Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 39: Người trong lòng



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Câu này của anh như sét đánh ngang tai mọi người, thậm chí còn dọa người hơn cả lời cầu hôn bất ngờ của Tần Học Khải khi nãy.

Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, Tần Học Khải ngạc nhiên há hốc miệng. Bản thân là một người theo đuổi Hồng Đậu, sở dĩ anh ta dám cầu hôn Hồng Đậu ngay trước mặt Hạ Vân Khâm là vì anh ta biết Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu không môn đăng hộ đối, nên chắc hẳn Hạ Vân Khâm không thể cưới cô được.

Mà bây giờ Ngu gia gặp nạn, anh ta đứng ra giúp đỡ Hồng Đậu, lại còn dùng cả đời mình để thể hiện thành ý. So sánh với việc đưa đón Hồng Đậu đi học của Hạ Vân Khâm thì điều này đáng tin hơn rất nhiều.

Nào ngờ Hạ Vân Khâm không chịu nhường anh ta nửa bước, anh nhân cơ hội này cầu hôn cô, mà giọng điệu và thái độ cũng cực kì nghiêm túc.

Lần này anh ta hoàn toàn bất lực, ngây người ra một lát, sau đó lại hoảng hốt nhìn về Hồng Đậu.

Mà Hồng Đậu cũng bị giật mình, bây giờ cô đang trố mắt đứng nhìn Hạ Vân Khâm.

Nhưng khác với khi nghe lời cầu hôn của Tần Học Khải, trừ vẻ kinh ngạc ra, trên mặt cô còn hơi ngại ngùng, hai gò má ửng hồng, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, hơi nghi ngờ, lại còn khá hốt hoảng.

Một lúc lâu sau Hồng Đậu vẫn không lên tiếng đáp lại, Hạ Vân Khâm sợ nhà không đủ loạn, không báo ai câu nào đã cầu hôn cô. Lúc này hai người nhìn nhau, ánh mắt anh đen nhánh, sâu thẳm như đáy giếng, giọng nói của anh

cũng rất bình tĩnh, hiển nhiên là anh biết rõ rằng cô sẽ chọn mình.

Cô không kiềm chế được tâm trạng mình, vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cô đỏ mặt hỏi: "Tôi không gả cho ai hết, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Nói xong, cô mặc kệ ánh mắt của mọi người, nhanh chân chạy vào phòng ngủ của mình.

Đóng cửa lại, cô dựa người vào cánh cửa, tim đập thình thịch mãi không thôi, cô nào ngờ được vừa rồi mọi người đang nói về chuyện đối phó với kẻ lưu manh kia, đột nhiên lại chuyển đề tài sang chuyện hôn nhân của cô.

Mà càng khiến người khác xấu hổ hơn, Hạ Vân Khâm lại còn dám mặt dày mày dạn nói với mẹ cô cái gì mà "hai bên phải thương yêu nhau" chứ.

Ai thèm thương yêu anh chứ?

Mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được thì thấy bên ngoài im lìm không tiếng động, cô lại bắt đầu lo lắng, vừa rồi cô từ chối thẳng thừng như vậy, không biết Hạ Vân Khâm sẽ nghĩ thế nào, anh kiêu ngạo như vậy, tự dưng bị tạt một gáo nước lạnh, liệu có cảm thấy bị tổn thương lòng tự trong hay không?

Cô lo lắng nghiêng người ghé sát vào cửa, im lặng lắng nghe động tĩnh ở phòng khách.

Cũng may là Hạ Vân Khâm không tức giận bỏ đi, anh nhanh chóng lên tiếng: "Điều quan trọng nhất bây giờ, hẳn là bác gái và anh trai cũng đã rõ. Hiện nay Bạch Hải Lập đang nắm trong tay điểm yếu của anh Ngu, mặc dù ngày nào tôi cũng đưa đón Hồng Đậu đi học thì vẫn không đề phòng được việc sau này Bạch Hải Lập làm lớn chuyện này cho hả giận. Thậm chí có thể ông ta sẽ gán tội cho anh Ngu rồi tống người vào tù cũng nên. Chuyện này vốn dĩ cũng do tôi chủ động hợp tác với Ngu tiên sinh mà ra nên hãy để tôi giải quyết. Trước mắt chỉ có cách đăng lên báo tuyên bố cho mọi người biết quan hệ giữa tôi và Hồng Đậu, để cho mọi người biết rằng hiện giờ Ngu gia và Hạ gia đã kết thông gia. Mấy năm nay Bạch Hải Lập nịnh hót không ít các thương



nhân ở Thượng Hải để kiếm chác tiền bạc về túi mình, nhưng dù ông ta to gan hoành hành đến cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn không dám công khai đắc tội với các thương nhân lớn ở bến tàu."

Vì Tần Học Khải ở đây nên Hạ Vân Khâm cũng không nói rõ ra đấy là nhược điểm gì, nhưng anh bình tĩnh nói ra những lời này hoàn toàn đánh thức Ngu thái thái.

