Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 99: Phong ba bão táp (3)



Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Hạ Ninh Tranh và Dư quản gia vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, Hồng Đậu dừng lại một chút rồi cũng trở về phòng mình.

Chuyện Đoạn Minh Y về nhà mẹ đẻ không có gì đáng ngạc nhiên cả, sáng sớm nay Hạ gia đã loạn lên mất một lúc, ai ai cũng bị chuyện chiến tranh quấy nhiễu đến mức đứng ngồi không yên, Đoạn Minh Y thân là con gái lớn, quan tâm nhà mẹ đẻ cũng là bình thường. Huống chi trước mắt, bây giờ trong lòng cô cũng chỉ có sự an toàn của Hạ Vân Khâm, chẳng có tâm trí nào mà để ý đến chuyện gia đình nhà anh cả nữa.

Trở về phòng, Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị đều giật mình, sau mấy phút ra ngoài, sắc mặt Hồng Đậu tệ hơn trước rất nhiều.

"Xảy ra chuyện gì vậy con?" Ngu thái thái bước nhanh lên đón con gái.

Tối hôm qua Ngu Sùng Nghị đã biết Hạ Vân Khâm không có ở nhà, bây giờ khai chiến rồi mà vẫn chưa thấy Hạ Vân Khâm trở về, lại nhìn dáng vẻ của Hồng Đậu, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó lại sốt ruột: "Bên chỗ Vân Khâm xảy ra chuyện gì rồi à?"

Hồng Đậu đi thẳng tới trước tủ bảo hiểm, lấy chìa khóa ra nhưng rồi lại ngừng lại.

Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, cô đã có quyết định của riêng mình, dù tìm được địa điểm hoạt động thì sao chứ, vì an toàn của thành viên, tổ chức tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức cho bên ngoài, nếu muốn dùng chuyện này để xác nhận lập trường của Peter Vương thì không hề khả thi chút nào.

Cho đến hôm nay, có lẽ chỉ có một cách duy nhất có thể dùng để xác nhận

xem lời nói của Peter Vương là thật hay giả.

Cô xoay người nói với anh trai: "Anh, anh theo em xuống phòng khách nhỏ gọi điện thoại, ở trong đó có điện thoại ngoại tuyến, em có chuyện muốn hỏi mợ."

Theo phân tích của Hạ Vân Khâm và Peter Vương, y tá đột tử, Bạch Hải Lập bị sát hại, mợ bị tấn công, có khả năng do cùng một nhóm người gây ra.

Y tá đột tử do hung thủ muốn tòa nhà bị bỏ trống để tiếp tục tìm đống vàng, Bạch Hải Lập bị sát hại, ngoài ra nguyên nhân còn là vì bản thân ông ta cũng bị cuốn vào chuyện phân chia đống vàng.

Trong mấy sự kiện này, chỉ có chuyện mợ bị tấn công là có vẻ rất đột ngột, qua loa.

Qua kí ức của mợ thì vài ngày trước khi xảy ra chuyện, mợ đã vô tình nhìn thấy cuộc gặp giữa Ngũ Như Hải của Nam Kinh và Khâu tiểu thư, căn cứ vào đó, mọi người đã suy đoán hung thủ muốn sát hại mợ có thể là Khâu tiểu thư.

Dù vụ án này có liên quan đến Khâu tiểu thư thì cô ta cũng không phải là người đi giày cỡ 39, chắc chắn cô ta không phải là hung thủ ở hiện trường gây án.

Vậy thì trong các manh mối về hung thủ chỉ còn lại hai điểm tương đối rõ ràng.

Thứ nhất hung thủ biết căn bệnh cũ đáng xấu hổ của mợ là phải đi vệ sinh nhiều lần, vì thế nên đã trốn trong nhà vệ sinh từ trước, vậy tức là hung thủ có quen biết mợ hoặc có cách để điều tra ra được chuyện này.

Điểm thứ hai, theo điều tra của Peter Vương thì thuốc được dùng để sát hại y tá đã từng được đặt về tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc.

Dựa vào hai điểm này, đúng là có lý do nghi ngờ hung thủ chính là các gia đình ở ngõ Đồng Phúc.

Điều thứ nhất và dấu giày 39 là những thông tin đã được nghiệm chứng khách quan. Điều thứ hai chỉ là lời nói từ một phía của Peter Vương.

Đến nước này, buồn cười là cô lại không thể tin Peter Vương được, chỉ có thể thông qua điều đầu tiên để kiểm tra xem rốt cuộc điều thứ hai có phải là sự thật hay không.



