Hồng Đậu

Chương 4



Lý Hồng Đậu?

Lý, Hồng, Đậu?

Được lắm Lý Hồng Đậu!

Vậy mà lại dám quên hắn, tàn nhẫn đùa giỡn hắn, Lý Hồng Đậu gì chứ!

Công Tôn Lẫm đi qua đi lại trong phòng, cực kỳ cáu kỉnh như sư tử, nặng nề bước đi, cả người tức giận mà không biết phát tiết thế nào.

Hắn tưởng tượng ra cả nghìn cảnh gặp lại Vũ Nhi, nghĩ ra hàng vạn câu sẽ nói với nàng khi gặp lại.

Không ngờ một câu “Chẳng lẽ ngươi biết ta?” của nàng lại đánh hắn chóang váng đầu óc, mất hết luôn ý nghĩ.

“Lý Hồng Đậu…… Lý Hồng Đậu! Nàng cho rằng mình là Lý Hồng Đậu? Ta cho nàng họ, cho nàng tên, cho nàng mười năm năm tháng, tất cả nàng đều không cần!”

Tuy rằng sau đó hắn nghĩ, đã tuyên bố tin nàng chết rồi thì cũng nên cải danh đổi họ, che tai mắt bên ngoài.

Dù sao, nếu Tư Quốc biết Vũ Nhi không chết, chỉ sợ sẽ làm hoàng đế Tư Quốc hiếu chiến có cớ nói Uyên Quốc bọn họ không có thành ý hòa thân, lại khởi binh xâm lược, gây ra chiến tranh, đến lúc đó lại là trăm họ lầm than.

Nhưng……

Nàng hoàn toàn thay đổi rồi!

Chẳng những tên họ đổi hết, ngay cả bản thân cũng thay đổi!

Hắn hít sâu mấy hơi, ngồi xuống, ép bản thân phải bình tĩnh.

Nhưng mà mới ngồi xuống không bao lâu, hắn vẫn không ép được cảm xúc hậm hực xuống, nổi giận vung tay lên gạt tất cả đồ vật trên bàn xuống đất hết!

Nghe âm thanh chén bát bị đập nát, rốt cục hắn cũng cảm thấy phát tiết được chút ít.

Quay đầu nhìn quanh bốn phía, khi đang nhìn xem còn gì đập được để trút bực thì thấy quản gia đang dè dặt đứng bên ngoài cách cửa ba bước an toàn.

“Vương gia.”

Quản gia thấy hắn nhìn mình, vội đi lên đứng ở cửa khom người.

Bị người ta bắt gặp hắn không khống chế được mà đập phá đồ đạc, Công Tôn Lẫm cảm thấy hơi mất tự nhiên, mặt cũng hơi nóng lên.

“Khụ…… Tìm người đến dọn dẹp đi.”

Công Tôn Lẫm dùng sức tỉnh táo lại, ngồi ở ghế tựa chỉ huy như không có việc gì.

“Vâng.”

Quản gia xoay người ra ngoài gọi một tiếng, lập tức có hai người tiến vào, nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Sau đó, quản gia đến trước mặt hắn, lại khom người nói:“Vương gia.”

“Quản gia, từ giờ trở đi, chỉ cần ra khỏi hoàng cung thì đừng gọi ta là vương gia nữa, sửa thành lão gia đi, nói với bên ngoài ta họ Tôn, tên Tôn Lẫm, nhớ kỹ chưa?”

“Vâng, lão gia, tiểu nhân nhớ kỹ.” Quản gia kính cẩn xoay người trả lời.

“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn hỏi.

“Đây là tên gia nhân nhận vào lần này.” Quản gia trình lên một quyển sổ mỏng cho hắn.

“Loại việc nhỏ này sao lại phiền ta? Ngươi quyết định là được.”

Hắn cũng không thèm nhìn, phiền lòng phất phất tay với quản gia.

“Nhưng có một người đến ứng tuyển, tiểu nhân không thể quyết được.”

Quản gia không thu lại quyển sổ, vẫn không nhúc nhích trình lên .

“Ánh mắt ngươi luôn luôn nhanh nhạy, có người nào làm ngươi không thể quyết định? Đến ứng tuyển, người có thể dùng được thì nhận, không thể dùng thì trả về, không phải sao?” Công Tôn Lẫm không kiên nhẫn trả lời.

