Công Tôn Lẫm và Hồng Đậu nằm trong phòng, mãi đến khi mặt trời lên cao vẫn
không có người đến quấy rầy. Hồng Đậu im lặng nằm co lại trước ngực hắn. Hắn rũ mắt xuống, thấy trên bả vai trần trụi của nàng đều là vết hồng
do hắn không cẩn thận gây ra. Hắn đau lòng xoa đi xoa lại những vết hồng kia– xem ra là có tri kỷ “Cố ý” dặn dò mọi người — quả nhiên Hoàng
thượng là cáo già mà, tìm nhiều người làm chứng như vậy, hắn ắt phải cho Hồng Đậu một danh phận rõ ràng, nếu không danh tiết của Hồng Đậu thực
sự bị hắn làm hỏng.
Vai tuyết trắng hơi run run. Hắn biết nàng đã sớm tỉnh, chẳng qua hai người cứ luôn im lặng không nói lời nào như thế.
Không biết nên mở miệng thế nào, cũng không muốn đánh vỡ không khí này.
Bàn tay to của hắn một lần rồi một lần, dịu dàng nhẹ vuốt ve mái tóc dài của nàng, trong lòng không ngừng suy nghĩ tình cảnh trước mắt và tương
lai. Tối hôm qua lúc công hiệu của thuốc phát tác, tri giác hắn hỗn
loạn. Nhưng hắn nhớ rất rõ, sau khi hắn về giường thì mấy tên ám vệ áo
đen ngoài cửa phòng và cả Hoàng thượng đều đi hết.
May là Hoàng thượng sáng suốt, giữ lại riêng tư cho họ, bằng không sau
này cho dù phải mạo hiểm mang tội danh hành thích vua, hắn nhất định
cũng sẽ cầm đao đuổi giết Hoàng thượng.
Mà cái khuỷu tay này, sau khi mấy ám vệ bỏ chạy, kỳ thực hắn có thể thừa cơ phá cửa xông ra, mang Hồng Đậu ra ngoài, đến chỗ Lý đại phu tìm
thuốc giải.
Nhưng…… Cuối cùng hắn vẫn dựa vào khát vọng bản năng của cơ thể, làm hỏng danh tiết của Hồng Đậu.
Hai người họ, rốt cuộc cũng đã dây dưa mơ hồ rồi.
Công Tôn Lẫm không nhịn được thở dài một hơi.
Lúc này, người nằm trong ngực hắn rốt cuộc cũng động đậy.
“Nàng…… Có khỏe không?” Hắn thấp giọng hỏi.
Đêm qua là lần đầu tiên của nàng, nhưng xuân dược phát tác, quá trình thật sự không dám nói đến mấy chữ dịu dàng thương tiếc.
Điều này làm hắn nhớ đến món nợ với Hoàng thượng.
Hồng Đậu không nên bị nhận lấy khổ sở này.
Nàng mảnh mai non mềm, tối hôm qua sao có thể chịu nổi mưa rền gió dữ như vậy?
“Chàng là ai?”
Người con gái mềm mại nằm trong lòng hắn, nhỏ giọng hỏi.
“Công Tôn Lẫm.” Hắn trả lời ngắn gọn.
“Tối hôm qua…… Ta nghe chàng gọi Tôn Đại gia là ‘Hoàng thượng’……”
“Ừ, vị Tôn Đại gia kia thật ra là đương kim Hoàng thượng.” Hắn gật đầu với nàng.
“Vậy…… Vũ Nhi trong miệng các chàng…… Là ta sao?” Nàng chần chờ hỏi.
“Ừ.” Công Tôn Lẫm gật đầu một cái.
“Như vậy…… Cô nương Vũ Nhi này, là người tình của chàng sao?” Nàng bất an xấu hổ rối rắm hỏi.
“Không phải, nàng là nghĩa nữ của ta.” Công Tôn Lẫm thở dài một hơi.