Mà cách kiểm tra này đương nhiên phải ép người còn sống duy nhất là mợ nhớ lại chuyện mấy ngày trước đây một lần nữa.

Ngu Sùng Nghị không hề do dự đồng ý: "Được."

Ngu thái thái đuổi theo vài bước nói: "Rột cuộc là xảy ra chuyện gì? Có lẽ mợ con vẫn còn đang ở phòng khám của Rhyt, chiến tranh đột nhiên nổ ra, không biết bà ấy đã trở về biệt thự Phan gia hay chưa nữa."

Lời này đã khiến Hồng Đậu bừng tỉnh, sau khi xuống lầu dưới, cô gọi điện đến phòng khám của Rhyt trước, đừng nói là Rhyt, y tá thường ngày phụ trách nhận điện thoại trong phòng khám cũng không ở đó, điện thoại reo mấy tiếng mà bên kia vẫn không ai nghe điện thoại, bất đắc dĩ cô đành phải cúp máy.

Điện thoại của Phan gia ở trong phòng ngủ của cậu mợ, gọi tới Phan gia cũng rất lâu sau mới có người nghe máy, thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau từ đầu dây bên kia, hẳn là cả nhà đang hỗn loạn lên vì chiến tranh rồi.

Vất vả lắm người hầu mới tìm được Ngọc Nguyên nghe điện thoại, Hồng Đậu nói: "Ngọc Nguyên, mợ hồi phục thế nào rồi, có tiện để mợ nghe điện thoại không, em có chuyện cực kỳ quan trọng muốn hỏi mợ."

Ngọc Nguyên chưa kịp trả lời thì từ xa đã có người gọi: "Ngọc Nguyên, ai gọi điện thoại tới vậy? Có phải Hồng Đậu không, nhanh, mau đỡ mẹ qua nghe điện thoại."

Đúng là giọng nói của mợ cô.

Hồng Đậu và anh trai ngạc nhiên quay sang nhìn nhau một cái, chẳng lẽ mợ nhớ ra chuyện quan trọng gì muốn nói với bọn họ sao?

Hình như Phan thái thái vì động đến vết thương mà vừa cầm ống nghe lên đã hít một hơi thật sâu, sau đó liền cố nhịn đau nói: "Hồng Đậu, cậu mợ đang muốn gọi điện thoại cho cháu đây. Lúc nãy cậu cháu vừa đến công ty tàu thủy để tranh vé, tranh qua tranh lại chỉ lấy được có mấy cái vé hạng ba, cháu cũng biết trên người mợ còn có vết thương, làm sao có thể ngồi khoang hạng ba được chứ?"

Hồng Đậu mới chỉ kịp há miệng, còn chưa trả lời, Phan thái thái lại tiếp tục nói như pháo nổ: "Hạ gia cũng sắp lên đường đi Trùng Khánh rồi đúng không, mợ thương lượng chuyện này với cháu nhé, nếu máy bay của Hạ gia không còn chỗ trống, có thể cho nhà mợ mấy vé tàu khoang hạng nhất không? Cuộc chiến này khiến lòng người hoảng sợ, cũng không biết rốt cuộc Thượng Hải như thế nào nữa, cả nhà mợ đều dự định đến Trùng Khánh tránh nạn một thời gian. Chị họ Ngọc Kỳ của cháu sắp lên đường đi Hồng Kông với Viên Nhược Lạp rồi, cả nhà mợ chỉ còn có ba người thôi nên cũng không cần nhiều vé đâu, chỉ cần ba vé là được rồi."

Hồng Đậu ngạc nhiên: "Chị họ Ngọc Kỳ sẽ đi Hồng Kông ạ?"

"Ừ. Không có thời gian lo liệu, người nhà hai bên định bây giờ cứ đăng trước một bài báo đã, rồi khi nào hết chiến tranh thì quay lại Thượng Hải làm lễ cưới sau, Viên Nhược Lạp cũng phải cố gắng lắm mới lấy được hai vé khoang hạng hai, nói ra thì cũng tội nghiệp cho Ngọc Kỳ."

Tâm trạng Hồng Đậu ngập tràn những cảm xúc khác nhau, chiến tranh nổ ra, bạn bè thân thuộc vì kế sinh nhai mà từng người phải chạy đi, sự rời đi của chị họ Ngọc Kỳ cũng chỉ là mở đầu thôi, có lẽ sau này cô còn phải chia tay không ít người nữa. Ví dụ như Cố Quân, đến bây giờ cô vẫn chưa xác nhận được là Cố gia sẽ đi hay ở lại nữa.

