Không biết sau đó, Đế Tuấn nói gì với Thái Nhất, ánh mắt của Thái Nhất bình thường lại, đôi khi ngẫu nhiên lướt qua khiến Thường Hi không được tự nhiên, bất quá thứ khiến hắn buồn rầu không phải Thái Nhất đang xấu hổ, trái lại chính là Đế Tuấn kia kìa.
Sau cái ngày ngoài ý muốn đó, Đế Tuấn bắt đầu đối cậu “quyến luyến không rời”, tuy lúc trước hay nằm trong ngực được ôm đến ôm đi, nhưng tư tưởng của bọn họ khi đó còn thuần khiết, Đế Tuấn nhiều lắm là sờ sờ đầu cậu, nhưng mà bây giờ…. Hắn không chỉ thích sờ đầu, còn luôn nhéo lỗ tai của cậu, xoa xoa chân, chơi cái đuôi, nhu bụng…. Mấy cử chỉ phát rồ này, quả thực tội lỗi chồng chất.
Thường Hi giãy dụa thật lâu, thật vất vả thừa dịp Đế Tuấn không chú ý trốn khỏi ngực hắn, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, phải sống qua ngày như thế nào bây giờ!
Lông mao trên người loạn thành một đoàn, mặt dù cậu từng nói hình tượng của một con thỏ thì không cần chú ý nhiều vân vân, nhưng mỗi ngày xoa tới xoa lui, cậu sắp luyện thành phản xạ có điều kiện luôn rồi, chạm cằm thì muốn nghĩ lộ bụng, cậu còn có thể sống tốt qua ngày không hả?
Đến khi nhìn đến ánh mắt ai oán của Tiểu Thanh Long, Thường Hi càng muốn che ngực, đồ đệ ngoan của cậu…. Hình tượng sư phụ của cậu sụp đổ hết rồi!
Cậu không phải chưa từng nói với Đế Tuấn, ngày đó là ngoài ý muốn chẳng hạn, nhưng đối mặt với khuôn mặt cười tủm tỉm khác thường của hắn, Thường Hi luôn cảm thấy nụ cười ấy có chút vặn vẹo, cái loại cười cười như muốn đem cậu ăn vậy, cho nên tiếng nói của cậu càng ngày càng nhỏ càng nhỏ, cuối cùng thì im bặt.
Thói đời, làm một con thỏ thì không thể vĩ đại nỗi! Đặc biệt là làm một con thỏ bị Tam Túc Kim Ô coi trọng, lại càng không dễ dàng, Thường Hi khóc ròng.
Hiện tại cả ba đã đem Lạc Bảo Kim Tiễn luyện xong, bởi vì giống nhau, nên phải tế luyện cùng nhau, lúc trước do đề phòng Tam Thanh, chưa thu xếp được thời gian, giờ dứt khoát tế luyện luôn.
Lạc Bảo Kim Tiễn phân thành ba miếng Thiên – Địa – Nhân, Đế Tuấn là Thiên, Thái Nhất là Địa, còn Thường Hi là Nhân, Thiên cấp bậc khả lạc cực phẩm linh bảo, Địa cấp bậc khả lạc phổ thông linh bảo, Nhân cấp bậc khả lạc hậu thiên linh bảo, nhìn bên ngoài, miếng của Đế Tuấn xem như lợi hại nhất.
Nhưng Lạc Bảo Kim Tiễn cũng có chỗ thiếu hụt, như miếng của Đế Tuấn, nói cực phẩm linh bảo cũng có thiếu sót của cực phẩm linh bảo, phổ thông cùng hậu thiên cũng như thế, tính đi tính lại, miếng của Thái Nhất vẫn là hữu dụng nhất.
Với việc này Thường Hi chẳng có cảm xúc gì cả, thứ này vốn do hắn cọ được mà có, nếu không có Đế Tuấn và Thái Nhất, đối mặt với Tam Thanh cậu đã nát vụn từ lâu, giờ có một cái linh bảo đã tốt lắm rồi, còn muốn có ý nghĩ không an phận nào nữa!
