời có việc gấp nên đã sai tôi đến đón Ngu tiểu thư."

Người này Hồng Đậu đã gặp một lần, gọi là chú Dư, bình thường cô thấy ông ta hay đưa đón Hạ Trúc Quân và Đoạn Minh Y, lần trước cô bị rách quần cũng là do chú Dư đưa về.

Nghĩ vậy cô thoáng cảm thấy yên tâm, nhưng dù sao Hạ Vân Khâm cũng chưa dặn cô chuyện này, trước khi lên xe cô vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Chú Dư thấy Hồng Đậu cảnh giác, lập tức cười nói: "Chiều nay Tứ tiểu thư và Đại thiếu nãi nãi đều không đến trường, buổi trưa đã về nhà rồi, Nhị thiếu gia nói chỗ thám tử Peter Vương xảy ra chút chuyện nên thiếu gia phải qua đó một chuyến, sợ muộn giờ đón Ngu tiểu thư nên mới sai tôi đến đây. Khi nào Nhị thiếu gia xong việc, ngài sẽ tự đến chỗ anh trai Ngu tiểu thư để bàn chuyện."

Hồng Đậu ngạc nhiên: "Vương thám tử xảy ra chuyện gì vậy?" Khiến Hạ Vân Khâm phải tự mình chạy đến, liệu có phải là chuyện gì đó nguy hiểm hay không?

Chú Dư đã được Hạ Vân Khâm dặn trước, lòng hiếu kì của Ngu tiểu thư rất lớn, nếu cô có hỏi thì cứ nói thẳng: "Tối hôm qua điện thoại nhà Vương thám tử không ai nghe, sáng nay thiếu gia đến nhà Vương thám tử cũng không thấy ai, sau đó Vương thám tử gọi điện đến đại học Aurora, thiếu gia mới biết

Vương thám tử đi điều tra vụ án, một ngày một đêm không về nhà, nghe nói là rạp hát Khắc Vũ xảy ra chuyện gì đó."

Rạp hát Khắc Vũ? Tối hôm qua cô vừa nghe Bạch Phượng Phi hát xong, sao đến hôm nay lại có chuyện rồi?

Dù sao cũng là người hầu của Hạ gia, Hồng Đậu không tiện hỏi nhiều, cô chỉ mỉm cười gật đầu với tài xế một cái, sau đó ngồi lên xe. Về đến dưới lầu, cô trịnh trọng cảm ơn chú Dư, sau đó mới lên nhà.

Vừa đi đến cầu thang, cô đã nghe thấy có tiếng cười nói trong nhà vọng ra, hình như nhà cô có khách.

Cô bước lên cầu thang, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ đang nói chuyện với một thanh niên mặc âu phục, đi giày da, tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Tần Học Khải?

Tần Học Khải rất biết cách nói chuyện, có thể thấy ấn tượng của mẹ cô với anh ta không tệ chút nào, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, "Thì ra nhà mẹ cháu ở khu Xuân Anh? Vậy là tôi với nhà mẹ cháu cũng được coi là hàng xóm rồi, nếu không phải tô giới bị phân chia, khu nhà cũ ở Xuân Anh không bị phá thì có lẽ tôi và mẹ cháu sẽ gặp nhau thường xuyên đấy."

Nói xong, bà thấy Hồng Đậu đi vào, lập tức vẫy tay: "Hồng Đậu, đây là học trưởng của con đúng không?"



Tần Học Khải có vẻ cẩn thận hơn thường ngày rất nhiều, anh ta đứng lên, mỉm cười chào: "Hồng Đậu."

Hồng Đậu ngẩn người, cô đóng cửa lại: "Tần học trưởng?"

Cả ngày hôm nay Tần Học Khải đều bận bịu lo liệu chuyện Hồng Đậu, về nhà gặp cha mẹ, anh ta không hề nhắc đến chuyện của Bạch đồn trưởng mà chỉ liên tục khen Hồng Đậu trên trời dưới đất, rồi còn nói thêm ở trường có rất nhiều nam sinh thích Hồng Đậu, anh ta sợ đêm dài lắm mộng (1) nên muốn chính thức đến cầu hôn Hồng Đậu.

