Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Hồng Đậu biết tổ chức yêu nước của Hạ Vân Khâm có địa điểm hoạt động cố định, cũng xác định chiếc xe đạp này là công cụ quan trọng để Hạ Vân Khâm dùng để liên lạc, nhưng trên xe không còn ám hiệu nào khác nữa, vậy là câu "Ánh sáng và chân lý" chính là dấu hiệu nhận biết duy nhất của chiếc xe này, trùng hợp thay, nó lại chính là khẩu hiệu của trường St. John.
Chỉ với câu này thì cô vẫn không biết phải đi tìm Hạ Vân Khâm ở đâu, còn chuyện Hướng tiên sinh đi giày cỡ 39 cô cũng không biết phải giải quyết thế nào, nếu chỉ vì nó mà huy động người đi tìm Hạ Vân Khâm, có khi lại làm ảnh hưởng đến công việc của anh cũng nên.
Nhưng dù sao thì khẩu hiệu này cũng là một manh mối, có lẽ có thể dựa vào nó để tìm ra anh vào những lúc cần thiết.
Cô mờ mịt đứng lên, kéo kín áo khoác, bước qua bãi cỏ dính đầy sương đêm trở về biệt thự.
Hạ Trúc Quân tựa vào đầu giường đọc sách, thấy cô trở về thì thả sách xuống nói: "Chị tìm thấy đồ chưa?"
Hồng Đậu cởi áo khoác, đến phòng vệ sinh rửa mặt: "Không thấy, dù sao cũng không cần gấp, sáng mai anh hai em về rồi mà."
"Cũng phải." Hạ Trúc Quân cũng không thích đào bới sâu vào một vấn đề, đợi Hồng Đậu leo lên giường từ đầu bên kia, cô ấy mới lật người lại, gối đầu lên cánh tay, nhìn sang Hồng Đậu: "Chị dâu."
Hồng Đậu đưa tay lên chỉnh chăn giúp Trúc Quân, dịu dàng đáp: "Sao thế?"
Hạ Trúc Quân cụp mắt xuống nghĩ ngợi một lát, sau đó lại xấu hổ nhìn lên, "Chị thấy Dư Duệ thế nào?"
Quả nhiên là muốn tham khảo ý kiến của cô về chuyện này, Hồng Đậu mỉm cười, nằm nhìn trần nhà, cẩn thận trả lời: "Hầy, chị và Dư Duệ tiếp xúc với nhau cũng không nhiều, nhưng trong khoảng thời gian tập kịch thì chị thấy Dư Duệ chưa đến muộn hay vắng mặt lần nào cả, lúc biểu diễn thì rất cẩn thận, lúc nghỉ ngơi cũng rất ít khi cười đùa những chuyện không liên quan với bạn bè, lúc nào cũng thuộc lời thoại trước thời hạn, cũng rất biết nghĩ cho người khác, hơn nữa chị còn nghe nói cậu ấy hay tổ chức các hoạt động khích lệ tinh thần yêu nước nữa, cho nên từ các biểu hiện bên ngoài có thể thấy ít nhất cậu ấy là một người có hoài bão."
Hạ Trúc Quân càng nghe càng vui vẻ: "Chị biết không, anh ấy nói đất nước ta đang vì giặc xâm lược mà rơi vào thời kì tối tăm nhất, nhưng dù là nơi sáng hay góc tối vẫn luôn có vô số người đang dùng mọi cách của bản thân để ngăn cơn sóng dữ, anh ấy còn nói sẽ giành cả cuộc đời để theo đuổi ánh sáng và chân lý, lúc nào cũng sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống của mình cho tổ quốc, lúc nói chuyện về các vị anh hùng đi trước, anh ấy cũng nói họ đều là những tấm gương sáng cho anh ấy noi theo."
Ánh sáng và chân lý? Hồng Đậu thầm nhíu mày, trừ dòng chữ được khắc trên xe đạp, thì đây là lần thứ hai cô nghe thấy người khác nói câu này, lần đầu tiên là Peter Vương nói trong quán trà, lần thứ hai là Dư Duệ....
Trùng hợp thật đấy, Peter Vương và Hạ Vân Khâm có cùng chung chí hướng, chẳng lẽ Dư Duệ cũng tham gia chung một tổ chức yêu nước giống hai người đó? Cũng thường có chuyện những người trong một tổ chức bí mật không biết thân phận của nhau để bảo đảm an toàn mà.
