Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 62: Đội phá án nhỏ chính thức thành lập



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hạ Vân Khâm hỏi: "Bây giờ Đặng Quy Trang đang dạy học ở St. John à?" Nếu không thì sao có thể vào thư viện mượn sách.

"Ừ." Peter Vương kể, "Ba tháng trước St. John có một giáo sư về hưu nên trường học thiếu nhân lực, đúng lúc này Đặng Quy Trang lại muốn dọn về Thượng Hải, thấy tin tuyển giáo viên, anh ta liền xin vào làm."

"Có thể điều tra xem tại sao anh ta rời khỏi Thượng Hải đến Bắc Bình không? Cả những chuyện anh ta đã làm trong mấy năm ở Bắc Bình nữa."

"Sau khi tốt nghiệp anh ta đã đi ngay đến Bắc Bình, trong khoảng thời gian

ở đó anh ta là giáo viên đại học Florida, nửa năm trước vì mẹ đổ bệnh nên anh ta đã đi cả đêm về Thượng Hải, có lẽ vì áy náy với mẹ mình nên bây giờ anh ta mới chuyển hẳn về đây. Còn một chuyện bất thường nữa, mấy năm nay Đặng Quy Trang luôn sống một mình, chưa hề lập gia đình lần nào."

Hạ Vân Khâm nhíu mày, Đặng Quy Trang tốt nghiệp đại học đã mười năm, năm nay ít thì cũng khoảng 32 tuổi, vậy mà vẫn chưa chịu lấy vợ, đúng là khá kì lạ.

"Theo những gì chúng ta phân tích được từ vụ án của Hứa Dịch Sơn, hung thủ đã từng xuất hiện ở hôn lễ, nhưng tôi nhớ là chúng tôi không hề mời Đặng Quy Trang."

Trước đó Peter Vương cũng đã kiểm tra danh sách khách mời, đúng là không thấy tên của Đặng Quy Trang, "Tôi cũng thắc mắc điểm này, nhưng sau đó nghĩ kĩ lại, hung thủ có thể hẹn Phó Tử Tiêu đến đại học St. John, chứng tỏ hai người họ có quen biết lẫn nhau, nếu vậy thì anh ta quen Hứa Dịch Sơn thì cũng không có gì kì lạ, có lẽ lúc đó anh ta đang tình cờ đến nhà Hứa Dịch Sơn,

thấy Hứa gia không có ai, nhất thời nổi sát ý?"

Hạ Vân Khâm không tỏ rõ ý kiến, "Phó Tử Tiêu thì sao? Trước đó anh ta có từng ở phố Xuân Oanh không? Liệu có quen biết gì với nhóm người Dương Vũ Thiên không?"

Peter Vương đáp: "Năm đó Phó Tử Tiêu là dân của phố Xuân Oanh rồi bỏ đi lang thang, hỏi bừa vài người cũng biết chuyện xấu của anh ta hồi trước. Anh ta vốn là người hầu của một nhà giàu, sau đó nhờ cơ duyên nào đó anh ta đi làm ở cửa hàng tây Phú Vinh, sau đó cửa hàng tây Phú Vinh phá sản thì lại chuyển sang cửa hàng tây Đại Hưng. Đã 10 năm trôi qua, mặc dù anh ta không qua trường lớp đào tạo kinh doanh nào, nhưng mồm mép khá khéo léo, cũng làm được vài vụ làm ăn lớn, cuộc sống hàng ngày cũng rất xa xỉ, đã mấy lần hại chết vài diễn viên của gánh hát, anh ta hoàn toàn có thể vung tiền như rác để che giấu chuyện này, có điều quái lạ là trong rất nhiều gánh hát, rạp hát thì anh ta chưa từng đến rạp hát Khắc Vũ, và cũng chưa từng đến xem Bạch Phượng Phi diễn."

Giọng hát của Bạch Phượng Phi là độc nhất vô nhị, từng có một cây bút viết rằng: "Tiếng hát vang động núi sông, tấu ra âm thương (1) khắc vũ", rạp hát Khắc Vũ vốn không mang tên này, nhưng chính vì câu này mới lấy tên Khắc Vũ, Phó Tử Tiêu là một tên ăn chơi có tiếng, không nghe Bạch Phượng Phi hát đã đành, nhưng không hề đặt chân đến rạp hát Khắc Vũ thì hơi bất thường.

(1) Âm thương: Một trong năm âm phổ, tương đương với hai giản phổ.

Hạ Vân Khâm sờ sờ lông mày, "Ông đã qua chỗ Phó gia chưa? Mấy ngày qua có ai gọi điện cho Phó gia không, có thiệp mời nào không? Phó Tử Tiêu đã từng nhắc đến chuyện đi gặp bạn cũ không?"