(1) Đêm dài lắm mộng: ví với thời gian kéo dài, sự việc có thể nảy sinh nhiều bất lợi.

Tần tiên sinh, Tần thái thái đã sớm biết con trai mình thích nữ sinh này, cũng biết con trai không phải là loại người hay làm theo cảm tính. Chắc Ngu tiểu thư có điểm gì đó hơn người, nếu không thì con trai họ sẽ không thích cô lâu đến vậy. Bị con trai quấn lấy một lúc lâu, cuối cùng hai người đành đồng ý, cuối tuần gia đình hai bên sẽ gặp mặt nhau.

Tần Học Khải thuyết phục cha mẹ mình xong, lập tức đến Ngu gia gặp mẹ và anh trai Hồng Đậu, anh ta sợ mình không thuyết phục được người Ngu gia nên trước mắt chỉ đến hỏi thăm và nói chuyện thôi.

Mãi mới đợi được đến khi Hồng Đậu về nhà, anh ta ổn định tinh thần, đang định bắt đầu bài thuyết trình dài bất tận của mình, lúc này đột nhiên cửa lại mở ra, Ngu Sùng Nghị và Hạ Vân Khâm đi vào.

Mọi người nhìn nhau, cả ba người đàn ông đều ngẩn ra.

Cuối cùng vẫn là Ngu thái thái lên tiếng trước, "Hạ tiên sinh đến rồi sao, mời vào."

Ngu Sùng Nghị đã sớm kể lại cuộc nói chuyện giữa Hạ Vân Khâm và Bạch đồn trưởng lúc sáng nay với bà. Nếu Hạ Vân Khâm không giúp, e rằng Ngu gia vẫn còn đang ngồi trên đống lửa. Dù biết anh chưa chắc đã coi trọng Hồng Đậu, hành động sáng nay chỉ là trượng nghĩa mà thôi, nhưng bà vẫn rất cảm kích anh, nên thái độ của bà rất niềm nở: "Hạ tiên sinh, mời cậu vào nhà ngồi."

Sau đó bà chỉ về phía Tần Học Khải, nói với con trai: "Vị này là học trưởng của Hồng Đậu, cậu ấy nói có chuyện muốn thương lượng với Hồng Đậu. Thím Chu, Hạ tiên sinh tới rồi, mau mang trà lên."

Tần Học Khải tính trời tính đất, nhưng điều duy nhất anh ta không tính đến chính là Hạ Vân Khâm cũng đến nhà Hồng Đậu. Anh ta trơ mắt nhìn Hạ Vân Khâm thoải mái ngồi vào ghế sofa, thậm chí còn được Ngu thái thái niềm nở tiếp đón, thay vì nản chí, anh ta quyết định tiếp tục chuyện của mình, nghiêm

túc nói với mọi người: "Ngu thái thái, Ngu tiên sinh, hôm nay vãn bối lỗ mãng tới nhà là vì sáng nay ở cổng trường có nghe được một chuyện rất bất lợi với Hồng Đậu."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta, anh ta dừng lại một chút, những lời nói khi ấy của Bạch đồn trưởng thật sự rất bẩn thỉu, anh ta phải hít thở một lúc rồi mới nói được thành lời: "Hình như Bạch đồn trưởng của đồn cảnh sát thích Hồng Đậu, ông ta muốn cưới cô ấy làm vợ bé. Hiện tại ông ta e ngại việc Hạ tiên sinh đưa đón Hồng Đậu đi học nên không dám ra tay, nhưng chỉ cần Hạ tiên sinh hết hứng với cô ấy thì người của ông ta sẽ bắt cô ấy đi. Đến lúc danh tiết của Hồng Đậu mất đi, dù không muốn thì cô ấy cũng phải gả cho ông ta."