Cho đến bây giờ cô vẫn chưa rõ địa vị của Hạ Vân Khâm trong tổ chức này, nhưng nhìn biểu hiện của anh ở rạp hát trước lúc Ngũ Như Hải bị ám sát, có thể thấy nếu anh không phải là người lên kế hoạch cho chuyện này đi chăng nữa thì cũng là một trong số những người biết chuyện này, từ đó có thể suy ra địa vị của Hạ Vân Khâm trong tổ chức này không hề thấp chút nào.
Chỉ hận là tên bán nước đó vẫn có thể trốn thoát được, nếu không thì tình hình phòng ngự của Thượng Hải cũng sẽ không thay đổi đột ngột đến vậy.
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Dư Duệ, vẻ mặt của anh ta không giống như lần đầu gặp cô, Hạ Vân Khâm cũng từng nói nhìn Dư Duệ rất quen mắt, nếu Dư Duệ là thành viên trong tổ chức thì mọi chuyện đều sáng tỏ rồi.
Có lẽ trong lúc làm nhiệm vụ Dư Duệ đã vô tình biết được điều gì đó, rồi từ đó bắt đầu tò mò về thân phận của Hạ Vân Khâm, rồi đi nghe Hạ Vân Khâm giảng bài để chứng thực suy đoán của mình. Có vẻ như trong sự tò mò ấy còn xen lẫn cả sùng bái, nên anh ta mới đặc biệt chú ý đến cả người nhà của Hạ Vân Khâm.
Cũng có một khả năng khác nữa, đó là Dư Duệ cũng đang tìm vàng nhưng anh ta ở phe đối lập với Vân Khâm.
Nhưng nhìn ông nội và cha mẹ của Dư Duệ, khả năng Dư Duệ ra sức phục vụ đám giặc bán nước là khá thấp nên cô vẫn nghiêng về giả thiết đầu tiên hơn.
Nếu đã nói với nhau về cả hoài bão thì có lẽ quan hệ của em tư và Dư Duệ rõ ràng hơn rồi, Hồng Đậu hỏi vào trọng tâm vấn đề: "Chuyện Hạ gia chuyển về Trùng Khánh, Dư Duệ có biết không? Cậu ấy nói sao?" Nếu Dư Duệ chọn
ở lại Thượng Hải, mà em tư lại phải tới Trùng Khánh, đường xá xa xôi, ở giữa lại còn có chiến tranh, tình cảm của hai người khó mà lâu bền được.
Hạ Trúc Quân hé miệng cười: "Anh ấy nói ông nội anh ấy và mấy trường đại học khác ở Thượng Hải đều đang muốn rời về phía hậu phương, còn cha anh ấy thì cũng có ý định đến Trùng Khánh để mở lại tòa soạn Hồng Báo."
"Tức là Dư gia cũng đang muốn chuyển đến Trùng Khánh à?"
Hạ Trúc Quân gật đầu: "Anh ấy nói vẫn còn chuyện chưa làm xong ở Thượng Hải, khi nào xong anh ấy cũng sẽ xuất phát đi Trùng Khánh."
Nói xong mặt cô liền ửng đỏ: "Anh ấy nói nếu thuận lợi, chẳng mấy chốc
sẽ lên đường ngay, nếu không thuận lợi có thể sẽ chậm trễ ít ngày, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ tới Trùng Khánh tìm em, còn định mời ông nội của anh ấy đích thân tới Hạ gia cầu hôn nữa."
Hồng Đậu ngẩn ra, trước đây còn chưa rõ lập trường của Dư Duệ, cô cũng không đồng ý để cho em tư và Dư Duệ yêu sớm, hơn nữa nếu như anh ta cũng đang tìm đống vàng kia, biểu hiện của anh ta cũng quá kích động rồi, không chín chắn bằng Hạ Vân Khâm và Rhyt.
Nhưng nhìn biểu hiện của em tư thì hẳn là cô ấy đã phải lòng Dư Duệ rồi, một khi cảm tình đã nảy mầm thì người ngoài có nói gì cũng không ngăn cản được, cũng may là Dư Duệ vừa nhiệt huyết lại vừa có lòng yêu nước nồng nàn, dù chuyện quan trọng của anh ta có là gì đi chăng nữa, chỉ cần có thể bình an hoàn thành rồi đến Hạ gia cầu hôn thì anh ta cũng rất xứng đôi với em tư.