Đợi Đế Tuấn luyện xong linh bảo, bốn người bọn họ sẽ xuống núi, Thường Hi đối với nơi này thật luyến tiếc, bởi cậu biết, thật lâu, thật lâu về sau, chỗ này sẽ bị Chúc Dung và Cộng Công đánh ngã, rồi thiên hà khuynh quán, Hồng Hoang vỡ nát.
Nghĩ đến đây Thường Hi có chút thương cảm, lắc lắc đem mấy thứ này vứt ra khỏi đầu, ngày còn rất dài, bản thân lo lắng cái gì.
Con đường xuống núi thực dễ dàng, nhiều nhất chỉ nửa ngày,mọi người đã ra khỏi Bất Chu Sơn, khi quay đầu lại, bao quanh chân núi là một mảnh sương mù.
“Đi thôi.” Đế Tuấn xoa xoa đầu Thường Hi, đổi lấy là vẻ mặt nhe răng của cậu.
Trên Hồng Hoang như cũ vẫn là cảnh tượng vui sướng phồn thịnh, mấy trăm năm trôi qua, thời gian dường như không lưu dấu vết gì cả ở mảnh thổ địa này, các tộc phồn vinh chưa từng có, phương pháp tu luyện của Thường Hi sớm đã lan tràn, từng đợt từng đợt công đức nhè nhẹ không ngừng hội tụ trong cơ thể, Thường Hi cảm giác, không lâu nữa, cậu sẽ có thể đột phá.
Đáng tiếc là còn thiếu một chút nữa, có lẽ linh lực đang được đánh bóng, có thể chưa cảm ngộ được cảnh giới trong lòng, hay do sự tích lũy của thời gian, hoặc cũng có lẽ là do địa phương, điểm này chậm chạp không đạt được, hoàn hảo Thường Hi có đủ kiên nhẫn, không có nôn nóng muốn cưỡng ép đột phá.
Bọn họ đến từ phía Đông, lần này lại đi từ phía Tây, khác cảnh thiên nhiên ở phương Đông, phương Tây toàn là cát vàng núi đá, vách núi dốc, khoáng thạch lộ ra bên ngoài đất đai, ngay cả không khí cũng có vẻ hanh khô, hoàn toàn khác xa với phương Đông.
Trái lại Đế Tuấn cùng Thái Nhất đối với hoàn cảnh này khá thích ứng, Thái Dương tinh cũng là một nơi hanh khô nóng vô cùng, phương Tây mà đòi so với Thái Dương tinh, chỉ có thể nói là gặp sư phụ.
Dọc đường đi, Thường Hi vốn muốn tiến hành sự nghiệp giáo dục của mình đến cuối, đáng tiếc bị Đế Tuấn mạnh mẽ đè xuống không cho phép ra ngoài, hơn nữa ngoại trừ một ít tiểu yêu sơn dã cơ hồ không ai hiểu phương pháp tu luyện, Thường Hi chỉ có thể nhịn đau mở to mắt coi chân muỗi lớn nhỏ bay đi bằng mắt thường.
Khi nhàm chán, Thường Hi phát hiện khoáng thạch nơi đây vô cùng phong phú, vì thế đổi nghề thành một con thỏ đào quặng mỏ, may mắn chổ trống trong tu di châu khá lớn, mới có thể cho Thường Hi nạo vét như thế.
Ngoài thích đùa và hay chà đạp Thường Hi ra, về sở thích của Thường Hi Đế Tuấn dị thường thông suốt, Thường Hi làm cái gì hắn đều duy trì, Thường Hi cảm giác ngay cả bản thân muốn đi giết người, Đế Tuấn nhất định ở ngay bên cạnh cậu phóng hỏa, làm không nháy mắt.
