Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 73: Hiểu nhau



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hạ Vân Khâm gọi người hầu đến để cho thêm củi vào lò, khi lửa cháy lớn, anh đợi cho người hầu đi ra ngoài hết rồi mới nói với Ngu Sùng Nghị: "Em cũng đang định nói thế, nhưng vụ án này xảy ra 11 năm trước, những chứng cứ liên quan giờ cũng chẳng còn, Nghiêm tiên sinh đã dùng tính mạng của mình để đưa chân tướng trở lại đến mức này, mặc dù chúng ta không thể chính thức công khai chân tướng sự việc nhưng vẫn còn có cách khác để khiến mọi người biết đến, bức thư này vẫn chưa hết, chúng ta kiên nhẫn xem phần của Bạch Phượng Phi đã nhé."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Sau khi Đặng Quy Trang treo cổ, thầy Nghiêm đã vội vàng đi tìm nơi ở của Bạch Phượng Phi, nhưng cô ta quá xảo quyệt, khi nghe tin Dương Vũ Thiên và Hứa Dịch Sơn bị sát hại, cô ta đã sớm đoán được việc này có liên quan đến Phan tiểu thư và Đinh Kỳ, nhóm người Peter Vương điều tra vụ án này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hung thủ, trước khi hung thủ sa lưới, cô ta chỉ cần trốn đi mà thôi, dù sao thì mấy chuyện kia cũng không có chứng cứ chính xác nào, chỉ cần cô ta không nhận thì ai có thể làm gì? Giờ cứ sống đã rồi tính tiếp.

Đúng lúc thầy Nghiêm đang không tìm ra nổi chỗ của Bạch Phượng Phi thì trời lại giúp thầy, vị khách ở Nam Kinh đến Thượng Hải để nghe Bạch Phượng Phi hát.

Khi đọc được tin này trên báo, thầy Nghiêm cũng đoán trước được ngày đó rạp hát sẽ được tăng cường an ninh, rất khó để vào được rạp hát nên thầy ấy đã đến rạp hát Khắc Vũ trước đó một hôm.

Thầy Nghiêm là người nhạy cảm, ngay cả Đặng Quy Trang cũng có thể điều tra ra được thầy là cha của Đinh Kỳ, chắc chắn Vương thám tử cũng điều tra ra được, Bạch Phượng Phi rốt cuộc cũng chịu lộ diện sau một thời gian dài,

nếu Vương thám tử nghi ngờ thầy là hung thủ, chắc hẳn sẽ có người theo dõi thầy.

Vì thế thầy Nghiêm đã cho một người hầu trong nhà mặc trường bào của mình, để kiểu tóc giống mình, bảo ông ta ngày đầu tiên ngồi đọc sách ở phòng ngủ, đến ngày tiếp theo thì sang thư phòng cầm bút giả vờ viết lách, đánh lừa người của Vương thám tử.

Người hầu kia vốn đã ở Nghiêm gia nhiều năm, tận mắt chứng kiến 10 năm đau khổ của ông chủ, tuy ông chủ chưa bao giờ nói ra nhưng ông cũng ngầm hiểu rằng ông chủ đang điều tra chuyện của tiểu thư nên chỉ lẳng lặng tuân theo.

Peter Vương đã sớm nghĩ ra vấn đề này, nghe thấy vậy ông ấy than thở: "Bảo sao chúng ta canh chừng suốt hai ngày liền mà không thấy có gì bất ổn, hóa ra Nghiêm tiên sinh đã rời đi từ hôm trước, nhưng mà ngài ấy đánh giá tôi quá cao rồi, nếu như tôi biết được sự thật sớm hơn, biết đâu lại nghĩ được ra cách khác để giải quyết vấn đề này, dù sao thì tôi cũng là người biết lý lẽ mà, Bạch Phượng Phi giết hai người liên tiếp cũng rất đáng chết, nếu Nghiêm tiên sinh không liều mạng để đòi lại công lý thì chưa chắc pháp luật đã có thể trừng trị được cô ta."

Hạ Vân Khâm không có đánh giá gì về lời than thở này, nói tiếp "Nghiêm tiên sinh giả dạng diễn viên nghiệp dư để tiến vào rạp hát từ hôm trước, nhân lúc trong rạp đang đông người thì bước vào sân sau, mọi người đoán thử xem Nghiên tiên sinh trốn ở đâu?"

Chỗ nào là chỗ yên tĩnh nhất của rạp hát? Hồng Đậu buồn bực nghĩ rồi nói thử: "Nếu em muốn chờ cơ hội để giết Bạch Phượng Phi, chắc chắn em sẽ tìm một chỗ thật an toàn, là... phòng ở của Dương Vũ Thiên?"

