[Hồng Hoang Đồng Nhân] Yêu Hậu Không Dễ Làm

Chương 22



Biểu tình lúc này của Thường Hi và mọi người không hẹn mà cùng như thế này (⊙o⊙), ngay cả Lão Tử luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng trợn mắt kinh ngạc.

Đạo Tổ vừa mới nói cái gì hả? Bọn họ có nghe lầm không? Không phải đùa đi chứ? Tiểu Kim Ô còn chưa sinh ra đâu liền muốn lấy con người ta quả thật có phải là đại trượng phu không hả?

Mà phản ứng của Đế Tuấn và Thường Hi còn mãnh liệt hơn, dù sao hai kẻ phương Tây đều có xú danh, tất cả mọi người ở đây cơ hồ không người nào không biết việc làm ghê tởm vì phương Tây của hai tên đó, câu nói lưu truyền nhiều nhất là ‘cái xxx này cùng ta có duyên’, mà cùng với câu này, là việc cường đoạt không từ thủ đoạn của bọn họ.

Giờ phút này lại nghe ‘kẻ này cùng ta có duyên’ trong miệng Đạo Tổ, Thường Hi và Đế Tuấn đều cảm giác không tốt lắm.

Đạo Tổ, ngài thanh tỉnh, thanh tỉnh giùm chút đi, ngài đã là Thánh nhân rồi đó, đừng hạ thấp cấp độ của mình! Thích con của người ta thì bản thân tự đi sinh đi, lộ liễu trắng trợn như vậy thực sự tốt sao?

Mà suy nghĩ của Đế Tuấn thì sâu xa hơn chút, Đạo Tổ muốn Tiểu Kim Ô → Tiểu Kim Ô lại chưa sinh ra → Thường Hi và Tiểu Kim Ô phải ở lại → thiên trường địa cửu lâu ngày sinh tình… Đế Tuấn suy tư xong một loạt quan hệ ăn khớp với nhau, cả mặt đen thui. Cho dù ngài có là Đạo Tổ, muốn cướp lão bà của hắn quả quyết không thể nhịn được, không được khuất phục trước vũ lực, không có lão bà thì không bằng chết luôn đi!!

Đạo Tổ bình tĩnh đứng nơi đó, theo lý mà nói khi y nói xong không phải Thường Hi nên hô to vinh hạnh, sau đó cực kỳ vui vẻ sinh con rồi đem đưa cho y sao?

Bất quá hiện tại, tình huống hình như có gì dó không đúng cho lắm?

Nhìn quanh một vòng, thấy được thần sắc quỷ dị của mọi người, Đạo Tổ nhíu mi gần như nhìn không ra, y nói có gì đó không đúng sao? Tiểu Kim Ô vốn hữu duyên với y thôi, biểu tình của bọn họ là như thế nào.

Cảm nhận ánh mắt của Đạo Tổ quét tới, Thường Hi cả người cứng ngắc, xung quanh một mảnh im lặng, vẫn là Thường Hi không nhịn được mà hỏi: “Lão sư muốn thu khuyển tử làm đồ đệ?”

Đạo Tổ ngẩn ra, thu Tiểu Kim Ô là đồ đệ? Hình như cũng được, bất quá y vốn định thu những kẻ Tu Hành ngồi trên bồ đoàn làm đồ đệ rồi mà, Tiểu Kim Ô chẳng phải vốn kém Thường Hi một thế hệ sao, hoặc nói, nhóc còn cùng bọn Thường Hi kém tận một thế hệ. (Ý nói là nếu Đạo Tổ nhận Kim Ô làm đồ đệ thì tính theo bối phận sư đồ Thường Hi là sư huynh của Kim Ô, nhưng tính theo thế hệ thì Kim Ô là con của Thường Hi)

Hình như có gì đó không đúng lắm thì phải?

Đạo Tổ im lặng không nói gì, biểu tình bí hiểm làm mọi người không dám thở mạnh, rất lâu sau mới nói một câu: “Kẻ này cùng ta có duyên.”

Thường Hi & Đế Tuấn & mọi người: ……..