Những lời này cô chỉ nghĩ thầm trong lòng, rồi nói với Hạ Trúc Quân: "Em tư, theo lời em nói thì em cũng chưa hiểu rõ Dư Duệ lắm, từ trước đến nay anh hai em đều rất thương em, anh ấy có lập trường của riêng mình, không phải là cố ý không muốn để em với Dư Duệ yêu nhau đâu."
Hạ Trúc Quân bĩu môi nói: "Chị dâu, càng ngày chị càng giống anh hai em, giọng điệu nói chuyện cũng giống, cách suy nghĩ càng giống như đúc."
Hồng Đậu buông tay, nói: "Nếu em hỏi chị chuyện khác thì chị có thể nói cho em nghe một mạch tới nửa đêm luôn, nhưng chuyện liên quan đến hôn nhân cả đời thì dù là ai cũng sẽ rất cẩn thận, càng quan tâm đến em nhiều bao nhiêu thì lại càng cẩn thận bấy nhiêu."
Hạ Trúc Quân cắn môi, giả vờ tức giận nói: "Được rồi, được rồi, chị và anh hai nói gì cũng đúng, em nói không lại hai người, nhưng em cảm thấy Dư Duệ chắc chắn là người tốt."
Hồng Đậu nói: "Nói thật, chị cũng cho rằng Dư Duệ là người tốt, hiệu trưởng Dư là người tuổi cao đức trọng, con cháu của ông ấy chắc cũng không kém. Nhưng dù sao thì thói đời bây giờ cũng quá phức tạp, mẹ chồng và anh hai em đều có những nỗi lo riêng. Cứ đợi khi nào đến Trùng Khánh rồi tính tiếp đi, nếu Dư Duệ thật lòng thì cậu ấy sẽ chủ động đến nhà chúng ta để cầu
hôn như lời cậu ấy bảo mà."
Hạ Trúc Quân im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy cúi đầu: "Chị dâu, em nói chuyện với chị lâu như vậy liệu đứa bé trong bụng chị có mệt không? Có khi nào nó đang buồn ngủ rồi thầm chê cô nó ồn ào không?"
Hồng Đậu bật cười: "Ai biết được, có lẽ nó đang vểnh tai lên nghe đấy, có một người cô yêu thương mình như vậy, chắc chắn đứa bé sẽ rất vui, sao dám than phiền cơ chứ?"
Nói chuyện một hồi, hai người lim dim rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết ngủ được bao lâu, lúc tờ mờ sáng, Hồng Đậu đang ngủ thì lờ mờ nghe thấy tiếng động rất lớn vang lên từ phía chân trời, tiếng động ấy như dội mạnh vào tim cô, giống như tiếng sấm đầu xuân mang theo sức mạnh của hàng vạn thiên binh, quấy nhiễu giấc mộng người trần.
Cô nhíu mày, vốn định xoay người ngủ tiếp, nhưng tiếng sấm cứ vang lên mãi, từ xa tới gần, liên tục vang lên cách cô một tầng mây, từng tiếng nặng nề đánh vào lòng cô.
Bỗng nhiên ngực của cô nhói lên như bị ai đó đâm một nhát dao, cô vội tỉnh giấc.
Lúc này Hạ Trúc Quân cũng đã tỉnh dậy, vẻ mặt tái nhợt ngồi đó, run rẩy nắm lấy tay Hồng Đậu, thấp thỏm hỏi: "Chị dâu, tiếng gì thế chị?"
Hai người vẫn còn đang nín thở đoán xem tiếng động ấy bắt nguồn từ chỗ nào thì nghe thấy ngoài cửa nườm nượp tiếng bước chân, Hạ gia trên dưới trong ngoài như ong vỡ tổ, có người nói: "Lão gia, thái thái, không tốt, khai chiến rồi."
***
Nửa đêm Ngu thái thái bị tiếng nổ làm cho tỉnh giấc, sợ đến mức vội bật
dậy khỏi giường, vừa mặc được áo khoác thì thím Chu và mấy người hầu khác đã tới, mặt ai nấy cũng đều rất hoảng hốt: "Thái thái."
Ngu thái thái thấp giọng hỏi con trai: "Vậy là khai chiến rồi à?"
Ngu Sùng Nghị vừa mặc đồ vừa chạy vội xuống lầu, bước nhanh tới trước điện thoại, gọi điện cho Hạ gia, nhưng đầu dây bên kia đang bận, làm thế nào cũng không gọi được
Ngu thái thái lảo đảo đi xuống cầu thang, lo lắng giậm chân nói: "Thế này thì phải làm sao bây giờ, không biết em gái con thế nào, con bé vừa mang thai, nhất định không được để xảy ra chuyện gì."
