Là Thánh Nhân đầu tiên trong trời đất, y vừa mới xử lí kẻ thù không đội trời chung lớn nhất là La Hầu, Hồng Quân lúc này coi như đầy đắc ý, điều không vui duy nhất chính là La Hầu đến khi chết cũng không quên hãm hại y một phen, cả phương Tây gần như bị tên đó hoàn toàn hủy diệt, linh mạch gì đó thì không cần phải nói, đa số đã bị chặt đứt, một số ít còn lại cũng thành ma mạch, các khoáng thạch tiên thảo khác cũng biến thành ma quặng và ma thảo, mà để y phiền muộn nhất chính là sinh linh, phương Tây thành nơi mười không còn một (như mười người không giữ được một người), còn lại cũng biến thành ma thú…. Này nhân quả liên lụy, làm Hồng Quân mới vừa xử lý xong La Hầu chẳng vui vẻ chút nào.
Nếu La Hầu còn sống cái này tự nhiên là tên đó chịu, tuy y cảm giác tên kia rất thích gánh loại nợ nhân quả này, sau đó thông qua tài nguyên bị ma hóa một lần nữa nổi dậy sát phạt, bất quá hiện tại La Hầu đã chết.
Cho nên Hồng Nhân – người bức La Hầu tự bạo sinh ra hậu quả kia, không thể không đeo lên lưng một phần nhân quả.
Cho dù y đã thành Thánh.
Bất quá lấy tình huống của phương Tây, muốn khôi phục như lúc trước tự nhiên không thể, ít nhất phải cần thời gian mấy lượng kiếp, một ngàn năm tiếp theo Hồng Quân phải giảng đạo, hiển nhiên không có khả năng tự bản thân đi khôi phục lại nơi ấy, cho nên y không thể không tìm người giúp y hoàn thành nhiệm vụ này.
Thế nên Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn liền vào mắt hắn.
Tuy tư chất của bọn họ không phải là cao nhất, nhưng số mệnh coi như không tồi, y nhìn trúng nhất là Chuẩn Đề, thân không chỉ có đủ lục căn thanh tịnh trúc Thất Bảo diệu thụ(diệu trong kì diệu), cái khó có được nhất chính là mảnh tấm lòng son hướng về phương Tây, nếu cả hai có thể làm chuyện này, nhất định sẽ làm được.
Tuy cách làm của bọn họ làm Hồng Quân chướng mắt, bất quá trong đám người lùn chọn tên cao nhất, hai tên này coi như không tồi.
Ý câu này là trong đám người kém chỉ có thể chọn kẻ tương đối tốt nhất trong đám.
Bất quá muốn cho ngựa chạy, đầu tiên phải cho con ngựa ăn cỏ trước, nếu không gặp chuyện rất nguy hiểm, nói không chừng con ngựa này lập tức liền bị đánh chết, cho nên Hồng Quân tính muốn ban cho hai người hai thánh vị, là nơi bọn họ dựa vào để khôi phục phương Tây.
Chẳng qua, có ai nói cho hắn biết, nội dung vở kịch tại sao lại sai lệch ngay lúc đầu thế hả? Thường Hi là tên nào? Mang thai cái quỷ gì?? Ít hôm nữa lập gia đình cái khỉ gì hảảả???
Còn có Côn Bằng đâu rồi? Chuyện nhường chổ ngồi đâu? Rồi lúc sau bị chặn lại rồi bị giết đâu rồi hả? Ngay mở đầu lên sai lệch trầm trọng như vậy? Sau này có thể sống dễ chịu qua ngày sao?
Hồng Quân nhìn Tạo Hóa Ngọc Điệp, hình dạng nửa miếng, vần sáng bên trong chậm rãi lưu động, ba nghìn đại đạo mơ hồ như thể chạm tới được, nhưng sợi tơ vận mệnh lại đen tối không rõ, biến đổi một hồi, làm Hồng Quân đang xem cực kì nổi giận.
Ngay cả sợi giây vận mệnh đều không thấy rõ, thì ngươi dùng để làm gì? Bất quá thấy mặt hai người phương Tây xám xịt, nhìn cánh cửa mở ra tân thế giới của mọi người đang rộng mở, thậm chí có vài tên yêu quái nam quay mặt nhìn nhau, Hồng Quân cảm thấy mình rốt cuộc ngồi không yên.
Mẹ nó nếu không có xuất hiện sự kết hợp của nam nữ thì thiên địa đều bị mấy tên đoạn tụ chiếm lấy rồi, âm dương tương hợp hắn còn có thể miễn cưỡng tạm chấp nhận, nếu nhiều thêm vài đôi….. Hồng Quân thấy mình ngay cả đi ngủ cũng không an ổn.