Nhưng mà……. Thường Hi buồn rầu, kỳ thật cậu chưa từng có ý nghĩ muốn hay không ở cùng với Đế Tuấn một chỗ, Đế Tuấn sau này là Yêu Hoàng, có thể khẳng định, nếu hắn ở cùng Đế Tuấn, không phải đoạt luôn vị trí Yêu Hậu của Hi Hòa sao? Còn mười tiểu Kim Ô thì làm sao bây giờ? Bọn họ là thái tử tương lai của yêu tộc đó.
Hắn là nam nhân, không có khả năng sinh con cho Đế Tuấn, điều khiến Thường Hi buồn rầu là, nếu hiệu ứng cánh bướm đem tương lai vỗ không có thì làm sao, hơn nữa kết cục của Yêu hoàng không phải thảm bình thường, Đế Tuấn mà chết thì hắn phải thủ tiết sao? Hơn nữa không chỉ Đế Tuấn, Thái Nhất cũng chết, hơn một nữa yêu tộc cũng chết theo, đợi đến lúc nhân tộc cường thịnh, tất cả yêu tộc có thể nói là bị diệt sạch…
Nói cách khác, nếu cậu đồng ý với Đế Tuấn thì cậu phải chấp nhận mệnh quả phu tang chồng, tang chú, tang toàn tộc hả?
Quả thực rất là bi thương đó.
Thường Hi không ngừng do dự, Đế Tuấn tự nhiên cũng biết, nhưng Thường Hi vốn luôn đơn thuần, Đế Tuấn cảm thấy Thường Hi còn không có hiểu về tình yêu, hắn quyết định cho thỏ nhỏ chút thời gian, đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi, nếu quá hạn….. Đế Tuấn liếc nhìn Thường Hi một cái, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Ngày ngày từ từ trôi qua, không nhanh không chậm, dưới sự tiến công của Đế Tuấn, Thường Hi càng ngày càng dao động, chiếc cân tiểu ly trong lòng dần dần nghiên về Đế Tuấn, đây là Hồng Hoang, không phải đời sau, hai nam nhân ở cùng một chỗ gì gì đó…… Tựa hồ không quá khó để chấp nhận, hơn nữa, ngoại trừ cha mẹ, chưa có người nào đối xử với cậu tốt như vậy, vô điều kiện sủng ái cậu, cậu thật không thể nhớ được một ai.
Vẻ mặt Đế Tuấn dần dần theo biến hóa của Thường Hi mà sáng sủa lên, thậm chí có vài lần Thái Nhất còn nhìn thấy Đế Tuấn cười ngây ngô với Thường Hi nữa kìa, điều này khiến hắn không kiềm chế được mà run rẩy, người này có phải thật sự là vị đại ca bá đạo của hắn không hả? Không phải là có người lén đánh tráo chứ?
Ngay lúc tình cảm của hai người đang rơi vào cảnh đẹp, Thường Hi lại gặp được một tòa quặng mỏ Canh Kim, nhất thời tay ngứa, nói một tiếng với Đế Tuấn liền bổ nhào về mỏ Canh Kim.
Canh Kim: một nguyên liệu quý hiếm dùng để rèn linh khí.
Ngũ hành Canh Kim ở hậu thế dù cầu cũng không có một khối giờ ở Hồng Hoang sơ khai tụ thành từng quặng mỏ, Thường Hi không biết mảnh Hồng Hoang này trong tương lai sẽ phá nát như thế nào nữa, nhưng cậu biết, có vài thứ khi bỏ lỡ có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, cho nên cậu liều mạng thu thập tất cả mấy thứ đó, điều này sẽ hữu ích cho tương lai đầy hoang mang của cậu, cũng có thể lo trước tính sau, phòng ngừa chu đáo.
Lúc Thường Hi thu thập Canh Kim, một cỗ nguy hiểm nồng đậm bao phủ cả người, Thường Hi bỗng nhảy dựng, nhưng mối nguy đó cứ đi theo như hình với bóng, cái loại cảm giác này không xa lạ, cậu biết bản thân đang bị theo dõi, vì thế mà cậu không ngừng thay đổi phương hướng, nhưng vô luận làm thế nào cũng không thoát được.
