[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 10



Sau khi luyện hóa xong, Thường Hi mới biết thứ Thái Nhất cướp được chính là “Thỉnh bảo bối chuyển thân” đại danh đỉnh đỉnh đỉnh ở hồng hoang, trong có hào quang, phía trước định thân, rồi nói một câu “Thỉnh bảo bối chuyển thân”, tức khắc liền chém đầu đối thủ, bách phát bách trúng. (món này trong QT nó ghi vậy luôn nên bạn không tìm được thứ này là gì.)

Cái hồ lô mà Đế Tuấn lấy được trong đó chứa một thế giới, lấy chư thiên vạn vật tẩm bổ cho mình, tiếc là chưa thành hình liền bị gỡ xuống, hiện nay thì thế giới chưa hình thành, toàn những phiến hỗn độn hỗn loạn, Các loại nguyên tố phong thủy hỏa thổ loạn thành một đoàn, ngay cả khi Đế Tuấn đã đem hồ lô đi luyện hóa, đều không thể đứng gần.

“Thật đúng là mệt mà.” Đế tuấn cười khổ, lúc đầu xem thấy nó có màu đen hợp với mình mới chọn quả này, giờ xem lại, quả thật mình đã chọn sai.

Thường Hi có phần lạc quan hơn, “Cái hồ lô này lợi hại như vậy, cả thiên đạo đều chờ không được, nói không chừng về sau sẽ có chỗ dùng, vạn nhất sau này hữu duyên có thể tu bổ hết thế giới trong này, cái này là tiên thiên chí bảo, còn lợi hại hơn Hà Đồ Lạc Thư của ngươi một bậc.”

Đế Tuấn nhìn Thường Hi cố gắng an ủi mình, sờ sờ đầu cậu, dùng chút sức vỗ lổ tai thỏ nhỏ, trông thấy bộ dáng đáng yêu nhe răng nhếch miệng giận mà không dám nói gì của cậu, lúc này mới mỉm cười.

Quả nhiên khi ăn hiếp kẻ ngốc tâm tình liền tốt hơn nhiều.

Trong đầu Thường Hi cũng tức giận bất bình, hừ, nhìn ngươi không vui mới đi an ủi ngươi, kết quả lại quay đầu bắt nạt ta, chó cắn Lã Động Tân, không biết tâm người tốt, từ nay về sau không bao giờ an ủi ngươi nữa.

“Đế Tuấn, ngươi thả ra!” Con ngươi Thường Hi ngập nước đặc biệt sáng, làm Đế Tuấn nhìn không dời mắt.

“Không thả.” Đế Tuấn cười tủm tỉm vuốt ve lưng Thường Hi, thuận mao cho cậu.

“Ngươi có chịu thả hay không? Nếu không ta không khách khí đâu!” Thường Hi nhe răng uy hiếp.

Đáng tiếc, Đế Tuấn sớm đã quen kiểu ngoài mạnh trong yếu này của cậu, tiếp tục cười tủm tỉm, “Vậy cứ không khách khí đi.”

Thường Hi nghẹn họng, kỳ thật cậu cũng không biết đối xử không khách khí với Đế Tuấn kiểu gì, đánh thì đánh không lại người ta, cố tình gây sự cũng không được, trong lòng nhéo một cái, bắt đầu biến thân.

Đế Tuấn cảm thấy lông mao dưới tay đột nhiên biến mất, còn lại là xúc cảm lạnh lẻo của y liêu (vật liệu may mặt), tới khi cảm giác khác vọng mảnh liệt quen thuộc len lỏi toàn thân, muốn lui cũng không kịp rồi.

Còn Thường Hi nháy mắt liền cảm giác tê dại từ lưng chạy dọc đi toàn thân, cảm giác kia làm cậu không tự chủ được mà run rẩy, cố gắng cuộn người lại, lại phát hiện bản thân ngay cả chút sức lực cuộn mình cũng không làm được.

Kế tiếp cậu nhìn thấy ánh mắt Đế Tuấn.

Đồng tử nguyên bản tối đen lúc này lại như hai ngọn lửa màu vàng rực cháy, ngọn lửa kia chiếu rọi bộ dáng hiện giờ của Thường Hi, hai má đỏ ửng, ánh mắt mê ly, không đợi cậu thấy rõ ràng, khuôn mặt phóng đại của Đế Tuấn liền ấn lên.

Nước sữa hòa nhau.

Thường Hi lần đầu tiên hiểu được hàm nghĩa của từ này.

Cánh môi cực nóng in lên môi mình, cọ sát vào nhau, không chút do dự, răng năng bị mở ra, sau đó là tiến quân thần tốc, một cỗ lực lượng chí dương từ cần cổ chảy vào phế phủ, châm đốt chung quanh cơ thể, Thường Hi kìm lòng không đặng mà hừ nhẹ, thanh âm lập tức liền hoàn toàn bị nam nhân đè trên người nuốt lấy.

Khắn khít, gắn bó, da thịt thân cận, ngọn lửa trong cơ thể hai người bốc cháy lên, đem tất cả lý trí thiêu rụi gần như không còn.

Ngay lúc chuyện tình sắp phát sinh, một âm thanh vang lên khiến Đế Tuấn đang trầm luân trong dục vọng, bừng tỉnh.

“Đại ca! Thường Hi! Hai người…. “

Đế Tuấn bất ngờ dừng lại, khát vọng vô tận trong thân thể sục sôi cả thể xác lẫn tinh thần, lửa trong mắt lại bốc lên, mắt thấy sắp sửa lan cháy cả đồng cỏ, Đế Tuấn miễng cưỡng lấy ra Lạc Thư, đem người khiến mình lâm vào trầm luân trước mắt, che khuất.

