Hiện tại Lục Áp đã hóa lại nguyên hình, ngọn lửa kim sắc (màu vàng) sáng rực như mặt trời đang bốc cháy trên người Tam Túc Kim Ô, nhưng bên trong ngọn lửa kim sắc ấy lại ẩn ẩn chút màu đen, khiến người ta bổng dưng cảm thấy nó thần bí không lường được.
Uy áp trầm trọng tỏa khắp đại điện, mà trên ngự tòa trong đại điện đó, một thân ảnh tử y đang ngồi ngay ngắn.
Rất lâu sau, Lục Áp thu tất cả ngọn lửa vào người, hóa lại nhân hình, phía sau hắn trôi nổi một vòng Diệu Nhật Kim Luân, nâng thêm sợ tôn quý của bản thân.
Hồng Quân cưỡng chế cổ khí trong ngực, ánh mắt nhìn Lục Áp như thực chất hóa, “Lục Áp!”
Lục Áp khẽ cười một tiếng, nhìn cái người ngồi trên cao kia “Hồng Quân.”
“Tại sao ngươi lại phát đại hoành nguyện?”
Đó là chuyện Hồng Quân trăm tư không kỳ giải được, Thường Hi giết chết hai Thánh phương Tây, mệnh tuyến hỗn loạn không thể tả, thiên cơ vô pháp thăm dò, Hồng Quân chỉ có thể dựa theo kế hoạch sớm định ra, phương Tây phải có hai Thánh nhân, mà Hồng Quân làm người gánh vác nhân quả của phương Tây, tự nhiên sẽ giúp đỡ cho phương Tây.
Cho nên y đem ánh mắt của y quăng về hướng Lục Áp.
Trước khi hợp đạo, thứ khiến y không yên lòng nhất là Lục Áp, một cái trói buộc trăm ngàn vạn năm qua, tuy nói phụ trái tử thường gì gì đó, nhưng Hồng Mông mây tía trong tay, y làm sao không muốn tìm một chỗ dựa vững chắc vĩnh viễn sẽ không ngã xuống cho Lục Áp, nhưng chổ dựa vững chắc nào cơ chứ, chẳng bằng chính mình?
Cho nên y muốn Lục Áp thành Thánh nhân phương Tây, như vậy y cùng thiên đạo bất tử, Lục Áp vĩnh viễn bất diệt.
Về phần suy bại của phương Tây, coi như cho Lục Áp chơi đi, muốn phục hưng cũng tốt, không muốn trói buộc cũng được, tóm lại thiên đạo là y, vì vậy sẽ không để Lục Áp ăn mệt.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Áp cư nhiên phát đại hoành nguyện thành Thánh.
Lấy thân phận che chở đạo nhân.
Hồng Quân nghĩ đến đây ngực liền đè một hơi không xuống được, nhìn thanh niên trước mắt có duyên phận vô cùng sâu xa với mình, đánh thì đánh không được, mắng lại không nỡ, chỉ có thể tự mình sinh sinh nuốt vào, khiến bản thân tức giận nghẹn búng máu ở cổ.
Lục Áp cười vui vẻ: “Sau khi ta thành thánh, Hồng Quân ngươi sẽ hợp đạo đi.”
Hồng Quân diện vô biểu tình, diện vô biểu tình, diện vô biểu tình, không đáp lời.
Lục Áp tiếp tục nói: “Sau khi hợp đạo, nhân quả biến mất, Hồng Quân sẽ không trở lại đi.”
Hồng Quân tiếp tục diện vô biểu tình, trừng Lục Áp.
Lục Áp nhìn mặt than Hồng Quân cười cười: “Nhưng nếu nhân quả không biến mất thì sao?”
“Ta phát hạ đại hoành nguyện, từ nay về sau nhân quả của phương Tây do ta gánh vác, như vậy từ nay trở đi nhân quả của Hồng Quân ngươi liên lụy với ta, Hồng Quân sẽ làm gì để kết thúc nhân quả của chúng ta?”