Đúng vậy, mặc dù Hồng Đậu lập gia đình có thể chặt đứt ý nghĩ xấu của Bạch Hải Lập đi chăng nữa nhưng dù sao thì vẫn còn Sùng Nghị. Vì Hồng Đậu mà Sùng Nghị đã hoàn toàn trở mặt với Bạch đồn trưởng, tính cách ông ta nhỏ nhen như vậy, sao có thể cứ thế mà bỏ qua cho Ngu Sùng Nghị được, huống chi trong tay ông ta còn thật sự có nhược điểm của Ngu Sùng Nghị nữa. Nghĩ đi nghĩ lại thì lời đề nghị của Hạ tiên sinh đúng là cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng anh nói thật sao? Chỉ để ra tay giúp Ngu gia mà đánh đổi cả cuộc đời mình? Hay anh nhất thời xúc động, để chặn lời Tần Học Khải mà nói ra lời cầu hôn này?

Mấy ngày trước bà đã sớm nghi ngờ con gái mình động lòng với Hạ Vân Khâm, nhưng lại không hề thấy Hạ Vân Khâm có động tĩnh gì, cộng thêm việc Hạ Vân Khâm là công tử nổi tiếng của Thượng Hải, bà vốn nghĩ rằng con gái mình chỉ tương tư đơn phương mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, dù Hạ Vân Khâm nói một cách rất đường đường chính chính, nhưng khi nãy anh nói vội câu "hai bên phải thương yêu nhau", xem ra cũng có vài phần thật lòng.

***

Vài tiếng sau, Hồng Đậu xấu hổ nhất quyết không chịu đi ra khỏi phòng, khi mẹ cô đi vào gọi cô ra ăn cơm, cô còn dùng chăn che đầu, giả vờ như đang ngủ say.

Tần Học Khải đã sớm rời đi, nhưng còn Hạ Vân Khâm thì vẫn ở lại Ngu gia ăn tối, hơn nữa, nghe tiếng nói chuyện ở phòng khách, có vẻ mẹ và anh trai nói chuyện khá hòa thuận với Hạ Vân Khâm, chẳng lẽ đã bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự rồi? Liệu như vậy có quá nhanh không? Mặc dù cô

không ghét anh, nhưng cứ như vậy mà đính hôn thì nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.

Không ra khỏi phòng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn chú ý đến tình hình ở ngoài phòng khách, đến khoảng 8 giờ, cô nghe thấy hình như anh muốn xin phép ra về.

Cô nằm ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà vài giây, sau đó không nằm nổi nữa, vén chăn lên, đi chân trần xuống đất, nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, vén rèm cửa bằng lụa mỏng lên.

Gần đến trung thu, ánh trăng rất tròn và sáng, cô nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, lặng lẽ chú ý tới tình hình ở dưới lầu.

Chỉ một lát sau cô nghe thấy tiếng cửa vang lên, Hạ Vân Khâm đi ra.

Cũng giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đến chỗ bậc thang, nhưng không rời đi ngay lập tức mà quay đầu lại nhìn về phía lầu trên. Ánh trăng chiếu xuống người anh lại càng khiến những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên rất rõ ràng. Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như ngày thường, nhìn qua không đoán ra được bây giờ anh đang vui hay buồn, nhưng dựa theo góc độ anh nhìn lên, thì chắc hẳn anh đang nhìn cửa sổ lầu hai.

Vì quá ngượng ngùng, theo bản năng, cô tránh đi trước khi anh nhìn thấy cô, nhưng sau đó cô nghĩ lại, sao phải tránh chứ? Cô lại dứt khoát kéo rèm cửa sổ ra, dựa cả nửa người vào thành cửa sổ.

Nhưng chỉ trong vài giây né tránh của cô, anh đã quay người bước xuống bậc thang, đi về phía đầu ngõ.

Bây giờ thì không chỉ không chào nhau được, mà ngay cả ánh mắt của hai người cũng không hề giao nhau. Hồng Đậu giậm nhẹ chân, cô vẫn còn dè dặt, không dám lên tiếng gọi anh lại nên đành phải mặc kệ để anh rời đi, cũng không biết mình phải làm gì khác nên chỉ đành đứng yên nhìn bóng lưng cao gầy của anh dần đi xa.

Nhưng mà đang đi, dường như anh vừa nhớ ra một chuyện gì đó rất vui, đi đến dưới tán cây hoa quế, anh đột nhiên nhảy lên, giơ tay bẻ một chùm hoa quế. Dường như đây là việc mà anh thường xuyên làm khi gặp chuyện vui, nhìn cả người anh có cảm giác rất bay bổng.

Vốn dĩ cô vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng sau khi nghĩ một lát, dường như cô hiểu ra điều gì đó. Cả khuôn mặt lẫn tâm trạng cô dần thay đổi, thậm chí vẻ mặt còn ẩn hiện sự vui vẻ mà có lẽ chính cô cũng không nhận ra.

