Tại toà nhà lớn nhất thành phố A. Đây chính là trụ sở chính của chính phủ quốc dân tại Nhật. Xung quanh đều có bảo vệ canh trực nghiêm ngặt, nếu ai muốn đột nhập thì không hề dể dàng.
Vũ Tích đứng cách đó không xa, ánh mắt cô quan sát bối cảnh nơi đây. Nhiệm vụ mà cô phải hoàn thành chính là lấy cho được tài liệu tư mật liên quan đến việc họp tác của chính phủ và Nước Triều Tiên. Sự liên minh của hai nước không chỉ gây ảnh hưởng đến nền kinh tế của hiệp quốc thế giới mà còn ảnh hưởng không nhỏ đến những nước khác đang bị Triều Tiên áp chế. Nếu lấy được tư liệu tư mật giao nó cho hiệp quốc binh toàn tại Nga thì chắc chắn tổng thống Nga tuyệt đối sẽ có cách áp dụng ngừng lại việc chiến tranh của Nhật và Thuỵ Sĩ sắp tới.
Đây chính là một nhiệm vụ hết sự quan trọng!
Vũ Tích sửa soạn lại quần áo một chút, rồi cất bước về phía toà nhà lớn trước mắt.
Gã bảo vệ thấy một cô gái từ đầu xuất hiện, bèn tiến tới hỏi:
“Cô là ai?”
Vũ Tích mĩm cười dịu dàng: “Tôi là thư ký của Tần nghị viên.”
“Thứ ký của Tần nghị viên?” Vẻ mặt gã bảo vệ như chưa tin, vẫn còn nghi ngờ nhìn cô gái này từ trên xuống phía dưới một lượt.
Vũ Tích lấy thẻ ra từ trong túi xách: “Đúng vậy. Nếu anh không tin, tôi có thể cho anh xem thẻ nhân viên của tôi.”
Nhìn trên thẻ quả thật có ghi tên và chức vụ đầy đủ. Gã bảo vệ sau khi kiểm tra xong thì bèn trả lại.
Hắn dò xét hỏi: “Vậy sao cô lại ở đây?”
Vũ Tích cất thẻ vào trong túi xách, cô nhẹ nhàng vuốt lại tóc mái rồi trả lời: “Thật ra tôi đến để đưa công văn họp cho Tần nghị viên.”
Gã bảo vệ vẫn nhìn vào Vũ Tích, đến khi cô lấy xấp tài liệu ra. Hắn nhận lấy rồi mở ra xem. Bên trong đều ghi rất nhiều tiếng anh, một chữ hắn đọc cũng không hiểu. Nhưng khi mắt hắn vô tình nhìn dấu đỏ cuối hàng thì sững người lại. Đây là con ấn của quan chức nhà nước, tuyệt đối là không sai được. Xem ra cô gái này không hề nói dối.
Được cho phép cuối cùng Vũ Tích cũng được vào. Sau khi đi vào bên trong toà trụ sở, cô đi tới thang máy rồi bấm vào tầng bốn mươi hai.
Vũ Tích đứng trong thang máy, nhìn từng con số càng lúc càng tăng. Cô dựa vào tường hít một hơi thật sâu. Chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ tới...
Nhìn đồng hồ đang đeo trên tay, hiện giờ là là hai mươi ba giờ mười tám. Cô chỉ còn chút ít thời gian thôi.
Đinh!
Cánh cửa thang máy chợt mở ra. Vũ Tích ngẩng đầu lên, đối diện bước vào là một người đàn ông. Anh ta mặc trên người bộ đồ tây đen, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Ngay cả Vũ Tích đang đứng ngay đó anh ta cũng chỉ thản nhiên lướt qua xem như không thấy.
Vũ Tích đứng trong một góc rồi chau mày, thật không nghĩ tới lại có người vào thang máy.
Đến khi đến tầng bốn mươi hai, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra. Vũ Tích đã nhanh đi ra ngoài, chợt cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Người này không phải là người ở trong thang máy sao?
Vũ Tích rời mắt đi hướng khác. Một người xa lạ, cô vốn dĩ không cần phải để ý.
Cất bước đi tới chỗ phòng hội nghị. Vũ Tích đứng trước cửa, tay nắm chặt xấp tờ liệu thật chặt. Sự căng thẳng bao phủ hoàn toàn lấy cô. Nhiệm vụ lấy trộm tư liệu của chính phủ không phải là việc nhỏ. Bản thân cô chỉ còn thời gian ít ỏi để làm xong, nên tuyệt đối phải nắm bắt ngay cơ hội.
“Cốc cốc!”
“Ai đó?” Ngay khi Vũ Tích vừa mới gõ cửa thì cửa chợt mở, từ bên trong đi ra là một phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Vũ Tích thì đã kinh ngạc: “Cô là nhà văn Vũ Tích đây mà. Sao cô lại ở đây?”
Vũ Tích đưa xấp tài liệu cho người phụ nữ: “Em tới để đưa đồ cho Tần nghị viên.”
Thái Yên nhận lấy tập tài liệu, ánh mắt lúc liếc nhìn Vũ Tích mang đầy ẩn ý: “Tôi hiểu rồi! Bây giờ Tần nghị viên đang họp nên khong tiện ra ngoài gặp cô. Hay để tôi đưa cho ngài ấy.”
“Vậy làm phiền chị rồi.”