Quần chúng ta đều cởi hết mà ngài lại chỉ chúng ta xem thứ này sao?

Nhưng Thường Hi lại nhẹ nhàng thở ra, tuy không biết tại sao Đạo Tổ lại nhìn trúng Tiểu Kim Ô, nhưng thoạt nhìn Đạo Tổ dường như không có ý nghĩ không tốt, hơn nữa đứa con cuối cùng này lại chạm đố kị của trời, cho dù phân cách vận mệnh mười đứa con của mình, Thường Hi vẫn không an tâm.

Có lẽ, việc này của Đạo Tổ có thể là chuyện tốt?

“Thế nhưng khuyển tử còn chưa sanh ra.” Thường Hi bắt đắc dĩ nói, nhi tử còn chưa được sinh ra… Dù rằng có hữu duyên đi chăng nữa thì cũng không có thể từ trong bụng đem nhi tử ra ngoài đi.

Mọi người trong Tử Tiêu Cung không hẹn mà vểnh tai lên nghe, đúng vậy, Tiểu Kim Ô chưa sanh ra, Đạo Tổ không chừng sẽ để Thường Hi ở lại Tử Tiêu cung đi, nhớ tới lời nói vài ngày nữa thành hon của Đế Tuấn, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng đốt đèn cho hắn.

Đạo tổ bí hiểm nói: “Mười ngày.”

Mọi người:????

“Mười ngày nữa, hài tử này sẽ tới thế gian.”

Thường Hi & Đế Tuấn & mọi người: …………..

Nè! Đạo Tổ! Cái lời tiên đoán của ngài không phải nên dùng để báo trước việc lớn hay hướng đi tương lai của Hồng Hoang sao? Dùng thông báo sản kì (sinh đẻ) là cái tình huống gì vậy? Ngài hỏng mất rồi sao!

Trong lòng mọi người đồng loạt rít gào, nhưng Đạo Tổ lại không phát giác, Tạo Hóa Ngọc Điệp này là đồ của Đạo Tổ, lần trước rõ ràng để nó định ra hướng đi tốt cho nhân quả, hiện tại lại thành bộ dáng này, lần này cuối cùng cũng không phạm sai lầm, Đạo Tổ thực vui lòng.

Vì thế biểu tình lại càng thêm bí hiểm.

Thường Hi đành chịu, được rồi…… Còn mười ngày nữa đi, vậy thì cậu đành làm phiền Tử Tiêu Cung mười ngày thôi.

Lúc này mọi người đều đã tìm lại được chỉ số thông minh của mình, Tu Hành lấy lại tinh thần, trong lòng bọn họ lúc này thập phần quỷ dị, nếu bọn họ ở hậu thế, sẽ hiểu được, tình cảnh của cả nhà Thường Hi được bọn họ tổng kết lại bốn chữ – quý giới thực loạn.

Vẫn là Nữ Oa không nhịn được đầu tiên, “Lão sư, ngô muốn hỏi, có phương pháp thành Thánh không?”

“Có.” Đạo Tổ ngồi trên đại điện, “Trên thế gian có ba phương pháp thành thánh, thứ nhất lấy chứng cứ có sức thuyết phục phục mà nói, như Bàn Cổ đại thần, thứ hai trảm tam thi, đột phá chuẩn Thánh, lấy linh bảo chịu niệm thiện, niệm ác và niệm của bản ngã, lại trảm tam thi, lấy đại đạo làm căn cơ để giúp đỡ, lại có chứng đạo hỗn nguyên, thứ ba công đức thành thánh, lấy thành tựu đại công đức vô thượng thánh vị.”

“Vậy trong ba loại này người nào sẽ mạnh nhất?”

“Người mạnh nhất tự nhiên là có chứng cứ thiết thật, nhưng lại quá khó khăn, Bàn Cổ đại thần, vì vậy mà thân vẫn, mạnh thứ hai là trảm tam thi, phương pháp này thì bình thường hơn, chắc chắn được, công đức thành thánh là người yếu nhất.”

“Lão sư, thế thì căn cơ của đại đạo là gì?”