Cao thủ!
Trong lòng Thường Hi rùng mình, không hề lưu thủ, để Huyền Âm châu che phía trên, nháy mắt bị một đạo kim vũ bóp nát.
Đó là Kim Ô lông vũ của Đế Tuấn.
Tại thời khắc, mọi việc vừa tốt lên, một mũi tên bay tới nhanh như chớp, âm thanh hung ác của mũi tên vang lên ở phía sau, Thường Hi thay đổi phương hướng trong chớp mắt, đến khi tên rơi xuống, tiếng xé gió mới truyền tới.
Đúng vào lúc này Thường Hi phát hiện ra người đánh lén cậu.
À không, kẻ đó cũng không thể coi như người.
Gã lộ ra khuông mặt người dài dài, thân chim, cánh dài, lỗ tai giống tai sói, trong tay còn có hai tiểu xà màu xanh.
Tay cầm cung, dòng điện chớp nháy bao quanh, lực lượng lớn mạnh truyền tới, cực kỳ kinh người.
Thường Hi nhăn mày, lúc này, Đế Tuấn và Thái Nhất đã chạy tới, khi nhìn tới dã nhân cầm cây cung chỉ vào Thường Hi, cùng mũi tên cắm trên đống Canh Kim cách Thường Hi không xa, liền nổi giận.
Một đạo hỏa Kim Ô phóng tới người kia, đồng thời phát động Hà Đồ Lạc Thư, mở ra tiên thiên đại trận, không chỉ hạn chế hành động của đối phương, lại có thể vây khốn gã, Thái Nhất song song lấy ra Hỗn Độn Chung, dùng đầu ngón tay bắn ra, một hồi tiếng chuông du dương vang lên.
Tấn công của Thường Hi cũng không xuất sắc, nhưng nhờ vào tốc độ quỷ thần khó lường có thể ở đằng sau đánh lén, chuyên tấn công đôi cánh của đối phương, dưới sự vây công của cả ba, tên đánh lén nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, mặc cho gã tả xung hữu đột, dòng điện lan ra cả đại trận, nhưng cũng không thể thoát ra.
“Rống!” Người nọ nổi giận gầm lên, không quan tâm hướng Đế Tuấn đánh tới, người này làm gã bị thương nhiều nhất, nhung hành động này của gã lại làm không môn đại khai(cửa mở lớn), Thường Hi thấy có cơ hội, lập tức vẽ lên lưỡi đao Thái Âm hướng về đầu người nọ.
Chỉ tiếc là người nọ lại tránh thoát được, lướt qua tai hắn, đem tiểu xà giết chết.
Người kia bị móng vuốt của Đế Tuấn trực tiếp cắm vào bụng, tru lên kinh thiên động địa, mà cái chết của tiểu xà làm hắn rên rĩ không ngớt, chật vật quát một tiếng, kế tiếp xoay người đào tẩu.
Tiếc rằng Hà Đồ Lạc Thư của Đế Tuấn còn đó, mặc cho người này dũng mãnh vô song tới đâu, cũng không thể thoát thân.
Tại lúc cả ba đang nắm chắc phần thắng, khi người kia sắp chết, cảm giác nguy hiểm đồng thời dâng lên sau lưng khiến ba người bọn họ cả kinh, không hẹn cùng nhìn quanh bốn phía, đảo mắt liền thấy xuất hiện ba quái vật kỳ lạ.
Một thịt cầu màu đỏ có sáu chân bốn cánh, một cái mặt hổ thân người, dưới chân còn có hai cái kim giáp quái vật điều Long, kẻ còn lại là mặt hổ thân người, miệng ngậm xà, hai tay cầm hai điều xà.
Trong đầu Thường Hi lóe qua cái gì đó, nhưng không chờ cậu kịp nhớ ra, ba kẻ kia đã nổi giận gầm lên lao về đây.