Thái Yên vừa nhìn thấy thái độ khách sáo của Vũ Tích, không khỏi có thiện cảm vài phần: “Đừng khách sáo. Cô là bạn của Tần nghị viên nên tôi giúp cô cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Vũ Tích chỉ cười không nói gì, đợi đến khi Thái Yên đi vào trong phòng hội nghị. Cô nhanh thu lại nụ cười trên môi. Nếu như cô không phải là bạn của Tần nghị viên, liệu cô ta có giúp cô không? Câu hỏi này không cần hỏi cũng biết...
Một lát sau cánh cửa lớn phòng hội nghị mở ra. Từ bên trong bước ra vô số người, rất nhanh Vũ Tích đã nhìn thấy người mình cần tìm.
“Nghiêm Mặc!”
Người đàn ông cao lớn đứng ở đó không xa đang trò chuyện với người khác, lại nghe thấy tiếng gọi êm dịu, bất giác quay đầu lại. Lúc nhìn người đang đi về phía mình là ai. Tần Nghiêm Mặc bèn lại gần kéo lấy tay cô:
“Vũ Tích. Em tới rồi!”
Vũ Tích nhìn bàn tay đang thân mật đang nắm tay mình, có chút không được tự nhiên rút tay lại: “Anh đã hẹn em, làm sao em quên được.”
Tần Nghiêm Mặc chấp hai tay đằng sau lưng, mặt tiến tới kề sát vào mặt Vũ Tích. Anh nhẹ nhàng thổi khí lên má cô, nhìn thấy Vũ Tích biểu hiện ngượng ngùng mà không dám nhìn thẳng vào anh. Tần Nghiêm Mặc càng thích thú trêu trọc: “Gì đây? Vũ Tích thường ngày nói chuyện không sợ ai, vậy mà lại biết đỏ mặt à?”
Bị Tần Nghiêm Mặc làm cho mất tự nhiên. Vũ Tích ra vẻ tức giận đẩy mặt anh ra: “Đủ rồi, đừng giỡn nữa. Anh coi chừng không cẩn thận sẽ bị phóng viên chụp lại được đấy.”
Tần Nghiêm Mặc lạnh nhạt nhìn xung quanh, lúc quay lại nhìn Vũ Tích chỉ vô tư cười: “Em yên tâm. Ở đây không có phóng viên, cũng sẽ không có ai bàn tán, nên em cứ việc thoải mái đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều đang bận rộn nói chuyện, giống như đối việc Tần nghị viên đang thân mật với một cô gái ở nơi đông người, lại xem như là không thấy.
Vũ Tích quay đầu lại nhìn. Quả thật như lời Tần Nghiêm Mặc nói, không hề có bất cứ ai nhìn về phía bọn họ. Xem ra Tần nghị viên cũng không phải chỉ là hư danh.
“Thôi được rồi. Bây giờ anh sẽ dẫn em tới phòng lam việc của anh, ở đây nói chuyện không tiện.”
Tần Nghiêm Mặc thản nhiên kéo tay Vũ Tích đi về hướng phòng làm việc của anh. Lúc bước vào căn phòng sang trọng trước mắt, Vũ Tích lại quen thuộc tới mức khi đi vào, cô cũng chưa từng liếc mắt chỗ nào. Tần Nghiêm Mặc khoá chốt cửa lại, xoay người đi tới sau lưng Vũ Tích, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Bây giờ chỉ có hai chúng ta. Em có gì muốn nói không?”
Cô quay đầu lại, dịu dàng nhìn Tần Nghiêm Mặc, phun ra một chữ: “Không!”
“...”
Người con gái này đúng là không biết gì gọi là lãng mạn mà!
Tần Nghiêm Mặc dù không muốn nói cũng không thể không nói vài câu:
“Nè! Trịnh Vũ Tích. Em đừng có lúc nào cũng cứng nhắc như khúc gỗ chứ? Em là con gái thì phải có sự yêu thích lãng mãn như con gái mới đúng.”
Quăng cho Tần Nghiêm Mặc cái nhìn lạnh nhạt. Vũ Tích thản nhiên đi tới ghế sofa gần đó ngồi xuống: “Em tới chỉ đưa tài liệu cho anh thôi, ngoài ra không còn gì hết.”
“Không còn gì khác?” Tần Nghiêm Mặc bước tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Tích, khi nhìn bộ đồ cô đang mặc. Anh vuốt cằm đăm chiêu:
“Nhưng theo anh thấy chỉ là đưa tài liệu. Em cần gì mà ăn mặc xinh đẹp thế này chứ! Áo sơ mi trắng, váy công sở bó sát màu đỏ. Đây đều là màu anh thích. Có phải em cố tình mặc như vậy cho anh ngắm hay không?”
Vũ Tích siết chặt ngón tay lại. Nếu như không phải còn có chuyện làm. Cô thật muốn đánh anh một cái.
“Đủ rồi. Em giờ rất đói bụng. Anh mau mua thứ gì cho em đi.”
Tần Nghiêm Mặc nhanh chóng đứng dậy: “Em muốn ăn gì? Anh sẽ mua cho em.”
Vũ Tích lười biếng ngã dựa về phía sau ghế: “Vẫn như cũ.”
“Vậy em đợi anh một tí.”
Nhìn bóng dáng anh đã biến mất sau cánh cửa. Vũ Tích đứng dậy đi tới bàn làm việc ngồi xuống. Cô mở máy tính ra, mười ngón tay gõ thật nhanh trên mặt bàn phím.
Cô tập trung xem những tập tài liệu được lưu vào thư mục trong máy tính, có đến mấy trăm tập word đều đặt vào file của có đính tên “Tư liệu mật.” Nhưng nhiều như vậy sao có thể tìm ra nhanh chóng đây?
Vũ Tích ngước nhìn đồng hồ trên bàn, đã hai mươi ba giờ ba mươi rồi...