Những người còn lại đều giật mình, Ngu Sùng Nghị gật đầu: "Nghiêm tiên sinh trốn cả đêm ở rạp hát mà không bị bất kì nhân viên nào ở rạp hát phát hiện, tôi nghĩ cả tối nay mà vẫn không nghĩ ra được tại sao, hóa ra là vì thế."

Hạ Vân Khâm nhìn thư, "Sau cái chết của Dương Vũ Thiên, không ai dám đến chỗ đó nữa, tính ra thì đó là nơi thích hợp nhất để trốn, Nghiêm tiên sinh

mang sẵn đồ đạc, quần áo, thư, thuốc ngủ ở phòng Dương Vũ Thiên cả đêm, đợi đến tận buổi chiều hôm sau, quả nhiên Bạch Phượng Phi tới rạp hát. Nghiêm tiên sinh nhân lúc mọi người đang vội thu xếp cho Tiểu Kim Vinh lên sân khấu diễn thì bưng khay trà gõ cửa phòng Bạch Phượng Phi.

Bạch Phượng Phi rất cẩn thận, thấy có người gõ cửa liền hỏi đối phương là ai, nhưng cô ta cũng giống Phó Tử Tiêu, đều nghi ngờ Đặng Quy Trang, mà cô ta cũng chưa biết tin Đặng Quy Trang tự tử, hơn nữa để đón khách quý nên lượng bảo vệ ở rạp hát đã tăng lên rất nhiều, sau khi Nghiêm tiên sinh nói mình là người đưa trà đến cho cô ta uống nhuận giọng thì cô ta lập tức vui vẻ đi mở cửa.

Nghiêm tiên sinh vừa vào cửa liền dùng khăn tẩm thuốc mê che miệng Bạch Phượng Phi lại. Khi cô ta tỉnh lại, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó cô ta vùng vẫy loạn xạ trên xà nhà, rồi trợn mắt lên dọa dẫm, cuối cùng lại chuyển thành khóc lóc cầu xin, tóm lại là giở đủ loại trò.



Nghiêm tiên sinh kể lại các suy đoán của bản thân, qua sự xác nhận của các hung thủ khác và trí nhớ của Đặng Quy Trang, những gì thầy ấy biết cũng không khác sự thật năm đó là bao, nhưng thầy ấy vẫn còn một thắc mắc cần được Bạch Phượng Phi chứng thực. Nếu Phan tiểu thư bị sát hại vì đã nghe được chuyện họ bàn nhau chia tiền, vậy thì vì sao Đinh Kỳ cũng bị bọn họ sát hại? Hơn nữa lại còn là vài ngày sau chứ không phải ngay đêm đó.

Tất nhiên Bạch Phượng Phi không dám nói ra sự thật, Nghiêm tiên sinh liền từ từ nói ra suy đoán của mình, trong lúc Đinh Kỳ tìm Đặng Quy Trang, vô tình nhìn thấy bốn người họ đến trường trung học nữ sinh, dù chưa thấy hiện trường nhưng vì cô bỏ chạy nên họ cho rằng cô đã phát hiện ra điều gì đó. Ngày xưa Đặng Quy Trang còn trẻ chưa hiểu chuyện, chưa nhìn thấu Bạch Phượng Phi, nhưng sau này nhớ lại, anh ta mới nhận ra năm đó Bạch Phượng Phi đã cố tình tạo rất nhiều hiểu lầm giữa anh ta và Đinh Kỳ.

Vì vậy trong bốn người chỉ có Bạch Phượng Phi vì tiếp xúc với Đặng Quy Trang nên mới có ấn tượng sâu đậm với Đinh Kỳ, lúc ấy trời đã tối, trong hoàn cảnh ấy chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua mà vẫn có thể nhận ra đối phương là Đinh Kỳ thì cũng chỉ có Bạch Phượng Phi. Mà con gái thầy ấy bị sát hại sau đó vài ngày cũng chỉ vì Bạch Phượng Phi nói chuyện này với đồng bọn của

mình.

Nếu như đầu sỏ của cả hai vụ án này là Phó Tử Tiêu thì Bạch Phượng Phi chính là hung thủ đã sát hại con gái thầy ấy.