“Từ nay về sau nếu Hồng Quân vì thiên đạo, thì ta vì hộ đạo nhân, đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều liên lụy cùng một chỗ, này không tốt sao?”
“Tại sao ngươi lại không vui?”
Hồng Quân căm tức nhìn chằm chằm Lục Áp, ngươi còn mặt mũi để hỏi!
Như vậy thiên đạo sẽ có vết nứt, về sau nếu Hồng Hoang xảy ra vấn đề lớn thì làm sao hả?
Lục Áp như biết Hồng Quân suy nghĩ cái gì: “Thiên cơ của Hồng Hoang vốn đã sớm loạn, quỹ tích nguyên thủy đã bị biến hóa đến chóng mặt, chỗ ngồi ở Tử Tiêu Cung rối loạn, Hồng Vân chưa chết, Khoa Phụ không vì đuổi mặt trời mà chết, hai Thánh phương Tây thân vẫn, mà Nghệ cũng không có bắn Kim Ô, tuy rằng tộc vu yêu giằng co như trước, nhưng thực lực trong đó lại chênh lệch…. Hồng Quân… Đã thấy, đúng không.”
Trong mắt Hồng Quân hiện lên khiếp sợ: “Tại sao ngươi biết?”
Vì sao Lục Áp lại biết quỹ tích chính gốc?
Lục Áp cười cười: “Bẩm sinh đã biết.”
Lục Áp mơ hồ nhớ tới quá khứ, kỳ thật ký ức cũng không mấy rõ ràng, nhưng trầm kha cùng bi thương lại thẩm thấu tới tận xương, cừu hận đong đầy tâm linh, nếu không phải có một cuộc sống bình tĩnh mấy ngàn năm này ở Tử Tiêu Cung, hắn không thể xác định mình có thể lấy trứng chọi đá hay không, liều mạng người chết ta sống.
Nhưng thời gian càng lâu, hắn mới dần dần phát hiện, nơi này cũng không phải Hồng Hoang hắn từng quen thuộc, hay phải nói, cái Hồng Hoang quen thuộc kia đã bị người đó thay đổi.
Mà người đó, chính là Thường Hi.
Lục Áp cho rằng, có lẽ Thường Hi cũng giống hắn, biết quỹ đạo nguyên bản của thế giới này, giống như hắn, vì vận mệnh của yêu tộc mà lo lắng, cũng như hắn, phấn đấu để thay đổi vận mệnh yêu tộc.
Lục Áp nghĩ hắn không nên để Thường Hi cố gắng một mình.
Hơn nữa có hắn, về sau cũng có thể chiếu ứng đúng không?
Cho nên hắn ở lại Tử Tiêu Cung, vốn chỉ muốn ôm đùi Đạo Tổ, nhưng theo thời gian trôi đi, càng ngày càng hiểu rõ con người trước mắt, Lục Áp ngược lại… Không bỏ xuống được.
Nhìn hắn mỗi lần vì Thường Hi thay đổi quỹ tích mà sứt đầu mẻ trán đập đĩa quăng bàn, kỳ thật rất thú vị đúng không? Huống chi Hồng Quân đối hắn thực tốt, làm cái gì cũng đều vì muốn bảo vệ cho hắn, Lục Áp không phải không cảm động, nhưng lại không muốn nhận.
Tiếp nhận rồi, về sau cũng khó có thể còn ở tại đây.
Giống như bây giờ cũng rất tốt, tất cả nhân quả của Hồng Quân đều chuyển sang cho hắn, về sau hắn chính là chủ nợ lớn nhất của Hồng Quân, từ nay trở đi, thiên đạo không có thể cướp đi Hồng Quân trong tay hắn, Hồng Quân thủy chung có một phần bị hăn nắm trong tay, mà hắn, có chết cũng không thả.