***



Hạ Vân Khâm cũng không biết tại sao mình lại muốn hái chùm hoa quế trên đầu, chỉ đơn giản là anh cảm thấy trong người mình đang tràn đầy năng lượng, phải dùng hành động để giảm bớt.

Vừa nãy anh cầu hôn cô, mặc dù Hồng Đậu trực tiếp từ chối, nhưng anh thấy rất rõ, khi Tần Học Khải cầu hôn, Hồng Đậu chỉ ngạc nhiên, còn tâm trạng thực sự của cô là rất bình tĩnh, nhưng khi đến lượt anh cầu hôn, rõ ràng cô hơi hoảng hốt, xấu hổ, không hề bình tĩnh chút nào.

Điều này anh khẳng định.

Nghĩ đến chuyện này, lòng anh như có một cơn gió xuân thổi qua, tâm trạng càng lúc càng bay lên cao hơn, phải nhảy lên kéo một cành cây, hoặc chạm vào chùm hoa nào đó mới có thể cảm thấy thoải mái hơn được.

Anh rất bình tĩnh lên xe ô tô, dùng tốc độ bình thường nhất có thể lái về biệt thự Hạ gia. Tên Bạch Hải Lập này rất nham hiểm, ông ta sẽ không bao giờ im lặng chịu thiệt, có lẽ lúc này ông ta đang mưu tính chuyện đưa Ngu Sùng Nghị vào tù cũng nên. Để tránh đêm dài lắm mộng, tốt nhất là anh phải công bố chuyện mình đính hôn với Hồng Đậu càng sớm càng tốt.

Khi nãy anh đã thuyết phục Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị xong, bây giờ đến lượt cha mẹ mình, hiện tại cũng chưa muộn lắm, vừa đủ thời gian để bàn chuyện đính hôn.

Đến cổng biệt thự Hạ gia, anh lại phát hiện ra trước cửa có vài chiếc ô tô đang đỗ trước cửa, trong đó có một chiếc xe của Đoạn gia, và một chiếc khác có vẻ là của Lục gia ở cửa hàng tây Nam Bảo.

Sắc mặt anh hơi tối lại, hôm qua cha anh đã đưa chứng cứ việc Lục Kính Hằng mua chuộc người hầu Hạ gia để hãm hại anh và chị dâu, Lục lão gia quá xấu hổ, ngay lập tức dùng gia pháp đánh Lục Kính Hằng gần chết, vì ra tay quá nặng nên Lục Kính Hằng đã được đưa đến bệnh viện tư nhân để cấp cứu ngay trong đêm.

Không biết hôm nay Lục gia lại tới đây vì chuyện gì, con trai làm ra chuyện mất mặt như vậy, chẳng lẽ Lục lão gia cảm thấy mình đánh con trai như vậy vẫn chưa đủ, còn đích thân đến tận nhà để xin lỗi?

Còn lý do Đoạn gia đến, chắc là vì Đoạn Minh Y.

Anh lên lầu hai, vừa đến chỗ rẽ thì gặp phải Đoạn Minh Y.

Có vẻ như cô ta vừa đi từ trong đó ra, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.

Hạ Vân Khâm dừng bước, lạnh nhạt chào: "Chị dâu."

Đoạn Minh Y lẳng lặng nhìn anh, khi hai người lướt qua nhau, trên người cô ta tỏa ra mùi hương của dầu gội đầu, chỉ trong giây lát mùi hương ấy liền lan ra khắp nơi.

Hạ Vân Khâm khẽ nhíu mày, đột nhiên nhớ đến mùi hương trên tóc của Hồng Đậu, không biết cô đã dùng loại dầu gội gì, mùi không giống hoa quế, cũng không giống hoa hồng, nhưng mùi hương ấy khiến cho người ngửi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái.

Đêm đó, khi anh và cô ở trong phòng đánh bài, cô nhóc ấy còn hỏi tại sao anh lại có thể nhận ra cô trong bóng tối, tất nhiên là vì mùi hương đặc trưng trên người cô rồi.

Cô thông minh như vậy nhưng thi thoảng lại rất ngốc nghếch.

Nghĩ vậy, sắc mặt của anh cũng trở nên dễ nhìn hơn vài phần, anh bước nhanh đến phòng ngủ của cha mẹ mình.

Nào ngờ vừa tới cửa đã nghe thấy giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: "Nhị thiếu gia nhà ngài dù sao cũng là một người đàn ông. Còn Minh Y thì sao, từ ngày gả đến Hạ gia, con bé tự dưng gặp chuyện hai lần, lần thứ nhất là tin đồn bị tung lên báo chí, còn lần thứ hai thì bị bỏ thuốc. Chuyện thứ nhất thì chúng ta có thể phủ nhận, nhưng nếu hôm qua chuyện ở buổi tiệc mừng thọ không được ngăn chặn kịp thời thì chẳng phải danh tiếng của con bé sẽ bị phá hủy hoàn toàn sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.