“Là tiểu thư Vũ Nhi, nàng –”

“Ngươi nói ai?” Hắn giận dữ trừng mắt.

“À…… Tiểu nhân nói cô nương Lý Hồng Đậu. Nàng cũng đến ứng tuyển làm tỳ nữ.”

Quản gia tỉnh táo thay đổi cách xưng hô, ở trong lòng thì thở dài.

Tâm trạng chủ tử thực sự không tốt, hai cái tên đều có thể chọc chủ tử cáu mà!

Nghe vậy, Công Tôn Lẫm sửng sốt.

Hóa ra hôm nay nàng xuất hiện ở cửa nhà hắn là vì muốn đến ứng tuyển sao?

Công Tôn Lẫm tức giận hừ một tiếng.“Ta tìm nàng hơn nửa năm thì nàng không xuất hiện. Không ngờ bây giờ nàng lại tự động tìm tới cửa đòi ứng tuyển tỳ nữ?”

Quản gia cúi đầu, hoàn toàn không bình luận, mặc hắn tiếp tục nói lảm nhảm.

“Đầu nàng đúng là ngã hỏng thật rồi! Không làm tiểu thư của vương phủ Tiêu Dao, không làm vương phi tam hoàng tử Tư Quốc, mà lại tình nguyện làm một nô tài nhỏ?” Cảm xúc Công Tôn Lẫm tồi tệ còn hừ một tiếng.

“Vậy…… Xin hỏi lão gia, tiểu thư Hồng Đậu…… Nhận hay không nhận?”

Vẻ mặt quản gia không đổi, xin chỉ thị của hắn một lần nữa.

“Nhận! Sao lại không nhận? Thuận theo mong muốn của nàng, để nàng làm nha hoàn tỳ nữ, nếm thử mùi vị! Chờ nàng không chịu nổi, không chừng trí nhớ cũng sẽ hồi phục.” Hắn lạnh lùng cười nói.

“Tiểu nhân hiểu rồi.”

Quản gia gật gật đầu, lúc này mới lấy lại quyển sổ ghi chép về mấy gia nhân mới.

“Còn có chuyện gì không?” Công Tôn Lẫm hỏi.

“Dạ không, chỉ có chuyện này.” Quản gia lắc đầu.

“Vậy ngươi lui ra đi.” Hắn phất phất tay.

“Vâng.” Quản gia khom người lui ra.

Công Tôn Lẫm nghĩ một lúc lại mở miệng gọi quản gia lại.

“Chờ một chút.”

“Lão gia, có chuyện gì cần căn dặn.”

Quản gia đã bước được hai bước, lại quay lại cung kính hỏi.

“Nếu Vũ Nhi…… Không, là Lý, Hồng, Đậu đến thì phân nàng vào phòng ta, phái nàng tới hầu hạ ta.” Hắn nhấn mạnh ba chữ “Lý Hồng Đậu”.

“Cô nương Hồng Đậu cùng đến đây với cô nương Lý Uyển Yến……”

“Trừ phòng ta ra, chỗ nào cũng được!”

“Vâng.”

Quản gia bình tĩnh đáp, tự động không để ý đến giọng điệu sắp không khống chế được của chủ tử, nhanh chóng lui ra để chủ tử được yên lặng.

Công Tôn Lẫm ngồi ở ghế tựa, thở phì phì, khoát tay lại muốn gạt cái gì đó trên bàn. Không ngờ chẳng còn gì để mà gạt, nhất thời dở khóc dở cười.

“Ta thật sự bị nha đầu kia làm cho giận đến hồ đồ rồi.”

Hắn nắm chặt nắm đấm, đập lên bàn.

“Không được giận, không được giận……”

Hắn liều mình hít sâu, không để mình mất khống chế lần nữa……

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Rầm!

Bên ngoài, quản gia còn chưa đi xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng vỡ lớn.

Xem ra, cái bàn đáng thương trong phòng kia chỉ sợ đã là thi cốt không được đầy đủ, đầu thân hai nơi rồi.

Ông không nhịn được thở dài một hơi.

Trong viện, hai gia nhân vừa mới đến hai ngày đang quét rác, nghe thấy tiếng vang thì phát hoảng, không nhịn được nhìn nhau.

Quản gia thấy vẻ mặt họ, lại thở dài một hơi.

Trong nhà có vào người là thân tín mang theo từ vương phủ Tiêu Dao, huấn luyện nghiêm chỉnh, mồm miệng cũng kín, sẽ không nói huyên thuyên.