Chổ này trong QT là cơ lão, bạn định để gay nhưng thấy hiện đại quá nên đổi thành đoạn tụ luôn, nếu ai có từ hay hơn góp ý dùm ta.
Cho nên y liền xuất hiện sớm hơn, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, nhưng hướng đi tương lai thì lại có thể nắm trong lòng bàn tay, y không tin, vận mệnh y an bày không quay lại quỹ đạo!
Lúc này, Thường Hi đang giả thành con thỏ ngồi trên bồ đoàn tự nhiên không thể biết tâm tư của lão tổ, trước đây sở dĩ Hồng Vân có thể đem Côn Bằng nhường chỗ, vẫn vì một câu nói của Nguyên Thủy ‘hạng người thấp kém không xứng ngồi cùng chỗ với bọn họ’, mà hiện tại làm người quen cũ của Tam Thanh, bọn họ hỗ trợ cậu còn chưa kịp nữa là, tại sao lại phải đuổi Thường Hi đi?
Cho nên vị trí ngồi này, đúng là chỗ của Thường Hi.
Sau khi bọn họ xưng hô ‘lão sư’, Hồng Quân bắt đầu giảng đạo.
Hồng Quân giảng về tiểu đạo trước, giống cách tu luyện được Thường Hi truyền bá, bất quá điều Đạo Tổ nói cao hơn Thường Hi một tầng, không chỉ phân loại các thuộc tính của các chủng tộc, trước tiên giảng những cái giống, cũng chính là những chỗ giống nhau, tiếp theo lại nói cái khác, cũng chính là những nơi khác biệt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dễ dàng lý giải.
Sau khi nói xong phương pháp tu luyện, Hồng Quân cho mọi người hòa hoãn và nghĩ ngơi, sau ba ngày, giảng lần thứ hai, cũng chính là tam thiên đại đạo. (thiên: nghìn)
Cấp độ này lại có nhiều thứ khó hiểu, rất nhiều người chỉ có thể nghe được đại đạo của chính mình, cái khác thì lại không hiểu gì cả, có người vò đầu bứt tai, có người vẻ mặt hồ đồ, có người thì lại như bừng tỉnh đại ngộ, có người hứng thú nồng hậu, thậm chí còn có người ôm bụng cười to, có người nước mắt giàn dụa, quả nhiên là chúng sinh bách thái(thái độ, vẻ, hình trạng).
Thường Hi tập trung tinh thần để nghe giảng, dù không hiểu cũng phải nhớ kỹ, mấy tên tiểu yêu ở nhà có thể thuộc về mấy loại đạo này.
Bất quá Thường Hi vẫn rất ngây thơ, những thứ cậu ghi nhớ trong đầu rất nhanh liền không hiểu tại sao mà quên đi, Thường Hi thử vài lần đều không được, xem ra bản quyền tri thức của Đạo Tổ làm không tồi, Không đến được Tử Tiêu Cung thì không có tư cách nghe ngài giảng đạo sao?
Ngay tại thời điểm Thường Hi đang cố gắng hấp thu trí nhớ về căn cơ thật cụ thể, Hồng Quân cuối cùng cũng giảng tới âm dương đại đạo.
Thường Hi đang trong trạng thái mơ hồ, giống như thình lình tăng cấp đạt tới bên trong một cỗ cảnh giới kỳ diệu, âm dương lưỡng nghi tương hợp, loại cảm giác này Thường Hi rất quen thuộc, Đế Tuấn ngồi phía sau cậu trong phút chốc cũng tăng cấp tới bên trong cảnh ngộ kỳ diệu này, hơi thở của hai người cùng tương liên, âm dương thay đổi liên tục, theo giảng đạo của Đạo Tổ, hai cổ hơi thở này cũng thuận theo mà biến hóa không ngừng, càng thêm hòa hợp như ý, trước sau như một.
Tới khi hai cỗ hơi thở dây dưa xoay tròn này cuối cùng cũng có xu hướng ổn định, trước mặt mọi người bây giờ cũng không phải hai màu đen trắng của hỗn độn, mà là hình ảnh Thường Hi vô cùng quen thuộc – Thái Cực đồ.(là tranh minh họa hiện tượng vũ trụ thời xưa của TQ, bên ngoài hình tròn có bát quái, thường được dùng làm biểu tượng của đạo giáo.)
Chẳng qua không có vẽ rồng điểm mắt cá.