“Căn cơ của đại đạo, như Hồng Mông mây tía, chỉ có thể chờ không cần sốt ruột, lần giảng đạo tiếp theo, vi sư sẽ giải thích.”

Đã qua ba vấn đề, trừ bỏ Thường Hi phải chờ sinh và Đế Tuấn, mọi người đều bị ném ra Tử Tiêu Cung, đám Tam Thanh Hồng Vân Nữ Oa nhìn Tử Tiêu Cung đằng sau, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng hiện lên đáp án vấn đề cuối cùng, căn cơ của đại đạo, Hồng Mông mây tía? Lần giảng đạo tiếp theo…. Trong lòng mọi người đều hừng hực lên.

Mười ngày như lướt qua trong giây lát, Thường Hi đang chờ sinh trong Tử Tiêu Cung, rốt cục cảm giác được đau đớn ở bụng.

Tiểu Kim Ô sắp ra đời.

Đế Tuấn là người đầu tiên cảm nhận được điểm khác thường, lần này lại không giống khi sinh chín đứa đầu của hắn, Tiểu Kim Ô hết sức nghe lời, chẳng những không có làm ầm ĩ, mà còn rất ngoan ngoãn phối hợp với Thường Hi, bất quá thời gian chỉ ngắn ngủn một chén trà nhỏ, trong tay Thường Hi liền nhiều thêm một quả trứng.

Mới ra lò, còn nóng hôi hổi.

Trên trứng đều che kín đường vân hai màu đen vàng giao nhau, nhìn kỹ, không biết ảo giác hay chân thực, đường vân kia hình như đang chuyển động một cách chậm rãi, từ từ biến thành hình dạng âm dương ngư, Thái Cực lưỡng nghi âm dương tứ tượng….

Ngay tại lúc Thường Hi và Đế Tuấn dần dần si mê vào đó, Đạo Tổ xuất hiện.

“Hai người các ngươi từng người lưu lại một lũ linh lực bản mạng cho y.”

Thường Hi và Đế Tuấn không chút do dự đưa linh lực bản mạng vào trong trứng, quả trướng Kim Ô đột nhiên sáng rực lên, Thường Hi cảm tháy lòng bàn tay nhẹ đi, đến khi ánh sáng tan hết, Tiểu Kim Ô cư nhiên đã phá xác, đang kêu chim chíp trong tay của Đạo Tổ.

Mắt và cánh của hắn đều là màu đen, những chổ khác lại sáng như lửa, dị thường chói mắt, lại thêm một chút thần bí.

Đạo Tổ đặc biệt yêu thích Tiểu Kim Ô trong tay, “Về sau, kêu ngươi là Lục Áp đi.”

“Chiếp chiếp” Tiểu Kim Ô cọ cọ bàn tay của Đạo Tổ.

Còn Thường Hi và Đế Tuấn thì lại cảm thấy vô cùng xót xa, loại cảm giác con lớn không cần cha, các ngươi hiểu được không hả?

—————

Tiểu Kịch Trường:

Lục Áp: Cái loại cảm giác từ tiểu yêu biến thành đại ca, rất phấn khích!

Chín Tiểu Kim Ô: Tác giả ngươi ra đây cho chúng ta, chúng ta cam đoan không giết ngươi! Nói làm chín ca ca đâu? Tại sao lại thành chín đệ đệ? Phê bình! Phải phê bình ngay!

Tạo Hóa Ngọc Điệp: Tiểu kịch trường của tụi nhỏ, thiệt hết sức dễ thương, chạy tới chia sẽ cùng mọi người nào

Đạo Tổ: Có mỗi cái vận mệnh ngươi còn không thấy rõ, dùng ngươi làm gì?

Ngọc Điệp: Đạo Tổ nô tì quả thật không làm được mà.

Đạo Tổ: Kẻ này cùng ta có duyên.

Thường Hi, Đế Tuấn, Thái Nhất: …….

Đế Tuấn: Chẳng lẽ đây là dự báo sắp làm nhạc phụ của Đạo Tổ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.