Cho dù phương Tây vô cùng lạnh thì có làm sao, mặc cho phải trả cái giá thật lớn như thế nào, hắn nguyện ý lấy thân này, lưu lại Hồng Quân.
Chẳng sợ chỉ có một phần, kia cũng là hắn.
Huống hồ…. Sau này nếu yêu tộc thật sự rời khỏi vũ đài Hồng Hoang, nếu hắn có được phương Tây, cũng là một đường lui bảo mệnh.
Giờ phút này Hồng Quân còn khiếp sợ vì Lục Áp trời sinh biết quỹ tích vận mệnh, tuy rằng quỹ tích này đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng y vang lên tiếng rống giận mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, không ngừng xoát màn hình.
Hiện tại hắn vô cùng, vô cùng, vô cùng có ý muốn lấy chén ra đập tiếp, ta đập, ta đập, ta đập, bà mẹ nó, tên nào nói chỉ có Thánh nhân mới biết được thiên cơ? Chỉ có thiên đạo mới biết quỹ tích? Tại sao giờ lại lòi thêm một tên là như thế nào hả? Cái chén nát nhà ngươi bay ra đây nói rõ cho ta! Nhanh!!
Không được giả chết!!!
Tạo Hóa Ngọc Điệp: 【 Mềm yếu nhấc tay 】 ta không phải là chén, là dĩa mà…
Hồng Quân vẫn mặt than như trước, nhưng Lục Áp từ trong ánh mắt thoáng dao động của Hồng Quân cũng đại khái biết hiện tại trong tâm Hồng Quân cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cho nên hắn chừa một khoảng thời gian để Hồng Quân tiếp thu sự thật, kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì lớn cả, vận mệnh đều bị sửa lại không phải sao?
Nhưng Hồng Quân vẫn không thuận khí như trước, một cái đại biến số như vậy ngay tại bên người, hắn cư nhiên Không! Biết! Cái! Gì! Cả!
Hắn thật khờ, thực sự… Hắn biết Thường Hi là biến số, cần thời thời khắc khắc chú ý tình huống của Thường Hi, biết Thường Hi động thái, nhưng trăm triệu lần không ngờ, biến số của thiên đạo không chỉ có một, Lục Áp cư nhiên cũng là một cái!
Còn y lại ngây ngốc nuôi dưỡng vài ngàn năm…. Quả thật mệt chẳng muốn yêu nữa!
Y không bao giờ tin tưởng thiên đạo, trách không được thiên đạo cần y để hợp đạo, để tu bổ lại đâu, vết rách lớn như vậy, đi ra hắn cũng say, năm mươi đại đạo bốn mươi chín thiên diễn, có ‘một’ biến số xuất hiện, đây là câu thiên đạo từng nói với y, mà y cũng tin là thế.
Cả câu: “Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chạy đi được ‘ một ’ chính là nhất niệm chi gian, nhất niệm làm thiện, nhất niệm làm ác, nhân quả báo ứng, sinh tử tuần hoàn….” – Tiên Ấn. Ta cũng chả hiểu câu này nghĩ là gì, thâm sâu quá chăng??
Hắn cũng là say chỉ một thái độ buồn bực bắc đắt dĩ.
Nhưng bây giờ…. Vẽ mặt ba ba vang!
‘Một’ biến số xuất hiện? Con mẹ nó chứ một, rõ ràng là hai được chứ? Ngay cả một, hai cũng không phân biệt được, còn đường cứu chữa nữa không?
Hồng Quân yên lặng nhu mặt, hiện tại nên làm sao đây?
Nếu cứ vậy mà tiếp tục, có thể ra thêm tên thứ ‘ba’, Hồng Quân nghĩ vậy, không nhịn được run rẩy.
Nếu mà lòi ra thêm thằng thứ ba chắc y phải nhảy xuống hỗn độn tự vận, kẻ nào cũng không được ngăn y.