“Bất kể trước kia ta là ai, với ta mà nói, bây giờ ta tên là Lý Hồng
Đậu. Người ta quen là Tôn lão gia xấu tính, không phải nghĩa phụ của Vũ
Nhi. Cho nên, chúng ta có thể ở bên nhau, đúng không?”
“Ta nghĩ…… Chỉ sợ còn chưa được.”
Không ngờ hắn lại lắc đầu.
“Vì sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Danh không chính, ngôn không thuận, làm sao có thể đường đường chính
chính ở bên nhau? Huống chi, chúng ta ở chung như vậy, thật sự cũng
không hợp lý.” Hắn nghiêm túc lại lắc đầu.
“Hả…… Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?”
Nàng nghe mà sửng sốt, cũng bắt đầu phiền não về mấy chuyện không đứng đắn rồi.
“Gả cho ta đi, Hồng Đậu, chúng ta sẽ chính thức được ở cùng nhau.” Hắn mỉm cười với nàng nói.
Nghe vậy, Hồng Đậu vui vẻ nhào vào trong lòng hắn, cao hứng gật đầu, không hiểu sao nước mắt cũng tràn mi.
“Ta đồng ý! Nhưng trước tiên nên giải quyết nợ giữa hai chúng ta đã?”
“Nợ gì?”
“Đánh cược chịu thua, chàng chơi cờ thua ta, ta có thể yêu cầu chàng năm việc.”
“Nói bậy! Rõ ràng là ba việc.”
“Chàng thua ta năm ván, đương nhiên là năm việc.”
Nàng gật gật đầu, ngữ khí khẳng định nói.
“…… Được rồi, nàng có yêu cầu gì?”
“Thứ nhất, chàng vĩnh viễn nhớ kỹ rằng ta là Hồng Đậu, ta không bao giờ trở thành Vũ Nhi nữa.”
“Đương nhiên.”
“Thứ hai, ta muốn xuất giá từ nhà Lý đại phu ở thôn Thiện Hợp.”
“Không thành vấn đề.”
“Thứ ba, gian phòng này, coi như tân phòng của chúng ta.”
“Cái này đơn giản.”
“Thứ tư, quét hết toàn bộ thơ Vũ Nhi viết trên tường đi.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng nhắc tới chuyện này.
“Không có một nữ nhân nào có thể chịu được trong lòng trượng phu có nữ
nhân khác. Đã qua rồi thì cho qua, không được quay đầu lại.”
“Nhưng không phải nàng là……”
“Chàng đã quên yêu cầu thứ nhất rồi sao? Nhớ rõ, ta là Hồng Đậu! Không phải là ai khác.”
“…… Cứ theo nàng nói đi.” Hắn gật gật đầu.
“Thứ năm…… Muốn chàng vĩnh viễn, vĩnh viễn đặt ta ở trong lòng.”
“Ta thề, trong lòng Công Tôn Lẫm ta, từ nay chỉ có một mình Lý Hồng Đậu.” Hắn thâm tình mỉm cười nói với nàng.
Hồng Đậu đỏ mặt, thẹn thùng một lần nữa nằm trong ngực hắn.
“Tôn lão gia, tuy rằng ta còn chưa nhận ra chàng, nhưng mà ta thường cảm thấy như đã quen biết chàng từ đời trước.”
“Ta cũng vậy…… Tuy rằng ta cũng mới quen nàng không lâu, nhưng ta cũng
thường cảm thấy từ đời trước ta luôn thích nàng, kể cả đã uống canh Mạnh Bà cũng không thể làm mất đi tình cảm của ta với nàng……” Công Tôn Lẫm
khàn giọng nói.
Cho dù nàng đã quên hắn cũng chẳng sao, bọn họ có thể làm lại từ đầu.
Lúc này đây, hắn không phải là nghĩa phụ của nàng, nàng cũng không là
nghĩa nữ hắn, giữa hai người chỉ đơn thuần là nam nữ gặp nhau, quen
biết, sau đó yêu nhau……
“Tôn lão gia, nói cho ta nghe chuyện của Vũ Nhi đi? Nói xong, về sau không được nhắc tới nữa.”