Ngu Sùng Nghị đen mặt đứng bật dậy, sắc mặt Hồng Đậu cũng thay đổi.

Ngu thái thái giận run cả người: "Tên súc sinh đó thật sự đã nói như vậy sao?"

Tần Học Khải liếc mắt nhìn về phía Hạ Vân Khâm, Hạ Vân Khâm cũng nhìn về phía anh ta.

Anh ta tái mặt, gật đầu nói: "Một chữ cũng không sai, tên Bạch Hải Lập này đã có tiếng xấu sẵn rồi. Hai năm qua ông ta làm hại không biết bao nhiêu cô gái nhà lành, nếu ông ta đã có ý xấu thì e rằng ông ta sẽ thật sự ra tay với Hồng Đậu. Mọi người cũng biết, bây giờ Bạch Hải Lập có quyền có thế, chỉ cần ông ta vẫn chưa ngã đài một ngày thì Hồng Đậu khó mà thoát khỏi tay ông ta."



Nói đến đây, mặt anh ta dần đỏ lên, anh ta nói tiếp: "Ngu thái thái, Ngu tiên sinh, có lẽ hai người còn chưa biết, vãn bối đã phải lòng Hồng Đậu từ lâu, hai năm qua đã làm ra rất nhiều chuyện đáng chê cười, nhưng tiếc rằng Hồng Đậu vẫn chưa chịu chấp nhận sự theo đuổi của vãn bối. Lúc này Hồng Đậu gặp chuyện, vãn bối vừa nghe đã thấy cực kì tức giận. Chỉ cần nghĩ đến việc người này lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hồng Đậu, vãn bối liền đứng ngồi không yên, sau khi cân nhắc thiệt hơn, vãn bối chỉ có thể mặt dày đến tận nhà."

"Hiện nay vãn bối đang là sinh viên khoa chính trị của đại học St. John, thành tích học tập cũng gọi là khá, điều này Hồng Đậu cũng biết. Gia đình cháu có kinh doanh một xưởng giấy, cha cháu và các anh trai đều là người có học, mọi người trong nhà đều hòa thuận thương yêu nhau, không hề có chuyện cãi vã bao giờ. Các trưởng bối nghe nói về Hồng Đậu cũng rất vừa lòng. Hai bên gia đình có thể gặp mặt vào cuối tuần này. Chuyện này hiện giờ đang rất gấp gáp, thay vì lúc nào cũng nơm nớp lo lắng đề phòng, thà rằng quyết định ngay khi còn sớm, chỉ khi Hồng Đậu có gia đình rồi thì người kia mới hoàn toàn hết hy vọng."

Anh ta một hơi nói hết mấy lời này xong, không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, chỉ làm lễ với Ngu thái thái rồi nói: "Bác gái, những chuyện khác vãn bối không dám hứa chắc, nhưng chỉ cần Hồng Đậu gả cho vãn bối, từ nay về sau vãn bối sẽ hết lòng trân trọng cô ấy, tuyệt đối không hai lòng."

Trong phòng tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không nói nên lời.

Ngu thái thái nhìn chằm chằn vào Tần Học Khải, phản ứng đầu tiên của bà là hoang đường, phản ứng thứ hai vẫn là hoang đường, nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại một chút, bà thấy mặc dù đứa bé này hơi lỗ mãng, nhưng đối với Ngu gia mà nói, đây cũng là một cách để thoát hiểm khá hiệu quả.

Hạ tiên sinh ra tay giải quyết nguy cơ trước mắt, tạm thời làm tài xế của Hồng Đậu, nhưng dù sao thì anh cũng có chuyện cần phải lo, ngày dài tháng rộng, nếu sau này anh yêu đương thì làm sao còn có thể để ý đến Ngu gia. Đến lúc đó nếu Bạch Hải Lập vẫn chưa từ bỏ ý định thì phải làm thế nào? Sợ rằng sớm muộn gì Hồng Đậu cũng sẽ rơi vào tay ông ta mất, mà nếu như đúng là đến mức như vậy thì coi như Ngu gia xong đời.