“Hồng Quân?” Lục Áp nhìn Hồng Quân không biết nghĩ cái gì như đi vào cõi thần tiên xa xôi, gọi tiếp: “Hồng Quân?”
Hồng Quân phục hồi lại tinh thần, nhìn cái mặt nào đó đã ngắm mấy nghìn năm, hung hăng đẩy sang một bên, hừ, tên lừa đảo!
“Đừng nóng giận, ta không phải cố ý phải lừa gạt ngươi, nhưng quỹ tích đã thay đổi, ta sinh ra có biết những thứ đó hay không cũng không quan trọng.”
Hồng Quân nghe đến đó xém bị sự vô sỉ của Lục Áp mà sợ ngây người.
Không quan trọng? Ngươi còn nói không quang trọng?
Là tên nào khi còn nhỏ ỷ mình là tiểu tiểu điểu mỗi ngày muốn y ấm ổ chăn không ngủ cùng liền làm nũng lăn lộn chơi xấu, là ai bán manh, mặt không cùng cảm xúc muốn hắn ôm ôm, muốn hắn hôn hôn, là kiếm thuật của kẻ nào không thông pháp thuật không hiểu ngay cả dắt tay cũng phải dạy, ngay cả linh lực dung nhập cơ thể cũng cần hắn.
Bây giờ Lục Áp lại nói Không! Quan!! Trọng!!!
Hồng Quân cao quý lãnh diễm nói ‘ha hả’, cuối cùng không nhịn được, đem kẻ vừa thành Thánh nên không kịp tìm hiểu sức mạnh của Thánh nhân – Lục Áp hung ác đánh đập.
Cho ngươi giả ngây, pia!
Cho ngươi giả vô tri, peng!
Cho ngươi giả vô tội, ka!
Cho ngươi chiếm tiện nghi, pang!
Đây là một đống từ tượng thanh đập chén quăng dĩa. Beta: Rất hàm súc… Hàm súc đến độ không có chú thích của cô tôi hoàn toàn không hiểu gì hết
Đến tận mọi chuyện trần ai lạc định mới thẳng thắn, Lục Áp ngươi quả thật rất giỏi! Xấu xa y như cái chén mẻ kia!
Binh! Lách cách! Bàng!
Tạo Hóa Ngọc Điệp: Đã nói ta không phải chén mà….. Còn nữa, ta rất vô tội, xấu xa chổ nào….
Hồng Quân đánh Lục Áp xong thần thanh khí sảng, nhớ lại những ngày bản thân từng khổ bức hề hề mang hài tử, thời kì ngay cả mắng một tiếng cũng luyến tiếc, so sánh với bây giờ… Hừ! Nghĩ lại mà kinh!
Lục Áp bị đánh cũng cam tâm tình nguyện, gạt mấy chuyện này là hắn không đúng, ban đầu chỉ nghĩ muốn ôm đùi chắc chút, ai ngờ ôm ôm rồi không chỉ muốn ôm đùi nữa đâu, hắn cũng không kìm chế được, nên lại càng không dám nói. (Bây giờ là muốn người ta khụ, ‘ôm’ mình, khụ… (////v////))
Hiện tại để Hồng Quân đánh một trận đem hắc lịch sử phát tiết ra cũng tốt, tất nhiên, nếu không đánh hắn cả đầu đầy bọc thì càng tốt.
Sau khi Hồng Quân đánh Lục Áp rồi đá mỗ điểu nào đó khỏi Tử Tiêu Cung, nhanh đến Lục Áp không kịp phản ứng càng không kịp triệt tiêu vết thương trên người.
Vì thế khi tất cả sinh linh bao quát nhân tộc sẽ thành vai chính sau này nhìn tới giáo chủ phương Tây giáo của bọn họ, chỉ thấy một tên mập, mặt sưng phù trên đầu đầy bao!