Kế tiếp quay đầu lại, nhìn Thái Nhất đầy mắt đều là kinh ngạc.

Thái Nhất tuy biết đại ca nhà mình thích Thường Hi, cả hắn cũng rất thích Thường Hi nữa, tiếc là mỗi khi nhìn thấy Thường Hi trong dạng thỏ thì nước miếng tự động chảy ra, thế nên hắn luôn trốn tránh mỗ thỏ ngốc kia, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ đại ca thích Thường Hi như đệ đệ, trăm triệu lần không tưởng được… Đại ca cư nhiên ôm ý nghĩ ấy với Thường Hi.

“Đệ ra ngoài trước đi.” Đế Tuấn day day đầu, cảm thấy tình huống hiện tại đều hỏng hết.

“Được.” Thái Nhất liếc nhìn đại ca nhà mình thật sâu rồi đi ra ngoài.

Cuối cùn,g Đế Tuấn cũng thoát khỏi đầu óc toàn lửa nóng của mình, tình huống trước mắt quả thật không ổn, bình thường, bất quá chỉ là khi dễ mỗ thỏ ngốc ngốc nào đó, nhưng không nghĩ tới, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, kết quả không chỉ cắn hắn, ngay cả bản thân cũng đem đi bán.

Đế Tuấn không kìm lòng nỗi nghĩ muốn, nếu không phải Thái Nhất đột nhiên đi vào, hắn cùng Thường Hi có thể làm tới bước kia chăng?

Như là ái nhân thân cận với mình nhất, làm chuyện thân mật nhất sao?

Ái nhân?

Đế Tuấn kinh ngạc vì ý tưởng của mình trong nháy mắt, nhưng lập tức tất cả mơ hồ lúc trước đều sáng tỏ, thông suốt.

Mà Thường Hi lúc này đem đầu mình vùi thật sâu trong móng vuốt.

Mọi việc vừa mới phát sinh đang quay mòng mòng trong đầu, cái loại cảm giác thân mật tới tận xương cốt vẫn không thể nào mà lau đi được, Thường Hi hận mình không thể xuyên lại trước lúc mình làm những hành động ngu ngốc khi nãy, cậu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không biến lại thành nguyên hình để khiêu khích Đế Tuấn.

Chỉ tiếc thời gian đã qua rồi, trên thế giới cũng không có thuốc hối hận để mà mua, Thường Hi chỉ có thể bi thương chảy ngược thành sông.

Cậu rốt cục là suy nghĩ như thế nào, tại sao chỉ vì một chút xúc động liền làm việc ngu ngốc như vậy?

Thường Hi cảm thán thật sâu, lập tức buồn rầu trở lại, việc này xảy ra khiến cậu không biết phải đối mặt với Đế Tuấn như thế nào? Hảo đạo hữu chớp mắt liền cùng nhau lăn giường, tuy không lăn triệt để, nhưng nên sờ nên nhìn cũng không ít, cậu chẳng còn mặt mũi để nhìn Đế Tuấn nữa, được chứ?

Trong đầu lại tự động chiếu lại cảnh khi nãy, hôn sâu mãnh liệt bá đạo, dòng nước ấm đi tận vào tim gan, ngọn lửa thiêu cháy toàn thân, khoái ý thực cốt tiêu hồn, Thường Hi che mặt… Không nên suy nghĩ nữa, tim sắp đập một trăm tám mươi nhịp rồi nè?

Đợi Đế Tuấn cuối cùng cũng đem Lạc Thư mở ra, nhìn mỗ thỏ đang vùi đầu trong móng vuốt, sau đó, lăn qua lăn lại dùng móng vuốt của mình chà đạp đôi tai.

Đế Tuấn phốc cười,  cảm thấy vấn đề hắn rối rắm khi nãy cũng không là cái gì, có mỗ xuẩn thỏ ở đây, phiền não gì, khỏi cần để ý.

Đem mỗ thỏ để trước mắt mình, thấy ánh mắt né tránh của Thường Hi, mắt Đế Tuấn đầy ý cười.

“Mới vừa… Vừa rồi…” Đầu lưỡi Thường Hi cứng lại, muốn nói lại nói không nên lời.

“Không có việc gì.” Đế Tuấn đem Thường Hi ôm vào ngực “Yên tâm, Thái Nhất bên kia đã biết, sẽ không phản đối chúng ta đâu.”

“Cái…… Cái gì?” Thường Hi nghẹn họng trân trối, hiểu cái gì? Cái gì mà không phản đối? Đế Tuấn, hắn đang nói cái gì vậy…

Đế Tuấn dùng sức hôn trán Thường Hi một cái, “Không cần lo lắng.”

Mặt Thường Hi đỏ rực, ai… Ai lo lắng hả? Điều cậu muốn nói không phải cái này mà! (Beta: Phản đối chính là che dấu, che dấu tức là sự thật)

Chỉ tiếc Đế Tuấn đã đưa Thường Hi khỏi huyệt động, khi nhìn thần săc quỷ dị của Thái Nhất, Thường Hi cố gắng làm bộ như không có việc gì cả, chính là lỗ tai cậu không ngừng run run bại lộ tâm tình khẩn trương hiện tại của cậu.

Trời ạ, mới vùa ngủ với đại ca người ta, nháy mắt liền đối mặt với đệ đệ vừa đánh vỡ gian tình, giá toan sảng (từ này biểu đạt cho nghĩa như cảm giác xuất giá hồ liêu), chữ ‘囧’ này được hiểu như thế nào nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.