Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 45: Hồng Đậu ghen tuông



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

"Mà người này, Vân Khâm cũng biết." Peter Vương sờ hàng râu lưa thưa ở trên mép, "Giám đốc xưởng in Lang Hoàn, Hứa Dịch Sơn."

Hạ Vân Khâm ngạc nhiên: "Hứa tiên sinh?" Hôm qua người này còn đến tham dự hôn lễ của anh và Hồng Đậu.

Peter Vương gật đầu, "Mười giờ tối qua Hứa Dịch Sơn được phát hiện đã chết ở nhà riêng, trùng hợp là một phù dâu họ Cố trong hôn lễ hôm qua lại có họ hàng xa với anh ta, vừa nhận được tin ấy xong thì vị Cố tiểu thư này đã gọi điện đến phòng thám tử của tôi suốt cả đêm."

"Cố Quân?" Hồng Đậu hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi tĩnh tâm lại, suy nghĩ kĩ hơn thì đây đúng là chuyện mà Cố Quân có thể làm ra được.

Peter Vương gãi đầu: "Cố tiểu thư nói, Hứa Dịch Sơn ở tô giới Pháp, sau khi người Hứa gia đến báo án, cảnh sát ở tô giới Pháp đã đến điều tra, sau khi khám xét thì đầu tiên họ phỏng đoán đây là một vụ tự sát. Cố tiểu thư nhớ khi

ở buổi hôn lễ đã gặp Hứa Dịch Sơn, khi đó anh ta trò chuyện rất vui vẻ, không hề có vẻ gì là muốn tự sát, sợ rằng sẽ bỏ qua thời cơ tốt để phá án nên sau khi nghe ngóng tình hình cô ấy đã gọi điện cho tôi, Cố tiểu thư mời tôi đến đó xem thử một lượt. Tôi thấy chỗ đó không liên quan gì đến đám người Bạch Hải Lập, hơn nữa nghe giọng Cố tiểu thư qua điện thoại rất chân thành, nên đã đi một chuyến đến chỗ ở của Hứa Dịch Sơn."

Tất nhiên, lý do lớn nhất của chuyện này là tiền thù lao đối phương trả cho ông quá cao. Nhưng ngay trước mặt Ngu Hồng Đậu, ông thấy không tiện nói ra mà thôi.

"Sau đó thì sao?" Mặc dù Hạ Vân Khâm và Hứa Dịch Sơn cũng chỉ quen

biết xã giao mà thôi, nhưng dù sao cũng quen nhau, hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay liền nghe thấy tin đối phương đã chết, mới đầu là khiếp sợ, sau đó anh lập tức nghiêm túc trở lại: "Sau khi khám nghiệm hiện trường, ông thấy Hứa Dịch Sơn chết giống Dương Vũ Thiên?"

Nhắc đến vụ án, Peter Vương lại lên cơn thèm rượu, đưa tay vào ngực thì nhận ra mình đang ở biệt thự Hạ gia nên đành phải kiềm chế lại: "Vẫn là treo cổ lên xà nhà, hiện trường vụ án bừa bộn hơn nhiều so với hiện trường ở rạp hát Khắc Vũ, nhưng điểm giống nhau giữa hai vụ án là phạm vi giãy giụa của Hứa Dịch Sơn lớn hơn rất nhiều so với phạm vi giãy giụa của một người bình thường khi cảm thấy ngạt thở. Về phần này, tôi công nhận ý kiến lần trước của cậu: Hung thủ đã dùng cách nào đó để treo cổ Hứa Dịch Sơn lên xà nhà, sau khi thưởng thức sự hoảng sợ của nạn nhân, hắn đã siết chặt sợi dây thừng trên cổ nạn nhân, từ từ xem đối phương rơi vào hôn mê, sau khi nạn nhân chết, hắn lại ung dung cất bộ đồ treo cổ nạn nhân đi, tạo hiện trường giả rằng nạn nhân đã tự sát."

Ung dung? Từ này hơi kì lạ, Hồng Đậu hỏi lại: "Tại sao Vương thám tử lại cảm thấy hung thủ rất ung dung?"