Nhưng mấy gia nhân mới đến này không hiểu chủ tử, gần đây thấy biểu hiện của chủ tử khác thường nên bên ngoài đã bắt đầu truyền ra lời đồn tính tình chủ tử nóng nảy dễ giận.

Còn tiếp tục như vậy chỉ sợ tiếng ác truyền xa ngàn dặm……

Quản gia lắc đầu, cầm lấy một sổ mỏng khác, rút ra cây bút mang theo mình, ghi vài nét bút trên sổ –

Cần thêm một cái bàn.

“Ừm……” Nghĩ nghĩ, quản gia lại viết đè lên –

Cần thêm mười cái bàn.

Cảm xúc chủ tử gần đây bất ổn, nhiều phòng có mấy cái bàn đều bị chủ tử làm gãy, chờ chủ tử thỏa mãn chắc là sẽ thu tay lại…… nhỉ?

Công Tôn Lẫm tìm được Vũ Nhi rồi vẫn cứ giấu tin, mượn cớ xin nghỉ với Hoàng thượng, tránh xa triều đình, đến thôn Thiện Hợp rầm rộ xây một tòa biệt viện.

Hắn muốn ở tạm trong thôn này, ở gần chăm sóc Vũ Nhi. Thậm chí dự tính chờ Vũ Nhi tha thứ cho hắn, nối lại tình xưa với nàng rồi sẽ đưa nàng vào đại trạch để tĩnh dưỡng.

Thôn Thiện Hợp này ở chỗ rất hoang vắng, người ở không nhiều lắm, khách qua đường rất thưa thớt, là nơi tốt nhất để Vũ Nhi ẩn thân.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng Vũ Nhi sẽ mất trí nhớ, làm tất cả kế hoạch mà hắn nghĩ ra đều rối hết lên.

Khi nàng hỏi hắn biết nàng không, hắn tức điên. Hắn cảm thấy mình điên cuồng tìm nàng như một kẻ ngốc vậy, thế nên hắn lập tức dỗi nàng một câu “Ta không biết cô”.

Sau đó, hắn bình tĩnh suy nghĩ lại, tình trạng trước mắt có lẽ là an toàn nhất cho Vũ Nhi.

Dù sao, tin Vũ Nhi giả chết chưa chắc có thể giấu giếm vĩnh viễn được.

Trên đời không có bức tường nào không bị gió lùa, sớm hay muộn tai mắt của Hoàng thượng cũng sẽ tìm được nàng, đến lúc đó mọi chuyên thế nào hắn cũng không nói chính xác được.

Thay vì che che giấu giấu nơi ở của Vũ Nhi, chẳng thà nhân tiện coi Lý Hồng Đậu như người xa lạ chưa bao giờ quen biết luôn thì hơn.

Huống hồ, trên đời có ngàn ngàn vạn vạn người, ai có thể cam đoan không có hai người giống nhau như đúc?

Nếu hắn kiên quyết phủ nhận Lý Hồng Đậu là Vũ Nhi, cũng không có ai có thể phản bác lời hắn.

Nhưng, không quen biết Vũ Nhi khiến lòng hắn có chút đau. Dù sao cũng là mười năm tình cảm, không phải một sớm một chiều có thể mất đi .

Vì vậy, nếu Vũ Nhi đã tự tìm tới cửa ứng tuyển làm tỳ nữ thì hắn đương nhiên sẽ ‘thuận lý thành chương’ cho nàng vào. Để nàng làm tỳ nữ cho hắn, một lần nữa trở về bên hắn.

Tuy rằng khác với kỳ vọng ban đầu của hắn, nhưng ít ra nàng cũng bị hắn tìm được, trở về bên hắn ……

Từ cái ngày nàng nhảy xuống vực, hắn không ngừng tìm nàng, rất sợ tìm được một thi thể không còn hơi thở.

Một ngày rồi một ngày, không có lúc nào ngừng sợ hãi, tra tấn hắn đến điên cuồng.

Bởi vậy, sau khi xác định được nàng còn sống, hắn còn thường có ảo giác như mình đang nằm mơ, không thể tin được Vũ Nhi thực sự không chết.

Từ lúc nàng đến bên hắn, mỗi ngày đều có thể thấy nàng đi đi lại lại cạnh hắn, hắn lại cảm thấy mình nằm mơ.