Nhắc đến chuyện này Peter Vương lại cáu, "Vì gia chủ xảy ra chuyện, Phó gia đã loạn hết lên, mấy bà vợ bé thì tranh cướp tài sản, đám người hầu đục nước béo cò, thi thể của Phó Tử Tiêu thì vẫn đang nằm ở đồn cảnh sát tô giới Pháp, làm gì có ai quan tâm anh ta chết như thế nào, tôi phồng mang trợn má suốt mới cạy được mồm một người hầu lớn tuổi ở Phó gia, người hầu kia bảo gần một tháng nay Phó Tử Tiêu có vẻ nôn nóng sốt ruột hơn bình thường, tuần

trước anh ta còn muốn đến biệt thự ở Tô Châu, bảo là muốn giải sầu, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại không đi nữa. Đêm xảy ra chuyện anh ta đã hẹn mấy người bạn buôn bán đánh mạt chược, vì chỗ hẹn khá xa nhà nên anh ta đã tự mình lái xe ra ngoài."

Hạ Vân Khâm nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Trước mắt xuất hiện ba nạn nhân, Dương Vũ Thiên, Hứa Dịch Sơn, Phó Tử Tiêu, bây giờ càng ngày càng có nhiều manh mối chỉ ra rằng trước kia ba người họ quen biết lẫn nhau, và cùng từng ở phố Xuân Oanh, mặt khác có liên hệ gì đó công khai hoặc mờ ám với Bạch Phượng Phi, kể cả Đặng Quy Trang, mặc dù mười năm qua anh ta không ở Thượng Hải, nhưng anh ta đã từng mượn mấy quyển sách về nông cụ, còn từng học trung học ở Xuân Oanh, dù không phải là hung thủ thì chắc anh ta sẽ cũng sẽ biết chút gì đó."

"Tôi cũng đang định tối nay bắt đầu theo dõi Đặng Quy Trang, nhưng tôi đang thiếu nhân lực, hơn nữa nếu đây là hung thủ thì anh ta sẽ rất cảnh giác, tôi cho người theo dõi thì sợ sẽ đánh rắn động cỏ mất."

"Bạch Phượng Phi thì sao? Mấy ngày qua ông tìm kiếm, đã thấy cô ta ở đâu chưa?"

"Vẫn chưa." Peter Vương chán nản, "Người phụ nữ này rất gian xảo, có vẻ như cô ta thấy không ổn, không những không giúp tôi tìm hung thủ mà chỉ lo bỏ trốn. Tôi ghét nhất mấy người kiểu này, manh mối về hung thủ thì vẫn chưa có, thậm chí còn có thể xuất hiện thêm nạn nhân. Khi nào tôi tìm ra cô ta, nhất định tôi sẽ đưa mấy tấm ảnh chụp hiện trường các nạn nhân ra dọa cô ta."

Hạ Vân Khâm nghĩ một lát rồi nói: "Vương thám tử, tôi đề nghị ông nên sớm tìm được Bạch Phượng Phi, nếu không đủ nhân lực, tôi sẽ tìm người giúp ông."

Peter Vương ngạc nhiên nói: "Vì sao lại nói như vậy?"

Hạ Vân Khâm hơi bối rối: "Chỉ là trực giác thôi. Ông đừng quên, đêm đó hung thủ bỏ qua Cố Quân và Hồng Đậu, bỏ qua Cố Quân còn dễ hiểu, nhưng Hồng Đậu đã từng xông vào hiện trường vụ án của hắn, nếu như tôi là hung thủ, dù không muốn ra tay sát hại người vô tội đi chăng nữa nhưng mấy ngày

qua chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên, dù thế nào thì tôi cũng sẽ cố hoàn thành mọi chuyện trước khi danh tính bản thân bị phát hiện. Không biết hắn đã giết người xong chưa, nếu chưa thì tôi nghĩ hắn sẽ sớm ra tay tiếp."

Peter Vương sửng sốt: "Bên tôi hiện không đủ nhân viên, những nhân viên mới đều là tay mơ, nhìn chằm chằm chỗ này thì lại bỏ sót chỗ kia, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mất, vốn dĩ tôi đã định nhờ cậu giúp một tay, giờ cậu có ý này thì quá tốt rồi, người hầu của Hạ gia cũng được, hay những người bạn của cậu cũng được, miễn là có nhiều người tới là ổn."

Hạ Vân Khâm nói: "Một tiếng sau tôi sẽ trả lời ông. Buổi trưa tôi còn phải đi đón Hồng Đậu."

Hồng Đậu bây giờ đang ở nhà cùng mẹ và anh trai, trên lý thuyết thì Ngu gia rất an toàn, vì chuyện lần trước, mặc dù đã cảnh giác hơn gấp đôi nhưng Ngu Sùng Nghị vẫn không cảm thấy yên tâm, phải gặp mặt Hồng Đậu trực tiếp thì mới cảm thấy an toàn. Sau khi cúp điện thoại của Peter Vương, anh còn phải gọi điện về ngõ Đồng Phúc tranh thủ dặn dò vài câu.