"Vì lúc ở hiện trường tôi phát hiện ra có một điếu thuốc hút dở, hỏi qua rất nhiều thái thái, bình thường Hứa Dịch Sơn hay hút thuộc hiệu Tam Ngũ, nhưng điếu thuốc kia là hiệu Trường Nhạc, là một loại thuốc lá rất rẻ tiền. Nghĩ mà xem, trong lúc giết người mà hung thủ vẫn có tâm trạng hút thuốc, hai người nói xem liệu hắn có ung dung không?"

Hồng Đậu ngạc nhiên: "Vị giám đốc này nặng bao nhiêu, cao bao nhiêu?"

Một người đàn ông trưởng thành bình thường, cân nặng không bao giờ dưới 75kg, mà muốn treo cổ một người đàn ông trưởng thành lên xà nhà chắc chắn phải mất rất nhiều sức lực.

Peter Vương đáp: "Cao hơn cậu võ sinh kia, 1m83, nặng 81kg."



Hồng Đậu đứng ngồi không yên, nhìn sang Hạ Vân Khâm, thấy anh vẫn còn đang suy nghĩ, không lên tiếng nói gì, cô đành hỏi tiếp: "Một người đàn ông cao lớn như vậy, trước khi bị hại chắc hẳn đã giãy giụa hoặc kêu cứu,

chẳng lẽ lúc ấy không ai ở Hứa gia nghe thấy gì sao?"

"Tôi đoán Hứa Dịch Sơn cũng giống như Dương Vũ Thiên, trước lúc bị hại trong miệng đều bị nhét gì đó nên không thể lớn tiếng kêu cứu. Hơn nữa, vừa khéo hôm trước quản gia của Hứa gia xin nghỉ, hai ngày nay không ở đấy. Sau khi dự hôn lễ xong, Hứa thái thái đã dẫn con gái và người hầu đi đánh mạt chược, đánh vài vòng, đến tận mười giờ đêm Hứa thái thái mới trở về nhà nên lúc ấy ở Hứa gia đúng là không có ai."

Hạ Vân Khâm nói: "Cho nên hung thủ biết đêm đó Hứa gia không có ai nên thuận lợi ra tay. Ông đi hỏi Hứa thái thái xem, cô ấy đã lên kế hoạch rằng hôm qua sẽ về nhà mẹ đẻ từ trước, hay là nhất thời muốn về?"

Peter Vương lộ ra nụ cười bí hiểm: "Vì đã hỏi qua Hứa thái thái nên hôm nay tôi mới chạy đến đây làm phiền hai người. Vốn dĩ Hứa thái thái không định về nhà mẹ đẻ vì trong hôn lễ gặp người quen cũ ở nhà mẹ, sau khi hai người trò chuyện với nhau, cuối cùng mới nổi hứng muốn về nhà mẹ đẻ Hứa thái thái đánh mạt chược."

Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ý ông là sau khi nghe được quyết định của Hứa thái thái, hung thủ mới đến Hứa gia, nói cách khác, rất có thể khi ấy hung thủ cũng tham gia hôn lễ?"

Peter Vương nhướng mày: "Tôi rất thích hợp tác với hai người, không bao giờ phải tốn quá nhiều lời. Vì không thể loại trừ khả năng này nên hôm nay tôi đến đây mượn danh sách khách mời ngày hôm qua, muốn xem xem có thể phát hiện được gì từ danh sách không."

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm vào Peter Vương, "Ông cũng biết, hôm qua có rất nhiều người đã đến dự lễ cưới, dùng cách này để sàng lọc hung thủ khác gì mò kim đáy biển đâu? Lúc ấy ngoại trừ thấy hiện trường, ông có thấy được thi thể của Hứa Dịch Sơn không?"

"Không thấy." Peter Vương nhún vai, "Nhưng tôi nghĩ cách để lấy được bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Hứa Dịch Sơn rồi. Nhưng mà Hứa thái thái nói lần cuối cùng cô ấy thấy Hứa Dịch Sơn là lúc chạng vạng, khoảng tầm

6 rưỡi, lúc ấy tiệc cưới đã kết thúc, hai người họ chia tay ở cổng Đại Vạn Quốc, mỗi người đi một chiếc ô tô rời đi, mà đến khi cô ấy về nhà là mười giờ. Trừ khoảng nửa tiếng Hứa Dịch Sơn di chuyển về nhà mình, đại khái có thể suy ra thời gian Hứa Dịch Sơn bị hại là vào khoảng từ 7 giờ đến 10 giờ đêm."