Hắn cần ôm chặt lấy nàng, cảm nhận chân thực rằng nàng còn sống là có thật……

Nhưng bây giờ hắn là chủ tử, nàng là tỳ nữ nhỏ nhoi. Nếu hắn ôm lấy nàng giống như trước kia, chỉ sợ sẽ bị người ta coi như quỷ háo sắc ý đồ hạ lưu, đồ dê xồm.

Hắn đường đường là Tiêu Dao vương, sao có thể làm ra chuyện thấp kém như thế?

Huống hồ, người ở đây lắm miệng, ngộ nhỡ bị dân thôn hiểu lầm, chỉ sợ thanh danh một đời của hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Công Tôn Lẫm nhìn bóng lưng thanh thoát mềm mại đang lau bàn trong phòng hắn, ánh mắt không tự giác hiện ra một tia mờ mịt và yếu ớt.

Hắn thực sự không rõ nên đối xử với Vũ Nhi bây giờ đã không còn nhớ hắn như thế nào nữa.

Cắt đứt vô tình cùng với nước mắt đau lòng của nàng ngày ấy, dường như đã là chuyện kiếp trước xa xôi.

Chẳng qua, khi nàng trải qua ranh giới sinh tử đã lén uống canh Mạnh Bà, vứt bỏ tất cả ái hận sân si*, tựa như đã sống lại một lần nữa.

(Ái : Yêu ; Hận ; Sân : Giận dữ ; Si : Ngốc nghếch)

Để lại mình hắn, lún sâu trong vòng luân hồi, một mình giữ lại những kỉ niệm giữa nàng và hắn, đau khổ giãy dụa không thoát ra được……

Hồng Đậu phát hiện luôn có ánh mắt nhìn mình từ đằng sau. Theo nàng từ lúc bắt đầu vào phòng bận rộn quét dọn cho đến bây giờ vẫn chưa ngừng.

Nàng đi đông, tầm mắt liền theo tới đông; Đi đến tây, tầm mắt cũng theo tới tây, như là con sâu gẩy không ra.

Rốt cục khi nàng không nhịn được nữa, không kiên nhẫn đột nhiên xoay người lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy sự bất lực trong mắt hắn.

Nàng sửng sốt.

Hắn cũng ngẩn cả người.

Ánh mắt kì dị kia nháy mắt biến mất, thay vào là ánh mắt và giọng điệu mỉa mai đến mức làm người ta tức giận.

“Sao nào? Muốn lười biếng rồi hả?”

Công Tôn Lẫm một tay chống cằm, đùa cợt nói.

Hắn mới mở miệng, đã chọc nàng càng tức hơn.

“Sao ta lại không biết người hầu có biết làm việc hay không còn phải để Tôn lão gia tự mình đến giám sát nhỉ? Hóa ra Tôn lão gia thích tự làm việc như thế, mọi việc lớn nhỏ đều ôm vào người, ngài cũng thật bận rộn nhỉ? Thất lễ, mời lão gia kiểm tra xem còn có chỗ nào không sạch, cần lau tiếp không?”

Thái độ của Hồng Đậu vô cùng cung kính, còn cúi người.

Nha đầu kia…… Trước kia tuy hắn biết nàng suy nghĩ nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng chưa bao giờ biết miệng nàng cũng có thể chém gọt người như thế.

“Chỗ nào không sạch à? Có, rất nhiều đấy!”

Hắn bực quá hóa cười, đứng lên chậm rãi đi tới chỗ nàng.

Nàng cảnh giác nhìn hắn đến gần, tim đập thình thịch.

Nhìn vẻ mặt hắn ngoài cười nhưng trong không cười, rõ ràng hắn bị chọc giận rồi.

Khi hắn đến gần nàng, bỗng dùng chân đá đổ thùng nước cạnh nàng.

“Ngài!”

Hồng Đậu nắm chặt tay nhỏ, đôi mắt đẹp giận dữ trừng hắn.

“Còn không mau lau đi? Bằng không đợi lát nữa quản gia tới, thấy cô biến phòng ta thành thảm hại thế này, cẩn thận bị phạt đấy!”

Hắn vòng tay ôm ngực, thành nhân vật du côn lưu manh đúng mười phần mười.

Hồng Đậu cắn môi, cúi đầu không nói.

Bộ dạng tủi thân của nàng làm lòng hắn đau từng đợt, đột nhiên cảm thấy rất hối hận vì hành động trẻ con của mình.