Nghiêm tiên sinh hỏi cô ta, rốt cuộc khi đó cô ta đã nghĩ gì mà chỉ cần một bóng lưng thôi cũng có thể nổi ý định giết người, trừ việc muốn giết người diệt khẩu tránh phiền phức, liệu có phải là vì Đặng Quy Trang nên cô ta vốn đã ghen ghét Đinh Kỳ rồi không? Mượn gió bẻ măng, mượn đao giết người, từ khi còn nhỏ mà Bạch Phượng Phi đã làm được những chuyện như vậy, chẳng lẽ là do bản tính trời sinh?

Bạch Phượng Phi nghe xong mấy lời này, ánh mắt chỉ hơi lóe lên, Nghiêm tiên sinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ từ thắt chặt sợi dây trên cổ Bạch Phượng Phi lên, cô ta giãy giụa một lúc lâu, cực kì khổ sở, sợ đến mức không khống chế được việc bài tiết của bản thân, lúc này Nghiêm tiên sinh mới lấy một bức thư thú tội mà thầy ấy đã chuẩn bị trước ra, ép Bạch Phượng Phi phải kí tên.

Sau khi Bạch Phượng Phi tắt thở, Nghiêm tiên sinh viết nốt bức thư của chính mình, uống thuốc độc tự vẫn."

Mọi người đều lặng yên không nói một lời.

Một lúc lâu sau, Hồng Đậu lau nước mắt, đứng dậy lấy bức thư nhận tội trong tay Hạ Vân Khâm đưa cho mọi người cùng xem.

Trên mặt Cố Quân vẫn còn vệt nước mắt mới khô, giọng cô ấy khản đặc, sau khi nhìn kĩ nội dung bức thư, cô ấy bình tĩnh lắc đầu: "Bạch Phượng Phi đã bị sát hại, dù có công khai bức thư nhận tội này, người ta vẫn sẽ không chịu tin đâu, họ sẽ nghĩ là hung thủ vu oan cho mấy người đã khuất, thầy Nghiêm cũng đã đoán ra được điều này nên trước khi lâm chung thầy không dặn chúng ta việc này."

Hồng Đậu tức giận nói: "Thầy Nghiêm đã báo được thù, những vấn đề khác thầy ấy không để ý, nhưng tớ thì không cam lòng thấy người ta bêu danh thầy ấy là một kẻ giết người, tớ không tin là không có cách nào để công khai

được chân tướng cho mọi người."

Phòng khách lại chìm vào im lặng, những giọt nước mưa trên hiên nhà tí tách rơi xuống nền đất xi măng trước cửa, mưa đêm càng lúc càng lớn, cây ngô đồng kêu lên xào xạc, hơi ẩm lẳng lặng tràn vào trong phòng.

Trong không gian yên lặng, đồng hồ tây để ở góc bàn đột nhiên đổ chuông "Đinh đong", tổng cộng chín tiếng chuông vang lên, lúc này Hồng Đậu mới nhận ra giờ đã là 9 giờ rồi.

"Đã muộn vậy rồi sao?"

Người hầu đi vào nói: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, xe của Cố gia tới."

Cố Quân đứng lên, trịnh trọng nói với Hồng Đậu: "Ngày mai tớ sẽ đến thương lượng tiếp chuyện này với mọi người. Tớ và cậu đều là học sinh của thầy Nghiêm, một ngày là thầy cả đời là cha, chuyện của thầy, chúng ta làm học trò phải cùng giải quyết."



Hồng Đậu gật đầu, cô và Hạ Vân Khâm tiễn Cố Quân đi, tận mắt nhìn Cố Quân lên xe ô tô của Cố gia, cô mới quay lại, chỉ một lát sau Peter Vương và Ngu Sùng Nghị cũng chào tạm biệt hai người.

Trước khi đi Ngu Sùng Nghị nói với em gái: "Mẹ rất thương dì út, nếu mẹ tùy tiện biết về chuyện này khó tránh khỏi việc sẽ đau lòng một trận, từ giờ đến sáng mai anh sẽ nghĩ cách để báo chuyện này cho mẹ. Nếu đêm mai em và Vân Khâm có tiện thì cùng đến ngõ Đồng Phúc một lát. Khi mẹ và cậu bình tĩnh lại, chúng ta sẽ cùng họ đến thăm mộ dì út một chuyến, sự thật bị chôn vùi nhiều năm qua cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, hung thủ đã bị hành quyết, dì út dưới suối vàng biết được chuyện này chắc hẳn cũng có thể nhắm mắt xuôi tay."

Hồng Đậu chưa kịp đáp, Hạ Vân Khâm đã gật đầu đồng ý: "Được, đêm mai em và Hồng Đậu sẽ về nhà mẹ vợ một chuyến."