Hồng Đậu thở dài, không thể loại bỏ trường hợp hung thủ là khách mời ở hôn lễ.

Peter Vương nói tiếp: "Sau đó tôi kiểm tra hiện trường, phát hiện ra anh ta bị hại rất giống với Dương Vũ Thiên: Thứ nhất, trong nhà không mất đồ đạc gì. Thứ hai, dấu vết giãy giụa và phạm vi giãy giụa rất kì lạ. Thứ ba, lúc nạn nhân bị hại, hàng xóm không nghe thấy tiếng kêu cứu, cũng không có bất kì nhân chứng nào."

Hạ Vân Khâm nhướng mày: "Nhưng Dương Vũ Thiên là võ sinh của gánh hát, còn Hứa Dịch Sơn là giám đốc xưởng in, hai người có bối cảnh xã hội khác hẳn nhau, sao hung thủ lại chọn họ? Hơn nữa giết người thì thôi, hắn lại còn tốn công dùng cách phức tạp như vậy..."

Ngừng một lát, anh lại nói tiếp: "Để có thể kéo được hai người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh lên xà nhà, đầu tiên cần phải tính toán kĩ càng từ trước, sau đó cần có sức lực. Trước mắt tôi nghiêng về giả thiết rằng hắn có đồng bọn, hơn nữa dựa theo sự tỉnh táo của hung thủ, cùng với việc hắn cố tình kéo dài thời gian giãy giụa trước khi chết của nạn nhân thì không thể loại bỏ việc hắn có mối thù rất lớn đối với nạn nhân. Ông đi điều tra bối cảnh xã hội của Dương Vũ Thiên xem có thể phát hiện ra ai có thù hằn với anh ta không?"

Peter Vương cười một cách quái dị rồi bắt đầu kể: "Tướng mạo của người này cũng khá có khí phách, năm nay 35 tuổi, từ nhỏ đã bị bán vào gánh hát. Mấy năm qua anh ta vẫn luôn ở rạp hát Khắc Vũ hát võ sinh. Mặc dù danh tiếng không bằng Bạch Phượng Phi nhưng hát mấy năm qua cũng có lượng người ủng hộ nhất định. Cả tháng vừa rồi tôi điều tra rồi, mấy chuyện khác thì chưa phát hiện ra điều gì, nhưng lại biết được quan hệ giữa Dương Vũ Thiên và Bạch Phượng Phi rất mập mờ, hơn nữa mặc dù Bạch Phượng Phi âm thầm qua lại với Dương Vũ Thiên nhưng lại chê anh ta nghèo kiết xác, không chịu gả cho anh ta. Bạch Phượng Phi cũng đã gần 30 tuổi rồi, nhưng lại được ông trời phú cho cái tài, cả Thượng Hải này làm gì có ai hát hay được như cô ta,

nhiều năm qua danh tiếng cô ta chỉ tăng chứ không giảm, người theo đuổi cũng không ít. Nếu gả cho một con hát, đã không có quyền thì chớ, lại còn tự mình chặt đứt con đường tiền tài của bản thân, cô ta không chịu gả cũng đúng thôi."



"Còn có chuyện này nữa." Ông lại nói tiếp, "Tối hôm qua lúc tôi hỏi sở thích của Hứa Dịch Sơn, Hứa thái thái có nói với tôi, Hứa Dịch Sơn không có ham mê gì đặc biệt, chỉ thích nghe hát của Bạch Phượng Phi thôi, thường hay đến rạp hát Khắc Vũ nghe hí khúc. Nhưng vào ngày Dương Vũ Thiên bị sát hại, Hạ thái thái tổ chức sinh nhật, Bạch Phượng Phi nhận lời mời đến Hạ gia hát hí khúc, mà hôm qua lúc Hứa Dịch Sơn bị sát hại, Bạch Phượng Phi lại đang hát ở rạp hát Khắc Vũ, mặc dù Bạch Phượng Phi là điểm chung giữa hai nạn nhân, nhưng cũng có thể đây chỉ là trùng hợp mà thôi."