Rất nhanh, Đạo Tổ giảng tới chổ “âm cực dương sinh, dương cực âm sinh”, Thái Cực đồ vốn không trọn vẹn lại nổi lên biến hóa, ở giữa phần tối, xuất hiện một điểm cực sinh, trong dương cực sinh âm, trong âm cực sinh dương, cuối cùng cũng biến thành Thái Cực đồ hoàn chỉnh.
Đạo vận trong nháy mắt mà tới, Thường Hi và Đế Tuấn không hẹn mà cùng lộ vẻ mỉm cười, hiểu được đại đạo hôm nay ban thưởng.
Trong lúc Thường Hi đang chìm đắm vào đại đạo, không biết khi nào, Tiểu Kim Ô trong bụng Thường Hi cũng nổi lên biến hóa.
Chỉ thấy quả trứng Kim Ô vốn màu vàng tràn đầy đường vân màu đen, đường vân màu đen này cùng màu vàng dây dưa cùng một chỗ, tạo thành bức âm dương ngư, đôi khi rực rỡ ánh sáng, đôi khi lại nội liễm, lúc thì xoay tròn không ngừng, lúc lại im lặng bất động, nếu nhìn kỹ, phát hiện động tĩnh của Tiểu Kim Ô lại tương hợp cùng lời giảng của Đạo Tổ, Tiểu Kim Ô cuối cùng trong nhà…. Đúng là đang nghe Đạo Tổ giảng đạo.
Kinh khủng nhất là, hình như nó có thể nghe hiểu.
Chẳng qua lúc này mọi người đều bị động tĩnh của Thường Hi và Đế Tuấn hấp dẫn, động tác của bọn họ không chổ nào không phối hợp với lời giảng của Đạo Tổ, làm mọi người như si như say, sự biến hóa của Tiểu Kim Ô, ngoại trừ Đạo Tổ, lại không có một người nào phát hiện.
Ngay cả Thường Hi và Đế Tuấn bởi vì đang nhập định lĩnh ngộ tiến nhập vào tri thức thâm sâu trong đó, nên không có chú ý tới biến hóa của Tiểu Kim Ô.
Đạo Tổ nhìn bụng của Thường Hi, chính xác hơn là Tiểu Kim Ô trong bụng Thường Hi, giống như cảm nhận được ánh mắt của Đạo Tổ, Tiểu Kim Ô đột ngột nảy lên, như thật cao hứng, Đạo Tổ không biết tại sao, trong lòng đột nhiên mềm xuống.
Đạo Tổ không phải chưa thấy qua sinh mệnh mới sinh, nhưng giờ khắc này, y bỗng cảm nhận được, chuyện bịa đặt ‘kẻ này cùng ta có duyên’ của hai kẻ phương Tây kia cũng không phải nói bậy.
Quả thật là ‘kẻ này cùng ta có duyên’.
Dù nhóc con còn chưa ra đời, liền cùng phụ thân tới Tử Tiêu Cung, trở thành người có độ tuổi nghe giảng thấp nhất Tử Tiêu Cung, mà bên trong đại điện, những kẻ có tư chất ngu dốt thì đếm không hết, người nghe hiểu cũng rất nhiều, nhưng bé không chỉ nghe hiểu, thậm chí căn cứ vào lời giảng của hy tự thay đổi thuộc tính của bản thân, thậm chí có thể cùng y nói chuyện. (Ý bạn Kim Ô nhảy lên theo lời nói của Đạo Tổ đó)
Chẳng lẽ thật sự là ‘kẻ này cùng ta có duyên’ sao?
Cho nên sau một ngàn năm giảng đạo, khi Tu Hành Nữ Oa Hồng Vân Thường Hi bọn họ còn lưu lại, Đạo Tổ luận lý thành chương nói với Thường Hi: “Kẻ này cùng ta có duyên, có thể ở lại Tử Tiêu Cung cùng ta không?”
Thường Hi: “…..”
Ngẹn họng nhìn trân trối!(〇□〇)…..
—————
La Hầu: là ngôi sao mà người Ấn Độ cổ tưởng tượn ra một ngôi sao xấu, để giải thích hiện tượng nhật nguyệt thực. Là Atula trong thần thoại Ấn Độ.
Tạo Hóa Ngọc Điệp: Ghi lại ba ngìn đại đạo, là một trong tứ đại hỗn độn chi bảo, Tạo Hóa Ngọc Điệp có khả năng nắm trong tay tạo hóa cùa nhân quả.
Thái Cực Đồ: Mấy cái chấm đen trong trắng, trắng trong đen là cực dương trong cực âm, âm trong dương mà phía trên nói.