Ngu Sùng Nghị cố gắng an ủi mẹ: "Mẹ đừng quá lo lắng, mới khai chiến nên tạm thời tô giới vẫn còn an toàn, con đến xem biệt thự Hạ gia thế nào, với cả hỏi xem Hạ Vân Khâm định làm gì, mẹ mau đi thu dọn đồ đạc đi, nếu như phải rời khỏi Thượng Hải thì chúng ta sẽ lập tức lên đường."
"Đồ đạc đã chuẩn bị cả rồi, có thể dọn đi bất cứ lúc nào. Không được, Sùng Nghị, để mẹ tới biệt thự Hạ gia với con, mẹ phải tận mắt thấy Hồng Đậu thì mới có thể yên tâm được."
Ngu Sùng Nghị vội gọi điện thoại cho cửa hàng cho thuê xe, gọi mãi hơn nửa tiếng đồng hồ đầu bên kia mới bắt máy, nhưng vẫn không thuê nổi một chiếc xe nào cả, hai mẹ con đành phải từ bỏ chuyện gọi xe, vội vã ra đường Phúc Nguyên, trời còn chưa sáng, mây đã tan, sắc trời vẫn tối đen như mực, chân trời trống trải chỉ thấy vài ba ngôi sao le lói.
Chiến tranh loạn lạc, người ra đường rất ít ỏi, hai người đi được hai dặm mới gặp được một chiếc xe kéo tay, người kéo xe vốn không chịu kéo người, Ngu Sùng Nghị phải trả gấp ba lần giá tiền mới được ngồi lên xe.
Lúc đi ngang qua ngõ Đồng Phúc, Ngu thái thái cho dừng xe rồi nói với Ngu Sùng Nghị: "Trong nhà vẫn còn vài bức ảnh của cha con, bây giờ con tranh thủ chạy lên lầu lấy đi, chúng ta sắp đi Trùng Khánh rồi, sau này về chưa chắc chúng đã còn."
Ngu Sùng Nghị xuống xe, đúng lúc thấy gia đình Bành thợ may đang thu dọn đồ đạc ở dưới lầu, hai đứa bé mập mạp cứ khóc liên hồi, thấy Ngu Sùng Nghị trở về, Bành thợ may giậm chân nói: "Ngu thiếu gia, đang có chuyện gì xảy ra thế, sao vừa nói đánh là đã đánh luôn rồi vậy?"
Ngu Sùng Nghị an ủi vài câu, cũng không có tâm trạng nói chuyện, vội chạy lên lầu tìm một cái túi da, cố gắng thu dọn mấy thứ đồ quý giá còn thừa lại nhét vào trong túi rồi lại co chân chạy xuống.
Nào ngờ lúc đến cầu thang, miệng túi không kín nên cái trống bỏi mà lúc nhỏ Hồng Đậu hay chơi bị rơi ra, lăn xuống chân cầu thang, tình cờ lại rơi xuống dưới chân vợ chồng Bành thợ may.
Ngu Sùng Nghị còn chưa kịp cúi xuống thì Bành thái thái đã nhặt cái trống lên, đưa cho Ngu Sùng Nghị.
Khuôn mặt mập mạp của bà lộ ra vẻ hâm mộ: "Ngu thiếu gia chuyển nhà rồi hả? Cũng phải, Hạ gia giàu nhất nhì Thượng Hải, dù có chiến tranh đi chăng nữa cũng chẳng có gì phải sợ, đâu giống đám dân đen thấp cổ bé họng như chúng tôi, chẳng biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết cầu nguyện cho quân giặc đừng đánh tới tô giới mà thôi."
Bành thợ may nhét đứa con lớn vào tay vợ, lên tiếng mắng bà: "Không biết gì thì đừng có nói, nhân lúc vẫn chưa loạn thì mau về phòng thu dọn đồ đạc đi, cùng lắm thì chúng ta về quê lánh nạn."
Ánh mắt Ngu Sùng Nghị tập trung vào chân của hai vợ chồng nhà này, chân người đàn ông thì quá nhỏ, mà chân người phụ nữ lại quá lớn.
Nhưng em gái anh ta cũng nói rồi, chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa, anh ta rời mắt đi, nhanh chân đi ra đầu ngõ, gọi xe tới biệt thự Hạ gia.