Hạ Vân Khâm suy nghĩ một lát, kéo cửa đi ra ngoài, sai người hầu tìm quản gia để lấy danh sách khách mời hôm qua đến.

Chỉ một lát sau, danh sách khách mời được mang lên, ba người ngồi vòng quanh cái bàn tròn nhỏ để nghiên cứu. Chỉ riêng khách mời thôi đã mấy nghìn người rồi, đừng nói đến việc hôm ấy còn có các nhân viên của Đại Vạn Quốc nữa.

"Đây không phải là một cách hay." Hồng Đậu cười khổ.

Hạ Vân Khâm vẫn đưa danh sách ấy cho Peter Vương, "Dù chưa chắc đã có thể thu thập được gì từ danh sách này, nhưng nếu sau này phát hiện ra điều khác lạ nào nữa thì cũng có thể đối chiếu lại với danh sách này, thuận tiện thu hẹp lại phạm vi của hung thủ."

Peter Vương cất danh sách, thấy việc đã xong, ở lại lâu cũng không tiện: "Ngày tân hôn đầu tiên của hai người, vốn dĩ tôi không nên tới, cũng may là hai người không chê tôi đường đột. Tôi xin về trước, nếu có phát hiện gì tôi sẽ lập tức báo lại với hai người."

Tiễn Peter Vương về xong, điện thoại ở phòng khách lại đổ chuông, người hầu đến nghe máy, nghe đầu dây bên kia nói là tìm Đại thiếu nãi nãi nên lại vội vàng chạy lên lầu.

Hạ Vân Khâm đứng dưới lầu một lát, Hứa Dịch Sơn xảy ra chuyện, theo lý thuyết nên đi chia buồn, nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc, cũng không biết bao giờ gia đình sẽ tổ chức hậu sự, trước mắt tạm thời vẫn hơi phân vân. Hôm nay lại mới tân hôn, Hồng Đậu để ý chuyện này như vậy, đi kiểm tra hiện trường án mạng cũng không tiện lắm, anh liền nói với cô: "Có muốn về phòng nghỉ ngơi không?"

Hồng Đậu vừa nghe xong về vụ án kia, đã sớm nghĩ đến một chuyện cũ của gia đình mình năm xưa, đang định cùng Hạ Vân Khâm bàn bạc một chút nên liền gật đầu một cái, để mặc cho anh kéo mình về phòng.

Hai người đang định vào phòng, bỗng nhiên ở cuối hàng lang có người khẽ gọi: "Nhị thiếu gia."

Hồng Đậu quay sang, hóa ra là người hầu của Đoạn Minh Y.

Người hầu kia rất bình tĩnh đi tới, đầu tiên là chào Hồng Đậu, sau đó mới nói với Hạ Vân Khâm, "Đêm qua Hứa tiên sinh của xưởng in xảy ra chuyện, vừa rồi Hứa thái thái gọi điện thoại tới, nói rằng bên đó đã mời Vương thám tử đến điều tra, vì nóng lòng muốn biết kết quả, sáng đã gọi đến phòng thám tử để hỏi, người hầu bên đó nói ngài ấy đến biệt thự Hạ gia nên Hứa thái thái lại gọi cho Đại thiếu nãi nãi. Đại thiếu nãi nãi nói rằng Nhị thiếu gia từng học vết tích học, không biết vừa nãy ngài và Vương thám tử có phát hiện ra manh mối gì không, nếu có thì để Đại thiếu nãi nãi chuyển lời lại cho Hứa thái thái, giúp ngài ấy bớt sốt ruột."

Trong nháy mắt, sắc mặt Hạ Vân Khâm tối sầm lại.

Từ trước đến nay Hồng Đậu chỉ biết Hạ Vân Khâm đã học đến học vị tiến sĩ, nhưng không biết là anh đã từng học vết tích học, hơn nữa theo những lời đồn đại ở bên ngoài về Hạ Vân Khâm thì bản thân anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với người ngoài.

Vậy mà Đoạn Minh Y lại biết.

Cô cảm thấy cực kì không thoải mái, cô bĩu môi, không thèm nhìn Hạ Vân

Khâm mà đi vào phòng: "Em về phòng trước."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.