Kề trong lòng hắn, nàng nhẹ giọng nói.
“Có thể, nhưng này, Hồng Đậu, có thể sửa xưng hô trước không, gọi ta một tiếng ‘Phu quân’ được không?”
“Ta còn chưa gả cho chàng đâu!”
Nàng đỏ mặt, nhẹ nhàng đấm hắn một cái.
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Tiêu Dao vương vì nghĩa nữ nhảy xuống vực, quá đau lòng mà biến mất trên triều gần một năm, rốt cuộc cũng muốn trở về, hơn nữa gióng trống khua
chiêng thông báo việc vui.
Nghe nói tân nương là con gái của thầy thuốc Lý đại phu nổi danh thiên hạ.
Chẳng qua, rất nhiều người nhớ rõ là Lý đại phu chỉ có một cô con gái,
hoàn toàn không biết người tên Lý Hồng Đậu này là con gái từ đâu xuất
hiện.
Càng khiến người ra kinh ngạc hơn là khi các vị quan triều tướng lĩnh
đến ăn cưới, thấy vương phi mà Tiêu Dao vương cưới vào cửa giống hệt
nghĩa nữ nhảy vực đã chết của hắn. Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, còn tưởng rằng hồn Công Tôn Vũ đã trở về!
Duy chỉ có Hoàng thượng làm chủ hôn cho Công Tôn Lẫm là từ đầu tới cuối đều rất tự nhiên, cười hớn hở.
Mọi người thấy thế, đều khen ngợi Hoàng thượng không hổ là Hoàng thượng, có đảm lược, đủ bình tĩnh. Hoàng thượng của Uyên quốc như vậy, tương
lai quốc gia nhất định sẽ hưng thịnh……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Đêm động phòng hoa chúc……
Công Tôn Lẫm phát huy tất cả bản lĩnh, rất cố gắng hầu hạ tân nương tử
thoải mái, để nàng hiểu rõ cái gì là triền miên nồng nhiệt thật sự mà
quên đi khó chịu trong đêm đều bị hạ xuân dược.
Sau đó, Hồng Đậu vừa lòng đến cực điểm, đổ mồ hôi đầm đìa kề trong lòng hắn, bên môi không giấu được ý xuân ấm áp.
Công Tôn Lẫm ôm Hồng Đậu, giọng nói khàn khàn:“Gần đây ta cứ hay nghĩ,
nếu có một ngày nàng lại mất trí nhớ lần nữa lại quên ta, khi đó ta nên
làm gì?”
Hồng Đậu nghe ra sợ hãi của hắn, an ủi vỗ vỗ lưng hắn.
“Mất trí nhớ thật ra chẳng có gì hay cả, chuyện không vui trải qua một lần là đủ rồi.”
“Nhưng là…… Nhân sinh vô thường……” Hắn ôm chặt lấy nàng.
Gần đây thấy ngày nào cũng quá mức tốt đẹp, khiến hắn bắt đầu sợ hãi có một ngày sẽ mất nàng lần nữa.
“Liên quan gì? Chàng tìm ta lần nữa, để ta yêu chàng lần nữa, không phải là được rồi sao?”
Nàng vỗ nhẹ khuôn mặt hắn, cười nói.
Hắn không nói gì trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ thở dài.
“Nói bây giờ đã, đời này ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi ta lần nữa ……”
Hắn ôm nàng, khàn giọng nói.
“Vâng.” Nàng lộ ra ý cười dịu dàng.
Ngáp một cái, nàng nằm lại vào ngực hắn, nhắm mắt lại, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Hắn cũng nhắm mắt theo, an tâm mà thỏa mãn ôm lấy nàng cùng nhau đi vào giấc mộng.
Tay hai người mười ngón đan chặt vào nhau, cho dù đang ngủ cũng không buông ra……