Ngu Sùng Nghị thầm cảm thấy rất biết ơn.

Sau khi tiễn Ngu Sùng Nghị về, hai người đến phòng ngủ, quần áo mới đã được người hầu chuẩn bị sẵn, sau mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, Hồng Đậu vốn đã mệt về cả thể xác lẫn tinh thần, khi nãy lại còn khóc rất nhiều, bây giờ cô không còn chút sức lực nào, khi Hạ Vân Khâm tắm xong, cô chỉ vào rửa mặt qua loa, thay đồ ngủ rồi nằm phịch xuống giường.

Hạ Vân Khâm nói chuyện điện thoại ở gian ngoài xong quay lại phòng, thấy Hồng Đậu đang nằm yên không nhúc nhích, anh sờ chân cô, nhíu mày kéo cô dậy, bắt đầu cằn nhằn: "Tay chân em lạnh thế, uống ngụm trà nóng đã rồi hẵng ngủ."

Hồng Đậu đờ đẫn ngồi dậy, cầm chén trà Hạ Vân Khâm đưa cho, trong trà không có lá trà mà pha thêm ít mật ong và sữa bò, vừa thơm vừa ấm, cô uống một ngụm rồi ngồi dựa vào ngực Hạ Vân Khâm, đầu cô nặng trịch, trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ duy nhất đó là làm thế nào để bảo toàn được thanh danh của thầy Nghiêm.

Hạ Vân Khâm choàng tay ôm lấy Hồng Đậu, im lặng không nói một lời, dường như đang nghĩ gì đó.

"Vân Khâm, chuyện gì đã xảy ra bên ngoài rạp hát thế?"

Hạ Vân Khâm im lặng một lúc, nhìn xuống đỉnh đầu cô rồi hỏi: "Lúc ấy em có sợ không?"

"Sợ chứ." Hồng Đậu thành thật gật đầu, "Tiếng súng quá gần, em lại còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên là thấy sợ rồi."

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Lửa thử vàng gian nan thử sức, em sợ nhưng lại không nỡ mặc kệ thầy Nghiêm, sau khi thầy ấy qua đời, em còn không quên giúp thầy ấy chỉnh trang, lúc nào cũng muốn giữ thể diện và tôn nghiêm cho thầy ấy. Hồng Đậu, em có tình có nghĩa, Hạ mỗ cưới được cô vợ thế này quả thật rất hạnh phúc."

Hồng Đậu nhận ra anh cũng không trêu ghẹo cô, ngước mắt lên nhìn anh, "Em sợ nhưng không đi, một phần là vì em không nỡ bỏ lại thầy Nghiêm, mà

cũng vì có anh ở đó. Có anh, em rất yên tâm. Hơn nữa thầy Nghiêm không thân cũng chẳng quen với anh, nhưng anh vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn còn gì, Hạ tiên sinh là người chính trực nhân hậu, Hồng Đậu em có một người chồng như vậy cũng rất may mắn."

Hạ Vân Khâm nghe được ra tâm trạng cô cực kì chán nản, nhưng mấy câu này của cô lại khiến lông mày anh giãn ra, anh đưa tay xoa bóp gò má trắng nõn mềm mịn của cô, "Em không muốn hỏi tại sao anh biết trước là trong rạp hát sẽ loạn à?"

"Muốn chứ." Hồng Đậu tỏ vẻ ấm ức gật đầu, "Nhưng em có hỏi thì anh cũng không chịu nói, thà cứ đợi khi nào đó anh chủ động nói cho em còn hơn."

Trong mắt anh, cô luôn xinh đẹp đáng yêu động lòng người như vậy, tim Hạ Vân Khâm lại mềm nhũn ra, anh nhìn cô rồi nói: "Vụ án của Nghiêm tiên sinh không chỉ liên quan đến tám mạng người, mà năm người trong số đó là những người có danh tiếng và địa vị trong xã hội, nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài nhất định sẽ gây nên rất nhiều sóng gió. Chúng ta sẽ ra tay trước khi mọi người tập trung đi chỉ trích Nghiêm tiên sinh. Chuyện ám sát ở rạp hát Khắc Vũ đêm nay, ngày mai sẽ có báo đưa tin, mai đọc được gì anh sẽ nói hết cho em biết. Còn sáng mai, em hãy chuẩn bị giúp anh một phần quà thật long trọng, anh sẽ dẫn em đi gặp một người bạn."

Không hiểu sao tâm trạng cô lại trở nên dễ chịu hơn một chút: "Vâng."

Quyển 3: Trăng sáng chiếu xuống đôi ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.