"Được rồi, nếu tôi điều tra ra được gì thì sẽ đến ngõ Đồng Phúc tìm cậu."

***

Hồng Đậu vừa lên nhà đã lập tức hỏi mẹ mình về chuyện của dì út.



Ba mẹ con nói xong, Ngu thái thái nghe con gái nói rằng trưa Hạ Vân Khâm sẽ đến, vội sai thím Chu đi mua thức ăn, rồi lập tức vào bếp nấu nướng. Đến 12 giờ, có người gõ cửa, bên ngoài không chỉ có Hạ Vân Khâm, mà Peter Vương và Cố Quân cũng tới.

Hồng Đậu mỉm cười nhìn về phía Hạ Vân Khâm: "Mọi người tình cờ gặp nhau ngoài đường à?"

Peter Vương đứng ở cửa vội chào Ngu thái thái: "Không mời mà đã tới nhà ăn chực cơm, mong Ngu thái thái bỏ qua cho."

Ngu thái thái biết ông là bạn của con rể mình, hơn nữa lần trước ông cũng giúp tìm Ngọc Kỳ, đương nhiên bà rất vui lòng đón khách, vội cười nói: "Vương thám tử quá đa lễ rồi, mời vào, mời vào. Ấy, Cố Quân, sao cháu cũng tới giờ này thế? Hôm nay không phải đi học sao?"

Cố Quân ôm một chồng sách, nghiêm túc nói: "Cháu là trợ lý chính thức của Vương thám tử, hôm nay cháu mới xin nghỉ học một hôm, đúng lúc nghe nói Vương thám tử cần người giúp nên liền tới đây phụ ngài ấy một tay."

Ngu thái thái cười nói: "Được, được, được, có nhiều nhân tài đến nhà quá, toàn là thám tử, Vương thám tử, Cố thám tử, mời hai vị vào trong, thím Chu, mau dâng trà. Vân Khâm, biết con tới nên mẹ đã chuẩn bị mấy món con thích ăn đấy."

Ngu Sùng Nghị bình tĩnh bước ra, "Còn một lúc nữa cơm mới dọn lên bàn được, mọi người có muốn lên thư phòng bàn đại sự không?"

Hồng Đậu đang muốn kể với Hạ Vân Khâm về chuyện đã xảy ra ở phố Xuân Oanh năm đó nên cũng đang có ý đó, vội nói với Cố Quân và Peter Vương: "Chúng ta vào thư phòng đi."

Năm người vào thư phòng, Ngu Sùng Nghị kéo rèm cửa sổ lên cho ánh nắng chiếu vào phòng.

Còn Hồng Đậu thì ra ngoài bưng trà vào cho mọi người.

Peter Vương ngồi xuống sofa, lấy khăn ra lau mồ hôi, thở dài nói: "Bạch Phượng Phi trốn rất kĩ, mấy người tôi phái đi ai cũng đều bó tay, làm đủ mọi cách rồi vẫn không tìm ra được chỗ của cô ta, Vân Khâm, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi đấy, xem chiều nay cậu có thu hoạch gì không."

Cố Quân bình tĩnh đến bên cạnh bàn, đặt một xấp báo lên, "Thưa thám tử, tôi thấy không cần vội đâu, hôm qua ngài bảo tôi kiểm tra tất cả các tờ báo lớn nhỏ, chỗ này là mấy tờ báo lớn tôi đã chọn lọc ra được, ngài thử xem tin này đi."

Mọi người xúm lại xem, chỉ thấy ở một góc báo có viết, mấy ngày tới sẽ có một vị đại nhân tới Nam Kinh (2), từ lâu người này đã rất ngưỡng mộ danh tiếng của Bạch Phượng Phi, còn nói rõ là sẽ tới rạp hát Khắc Vũ để xem hí khúc.

(2) Nam Kinh là thủ phủ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Nam Kinh là một thành phố lớn trong lịch sử và văn hóa Trung Hoa. Nam Kinh đã từng là thủ đô Trung Hoa trong nhiều triều đại, được xem như một trong bốn cố đô lớn của Trung Hoa.

Hạ Vân Khâm thấy tên người kia thì híp mắt.

Hồng Đậu cũng ngạc nhiên chớp chớp mắt, gật gù: "Dù Bạch Phượng Phi có to gan hơn thì cũng không dám đắc tội với vị đại nhân này, người kia đã chỉ đích danh như vậy rồi, dù không muốn thì cô ta cũng phải đến để lên sân khấu diễn, khi đó, chúng ta nhanh chân đến cướp cô ta về trước hung thủ là được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.