Đang lúc hắn định mở miệng xin lỗi thì Hồng Đậu lại chậm rãi quỳ xuống sàn, cầm lấy khăn lau bắt đầu lau dọn vũng nước lớn trên sàn.

Hơi thở hắn cứng lại, ngực đau gần như muốn nổ tung.

Vũ Nhi của hắn luôn được nuông chiều, từ khi nào phải làm việc này?

Không muốn tiếp tục nhìn nàng như thế nữa, hắn vội vàng xoay người, bước nhanh ra ngoài.

Tới cửa, nhìn thấy Lý Uyển Yến kia vừa khéo đi qua sân, hắn lập tức mở miệng gọi nàng lại.

“Lý cô nương, xin cô lại đây một chút.”

Vì nàng và Lý đại phu là ân nhân cứu mạng Vũ Nhi, chiếu cố Vũ Nhi trong thời gian không ngắn, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, vì thế khi nói chuyện với nàng luôn rất có lễ, hoàn toàn không giống thái độ đối xử với hạ nhân.

“Tôn lão gia, xin hỏi có chuyện gì sao?” Lý Uyển Yến cúi đầu xuống hỏi.

“Cô đi vào giúp Vũ…… Giúp Hồng Đậu đi, ta vừa đánh đổ một thùng nước.”

“Được thôi, ta vào ngay.” Lý Uyển Yến lập tức đáp ứng.

Công Tôn Lẫm gật gật đầu sau đó sắc mặt khó coi nhanh chóng rời đi.

☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆

Lý Uyển Yến bước vào phòng, kinh ngạc thấy Hồng Đậu quỳ gối đang rơi nước mắt.

Nàng hoảng hốt chạy vội tới bên người Hồng Đậu, cũng ngồi xuống.

“Hồng Đậu tỷ, xảy ra chuyện gì thế?” Lý Uyển Yến khẩn trương hỏi.

“Không sao…… Sao muội vào được?” Hồng Đậu lắc đầu, khịt khịt mũi.

“Vừa rồi gặp Tôn lão gia ở cửa, hắn muốn ta vào giúp tỷ.”

“Hừ, giả vờ tốt bụng!”

Hồng Đậu lấy khăn lau khô nước mắt, tức máu nói.

“Hắn nói hắn đá đổ thùng nước.” Uyển Yến nói với nàng.

“Hắn…… thừa nhận với muội là hắn đá thùng nước?”

Hồng Đậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai con mắt hiện ra sự ngạc nhiên.

“Đúng vậy, hắn vừa mới nói thế với muội. Sao vậy?”

“Tỷ cứ nghĩ…… Hắn sẽ đổ chuyện này lên đầu tỷ, để tỷ bị phạt.”

“Không phải là hắn làm khó tỷ đấy chứ?” Uyển Yến nhíu mày, giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi.

Hồng Đậu không nói gì, hốc mắt đổ hồng, nhìn điềm đạm đáng yêu.

“Thật quá đáng! Muội hỏi quản gia cơ thể tỷ còn yếu có thể không giao mấy việc nặng được không, ông ấy nói việc trong phòng lão gia là nhẹ nhất rồi, muội vốn rất yên tâm không ngờ tỷ bị Tôn lão gia làm khó!”

“Thật ra…… Là tỷ chọc giận hắn……” Hồng Đậu có chút ngượng ngùng thừa nhận.

“Gì cơ? Tỷ dám làm Tôn lão gia tức giận? Tỷ không nghe mọi người nói, hắn rất xấu tính, không có việc gì thì đừng chọc hắn sao?”

“Tỷ không kìm chế được……”

Hồng Đậu thở dài một hơi, thừa nhận lau nước bẩn trên sàn, vặn xoắn giẻ trong thùng nước, lại lặp lại chà lau, vắt khô.

Uyển Yến thấy thế, cũng nhanh chóng tìm cái giẻ khác đến lau cùng.

“Tỷ đấy, lá gan tỷ cũng lớn quá nhỉ, không nghĩ gì mà đã chọc tức chủ tử. Cha muội nói không sai, tỷ nhất định là thiên kim đại tiểu thư nhà ai đấy, thế nên mới không có tự giác về sự khác biệt thân phận, toàn nhìn thằng chủ tử, lại còn dám đối đầu gay gắt với chủ tử đáng sợ như Tôn lão gia nữa.”