Cô miễn cưỡng giữ vững tinh thần nói: "Cái này là chuyện vui lớn, trước tiên mợ thay cháu chúc mừng chị họ Ngọc Kỳ và Viên tiên sinh nhé, cháu sẽ bảo Dư quản gia đưa quà của Hạ gia đến biệt thự Phan gia, còn về chuyện vé

tàu, để cháu hỏi xem có hay không, nếu có thì sẽ lập tức bảo Dư quản gia đưa cho mợ."

Phan thái thái thở phào nhẹ nhõm: "Không phải mợ sĩ diện, trước đây mợ đã từng ngồi ở khoang hạng ba rất nhiều lần rồi, vết thương này của mợ mà phải ở trong khoang hạng ba xóc nảy mười mấy ngày thì chắc chắn là tệ đi đấy. Đúng rồi, lúc trước mợ ở phòng khám của bác sĩ Rhyt, có không ít người

ở bên ngoài phòng bệnh trông coi, nửa đêm hôm qua vì chiến tranh nên mợ mới vội trở về Phan gia, những người này cũng về theo luôn, cháu giúp mợ nói một tiếng với Vân Khâm, bây giờ tình hình loạn như vậy, chắc hung thủ cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới mợ nữa đâu. Mời mấy người bạn này trở về hết đi, không cần trông coi bên ngoài biệt thự đâu."

Hồng Đậu nói: "Chuyện này quá phức tạp, không thể nói rút lui là rút lui được đâu, bởi vì không chỉ liên quan tới sự an nguy của một mình mợ mà còn có nhiều phương diện phải lo nữa. Bây giờ cháu muốn hỏi mợ một chuyện, mấy ngày trước ở tiệc trà, mợ có gặp chuyện gì không bình thường không?"

Phan thái thái ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới đáp lại: "Chẳng phải mợ đã nói rõ hết với cháu từ hôm trước rồi sao, mợ gặp một người phụ nữ và một người đàn ông ngồi trong xe cảnh sát nói chuyện, giọng nói của người phụ nữ đó rất giống Khâu tiểu thư sống trong tòa nhà của cháu đó."

"Ngoại trừ Khâu tiểu thư, mấy ngày trước mợ còn gặp mấy hàng xóm khác trong tòa nhà của cháu không?"

Phan thái thái ngẩn người: "Hàng xóm khác?"



Một năm qua, vì bà không muốn để cho Ngọc Kỳ có dính líu quan hệ với Ngu Sùng Nghị, thà rằng bất chấp mạo hiểm trở mặt với em gái của chồng cũng không chịu đến ngõ Đồng Phúc, gần đây nhiều nhất là vì Hồng Đậu kết hôn mà có qua mấy lần thôi, làm gì đến mức thường xuyên tình cờ gặp gỡ mấy hàng xóm khác được.

Đến bước này, Phan thái thái cũng biết việc này vô cùng quan trọng, bình tĩnh cố hết sức nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, vì quá tập trung suy nghĩ nên cứ ngồi yên lặng như vậy một lúc.

Mãi một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Lần trước mợ đã nói rồi, ngày hôm đó mợ đến cửa hàng bánh ngọt để mua bánh ngọt cho Ngọc Nguyên nên mới đi ngang qua chiếc xe cảnh sát đó, lúc tính tiền trong cửa hàng, mợ thấy người khách trước mặt để quên một túi bánh ngọt, mợ vốn muốn nhắc nhở nhân viên trong cửa hàng, vì quá nhiều người nên mợ cũng không quan tâm nữa, chỉ lấy bánh ngọt của mình đi...."

Nói đến đây bỗng nhiên bà ngừng một chút: "Đợi đã, mợ nhớ lúc đó trong cửa hàng có một người đàn ông thấp bé liên tục nhìn chằm chằm vào mợ, nhưng đợi khi mợ nhìn sang thì ông ta lại quay đầu đi mất."

Người đàn ông thấp bé? Hồng Đậu âm thầm suy nghĩ, dáng người Hướng Kỳ Thịnh tuy gầy nhưng cũng không thấp bé, đàn ông trong tòa nhà chỉ có Bành thợ may là có thân hình thấp bé thôi.

"Mợ không nhớ rõ dáng vẻ của người kia ạ?"

"Không." Giọng nói của Phan thái thái lộ ra vẻ chần chừ, "Người này làm việc ở phía sau, vừa thấy mợ thì lập tức đi vào, chỉ trong chớp mắt như vậy không có cơ hội nhìn được mặt mũi của người kia."