Chàng trai họ Tần này tướng mạo thanh tú, học vấn cũng không kém, theo những gì anh ta nói thì có vẻ anh ta rất tự tin với gia cảnh nhà mình, tất nhiên, mấy điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là người này có tình cảm chân thành với Hồng Đậu. Vừa nghe thấy Hồng Đậu gặp chuyện như vậy, anh ta mặc kệ việc sẽ bị đánh giá là "thừa nước đục thả câu" (2) mà vẫn mặt dày đến nhà cầu hôn, lại còn chân thành lấy danh nghĩa là giúp đỡ gia đình nhà bà,

điều này mấy ai có thể làm được?

(2) Thừa nước đục thả câu: ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp xào xáo, nạn tai.

Rốt cuộc thì có nên nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị của anh ta hay không? Anh ta thật sự đã sắp xếp cuộc gặp mặt giữa hai nhà vào cuối tuần này? Ý Hồng Đậu thì sao? Đứa bé này tính tình kiêu ngạo, nhất định sẽ gả cho người chồng mà nó muốn gì được đó, nếu sau khi cưới mà anh ta vẫn đối xử với Hồng Đậu như bây giờ thì ít nhất cũng không phải lo sau này Hồng Đậu chịu khổ.

Dần dần, vẻ do dự, hoài nghi trong ánh mắt bà cũng nhạt dần, thay vào đó là sự cân nhắc nghiêm túc. Nhưng mà bà không biết, khi bà bắt đầu nghiêm túc quan sát Tần Học Khải, thì sắc mặt của một người nào đó trong phòng khách lại càng ngày càng đen dần lại.

Bà tính đi tính lại, vất vả lắm mới sắp xếp được các suy nghĩ của mình thành câu chữ, đang định nói ra thành lời thì Hạ Vân Khâm đột nhiên đứng lên: "Tần tiên sinh nói cũng có lý, chỉ có hai điều không hợp lý. Thứ nhất, tên Bạch Hải Lập này thường có thù là sẽ trả, đã thích ai thì chắc chắn không dễ dàng buông tay. Cứ cho là Hồng Đậu sẽ gả cho Tần Học Khải cậu, thì cậu nói xem mình sẽ bảo vệ cô ấy được bao lâu?"

Hồng Đậu vốn đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối lời cầu hôn của Tần Học Khải, đột nhiên nghe thấy Hạ Vân Khâm nói như vậy cô cũng giật mình.

Ngu thái thái ngạc nhiên nhìn về phía sau.

Tần Học Khải khựng lại, vừa nhìn lên, lập tức bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của Hạ Vân Khâm, anh ta định nói gì đó thì Hạ Vân Khâm đã cắt ngang, "Thứ hai, dù là vì tránh nạn mà kết hôn đi chăng nữa thì hôn nhân vẫn là chuyện ngày dài tháng rộng, điều kiện tiên quyết của một cuộc hôn nhân là hai bên phải thương yêu nhau. Điều quan trọng nhất lúc này là liệu Ngu tiểu thư có đồng ý hay không?"

Nói đến đây, tai anh bỗng dưng đỏ bừng lên, nhịp tim cũng tăng cao, anh bất ngờ chuyển đề tài: "Nhưng có một chuyện Tần tiên sinh nói không sai, chuyện của Hồng Đậu giờ đã rất gấp rồi, mà cách giải quyết tốt nhất bây giờ chính là hoàn toàn chấm dứt sự ảo tưởng của Bạch Hải Lập, sở dĩ hôm nay vãn bối tới nhà cũng là vì chuyện này..."

Dừng một lát, anh quay sang, lẳng lặng nhìn Hồng Đậu: "Ngu tiểu thư, cô bằng lòng gả cho Tần tiên sinh hay gả cho tôi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.