Tay Uyển Yến bận bịu, miệng cũng không quên nói nàng.

“Tỷ thấy hắn hơi độc miệng thôi chứ cũng không có chỗ nào dọa người cả!”

“Dáng vẻ hắn tôn quý cao cao tại thượng, so với người bình thường chúng ta như hai thế giới. Tỷ không biết mọi người trong thôn không dám nói chuyện với Tôn lão gia sao? Dù mở miệng, cũng lắp bắp, cả người run rẩy, chứ đừng nói là ngẩng đầu nhìn hắn.”

Hồng Đậu nghĩ, không biết Tôn lão gia kia là nhân vật không tầm thường nào. Không phải hắn giống họ như đúc sao, cũng có hai mắt, một mũi, một miệng thôi mà?

Nhưng, nàng thông minh không nói ra, không thì lại bị Uyển Yến lải nhải không dứt.

Lúc hai người lau được hơn nửa sàn nhà, quản gia đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng.

“A…… Đây là……”

Thấy hai người các nàng đều quỳ trên mặt đất, quản gia có vẻ hơi giật mình.

“Quản gia, là Tôn lão gia đá đổ thùng nước, bảo ta và Hồng Đậu cùng nhau dọn.”

Lý Uyển Yến nói tranh trước Hồng Đậu, đổ trách nhiệm lên người Tôn lão gia, đỡ bị mắng oan rồi bị phạt.

Quản gia vừa nghe, biểu cảm càng thêm kinh ngạc.

“Là lão gia bảo các cô dọn?”

“Đúng vậy!”

Lý Uyển Yến dùng sức gật đầu, sợ ông không tin lời nàng nói.

Quản sự trầm ngâm một chút, nhìn Hồng Đậu vài lần.

“Vậy…… Các cô tiếp tục dọn sạch chỗ này đi. Cô nương Uyển Yến, xương cốt cô nương Hồng Đậu còn chưa lành hẳn, dọn xong chỗ này, nếu không chuyện gì, cô có thể đỡ cô nương Hồng Đậu đi nghỉ tạm một lúc.”

“Được!”

Được nghỉ nửa ngày, hai người đương nhiên rất vui, vội gật gật đầu.

Quản gia lại liếc mắt nhìn Hồng Đậu một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì xoay người rời đi.

Chờ quản gia rời đi, Lý Uyển Yến kéo tay áo Hồng Đậu.

“Hồng Đậu tỷ, Hồng Đậu tỷ……” Nàng thấp giọng kêu lên.

“Sao vậy?”

Hồng Đậu thấy nàng có vẻ bí mật, tò mò hỏi.

Lý Uyển Yến nhìn nhìn cửa, chắc chắn không có người ở đằng sau, mới nhỏ giọng nói với nàng: “Muội cảm thấy ngoài Tôn lão gia ra, ánh mắt quản gia nhìn tỷ cũng là lạ!”

“Muội nghĩ nhiều quá rồi. Tỷ thấy bọn họ không có ác ý với tỷ đâu!” Hồng Đậu nghe vậy bật cười.

Dù Tôn lão gia hay châm chọc, không khách khí, nhưng nàng cảm thấy hắn không có gì đáng sợ.

“Muội nói thật mà! Chẳng lẽ tỷ không thấy khi quản gia đi ra, ông ấy nhìn tỷ như do dự muốn nói gì đó à?” Lý Uyển Yến sốt ruột với thái độ không đi đến đâu của nàng.

Hồng Đậu tỷ thật sự rất hồn nhiên, không thấy được nguy hiểm gì cả!

“Được rồi, đừng có mà đa nghi như Tào Tháo, lau nhanh lên, chúng ta được nghỉ rồi.” Hồng Đậu cười giục nàng.

“Nhưng mà muội –” Lý Uyển Yến còn muốn nói nữa.

“Nếu muội không lau mà còn nói nữa, thì đứng sang một bên mà đợi đi. Bây giờ tỷ thấy mệt quá, muốn nghỉ sớm một chút.”

Hồng Đậu chặn lời nàng lại, bất đắc dĩ nói.

“Tay chân muội nhanh nhẹn hơn tỷ, tỷ đợi một bên đi! Tỷ mệt rồi, để muội làm cho!”

Thấy nàng không muốn nghe nữa, Lý Uyển Yến đành phải thôi, không chịu thua vén tay áo lên, nhanh tay cướp lấy cái giẻ lau của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.