"Vừa thấy mợ liền đi mất?" Hồng Đậu nhíu mày, "Người đó biết mợ sao?"

"Mợ không biết, Hồng Đậu à, cháu đừng cố hỏi lại, mợ không nhớ nổi đâu, vì người này thực sự không đáng chú ý. À đúng rồi, mợ nghe Ngọc Nguyên nói, bánh ngọt trong tiệc trà là do cửa hàng kia cung cấp, cho nên rốt cuộc người này là người làm trong cửa hàng hay là khách hàng thì đến giờ mợ cũng không rõ."

Trong lòng Hồng Đậu càng ngày càng chắc chắn, tiệc trà cần phải có thiệp mời mới có thể vào được, hung thủ có thể tự nhiên đi lại ở cửa sau, thế lực sau lưng hắn chắc đã sớm sắp xếp giúp hắn hết rồi, dùng thân phận là nhân viên trong cửa hàng bánh ngọt đưa bánh tới cũng là một cách ngụy trang rất tốt.

Một thợ may của tiệm may lại đột nhiên biến thành nhân viên của cửa hàng bánh ngọt, chắc cũng chỉ có người vô lo vô nghĩ như mợ mới không để ý mà

thôi.

Phan thái thái lại nói: "Nói thật, mấy hàng xóm trong tòa nhà của cháu, mợ cũng chỉ có chút ấn tượng với Khâu tiểu thư ở lầu ba thôi, những người khác thì dù có đứng trước mặt, mợ cũng chưa chắc đã nhận ra được."

Cúp điện thoại xong, Hồng Đậu và Ngu Sùng Nghị trở về phòng, chuyện này liên quan đến mấy phe phái thế lực đấu đá, vụ án giết người đã không thể dùng cách bình thường để suy luận được nữa rồi, tuy nói cho đến nay cô không dám xác định thân phận của hung thủ, nhưng từ những manh mối nhỏ lẻ ghép lại, không thể làm cô không nghi ngờ hai người hàng xóm này được.

Mà sự nghi ngờ này vừa vặn trùng với suy luận của Peter Vương.

Cô trở lại phòng, mở két sắt lấy xấp tài liệu đó ra.

Lật từng trang từng trang ra, lúc đến tòa nhà thứ bảy thì quả nhiên là một hình trống không, Hạ Vân Khâm chỉ đánh dấu một phạm vi trên bản đồ tô giới chung, không có bản đồ kiến trúc chi tiết cũng không có phương hướng cụ thể. Có thể thấy là ngay cả bản thân anh cũng không xác định được nơi này là một căn nhà lớn hay một nhà máy.

Cô thất vọng cũng đồng thời không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bây giờ vị trí của tòa nhà thứ bảy này chính là một câu đố, nếu mục đích của Peter Vương là tìm đống vàng thì tất nhiên ông ta sẽ cảm thấy thất vọng với tài liệu này, là bạn hay địch, thử một lần sẽ biết thôi.

Nhưng cô cũng không thể nhẫn tâm để Peter Vương một mình đi vào mưa bom bão đạn để đưa tin được, nói chung phải có một kế sách vẹn toàn để nhắc nhở cả Hạ Vân Khâm mới được.

Chợt nhớ ra anh trai đã ở tô giới chung làm cảnh sát lâu như vậy rồi, cô kìm nén sự nôn nóng trong lòng, chỉ vào phạm vi của bản đồ, hỏi anh trai: "Anh biết trong phạm vi này có nhà máy hay tòa nhà lớn nào không ạ?"

***

Đoạn Minh Phong và Đoạn Minh Ba dừng xe trước nhà máy bóng đèn Semo, hôm qua em gái nói một câu rất đúng, hào quang của Đoạn gia đã kéo dài suốt mấy trăm năm rồi, bây giờ nó bắt đầu yếu dần, nếu nó hoàn toàn lụi tàn thì mấy anh em bọn họ thân là trụ cột trong gia đình, sau này phải dùng cái gì để đối mặt với già trẻ lớn bé trong họ đây, bây giờ trong nhà đã hết cách rồi, buôn bán thì có lòng mà không có lực, nhưng được cái trên bản kiến trúc có vấn đề gì anh ta vừa nhìn là biết ngay, dù được hay không thì cũng nên thử một lần xem thế nào.

Bọn họ lấy bản kiến trúc ra nhìn về phía nhà máy một lát, thấy cửa ra vào toàn là người dân đến nhận lương thực cứu tế, hơi ngừng lại, đang định lái xe đi thì bỗng nhiên có người gọi: "Anh Đoạn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.