Đối với lời thỉnh cầu của Huyền Nữ, Thường Hi trầm mặc.
“Ngươi muốn da của Quỳ?”
Huyền Nữ nghe thấy lời nói của Thường Hi truyền trong ý thức của mình, không nén nổi sự vui mừng: “Đúng vậy.”
“Ngươi tại sao lại muốn có da của Quỳ?”
Trong giọng nói của Thường Hi mang theo vài phần lãnh ý không quan tâm, Huyền Nữ không hề hay biết, dù sao hình tượng của Nguyệt Thần Thường Hi trong lòng mọi người là thanh lãnh cao cao.
“Bên trong sương mù khó thể nhân biết phương hướng, Quỳ ‘sáng như nhật nguyệt, thanh như sấm’, có thể chỉ rõ phương hướng bên trong sương mù, đã vậy có thần khí này, nhân tộc tất thắng.”
“Phạm vi của sương mù rộng lớn như vậy, ngươi cần da của bao nhiêu Quỳ mới đủ?”
Huyền Nữ hơi chần chờ, bao nhiêu là đủ? Vấn đề này nàng còn chưa nghĩ đến, “Càng nhiều càng tốt… Khoảng chừng.. To bằng một trăm mặt trống?”
Cuối cùng, Thường Hi trầm mặc, trong lòng cậu có chút mệt mỏi, Huyền Nữ do Nữ Oa tự mình giáo dục, nàng sẽ không không biết trong thiên hạ này chỉ có một con Quỳ thú duy nhất, mà cũng sẽ không không biết, độ rộng của một trăm mặt trống tương đương với da toàn thân của một con Quỳ cũng chưa chắc đủ, nếu thật sự lột da cho Huyền Nữ, không nói uy vọng của Quỳ thú sẽ bị tụt giảm một nửa, còn chưa chắc da có thể khôi phục lại như ban đầu… Quan trọng nhất, cái loại nhục nhã như thế, đủ để yêu tộc tự sát.
Loại yêu cầu này, tương đương muốn Thường Hi lột hết da của mình xuống, đó không chỉ là da lông, là quần áo của yêu tộc, mà nó còn là thể diện của họ.
Quả nhiên, không phải tộc ta, tâm tất dị (người không cùng tộc, họ chắc chắn không cùng một lòng với ta) sao? Cho dù Nữ Oa dưỡng nàng mấy ngàn năm, khi nhân tộc gặp nạn, yêu tộc đều luôn luôn xếp sau, đưa ra yêu cầu như vậy bộ dáng còn cho đó là đương nhiên…
“Ta không đáp ứng.”
Huyền Nữ trợn tròn mắt, giờ khắc này, nàng không thể ngờ, yêu tộc… Yêu tộc vốn che chở nhân tộc như thế, tại sao?
Thường Hi thấy vẻ mặt của Huyền Nữ, khóe môi câu lên, “Ta không thể đáp ứng.”
Giây phút này, rốt cục, Thường Hi đánh nát ý nghĩ lấy nhân tộc thành Thánh, tại giây phút này, cậu còn có hơi cảm ơn ác thi lúc nàng vỡ vụn, thân chịu trọng thương, nếu không vì thế, chỉ sợ, cậu đã sớm lấy thân phận làm kẻ bảo vệ cho nhân tộc mà thành Thánh, nếu khi đó, nhân tộc gặp nạn, Huyền Nữ đến cầu, ngay cả một lý do hắn còn không có để từ chối.
Bởi vì cậu là ngưởi bảo vệ nhân tộc, nhân quả với yêu tộc đã chấm dứt, nghĩ tới chuôi dao của mình có thể chuyển hướng, chỉa thẳng vào đồng tộc sống cùng mình hơn vạn năm, Thường Hi hít sâu một hơi.. Tuyệt đối, cậu sẽ không bao giờ làm như vậy.
“Cầu Nguyệt Thần rủ lòng thương.”
Huyền Nữ quỳ dưới đất, trong ánh mắt nàng mang theo e sợ và khát cầu, nhưng Thường Hi không bất vi sở động một chút nào.
“Huyền Nữ, ngươi về đi.”
“Không, Nguyệt Thần! Cầu ngươi, van cầu ngươi cứu nhân tộc! Cầu ngươi cứu nhân tộc!”
Huyền Nữ khóc to cầu xin, Thường Hi thở dài một hơi, đưa nàng ra khỏi Thái Âm tinh.
Thường Hi cố gắng đem thần thức của mình tụ lại một chổ, nhìn thần thức tụ tập lại chỉ bằng một phần mười, còn lại đều tản mát trong Ngân Hà rộng lớn, Thường Hi lộ vẻ cười khổ.
Bởi vì người có thương nên đã rất lâu không quan sát hạ giới, Hồng Hoang xảy ra chuyện cậu cũng không quá rõ ràng, hôm nay, khi Huyền Nữ nói nhân tộc gặp nạn, hắn mới nhớ tới.
Đưa thần thức xuống Hồng Hoang đại địa, nhìn thấy ba màu đỏ vàng đen đan xen vào nhau.
Màu đen chiếm khoảng một nửa, sát khí lượn lờ, đỏ và vàng lại dây dưa cùng một chổ, nhưng màu đỏ chỉ còn lại một ít, màu vàng lại chiếm phần nhiều hơn.
Đây là số mệnh của ba người.
Đến khi đưa thần thức dò xét, cuối cùng, Thường Hi đã biết có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra… Xi Vưu đã xuất hiện sao? Bên kia là Hoàng Đế? Còn lại là tộc duệ của Thần Nông?
Thường Hi nhìn sương mù bao phủ cả chiến trường, Hoàng Đế liên tiếp bị đánh bại lui về, nhíu mày, đây là thực lực của Hiên Viên?
……….Quá yếu.
Lúc này đây, Cơ Hiên Viên đương nhiên không biết những lời phun tào của Thường Hi, cho dù biết cũng không có cách nào phản bác, không có biện pháp, ai biểu gã yếu như thế cơ chứ?
Hôm nay là ngày thứ chín, Cơ Hiên Viên cố nén sốt ruột nằm trong lều, sương mù vẫn cứ bao phủ không chịu biến mất, bọn họ không thấy kẻ địch, địch nhân lại thấy họ, tóc của Cơ Hiên Viên rụng đến sắp trọc, ngay cả hàng râu mép bị gã nhổ tới nhổ lui nhổ gần như không còn, cả cơm cũng ăn không vô.
Nhưng ngày hôm nay, gã rõ ràng không buồn ngủ, lại đột nhiên mê man thiếp đi.
Giống như đang ở trong mộng.
Cơ Hiên Viên nhìn cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, toàn bộ thế giới đều được ánh trăng nhu hòa màu ngân bạch chiếu sáng, một cây quế thật lớn che lấp ánh mặt trời, lá cây trên càng đung đưa đan xen, tiếng vang trong trẻo tựa như những mảnh ngọc va chạm vào.
Tiếp theo, Cơ Hiên Viên sực tỉnh, đây là gì?
Gã tin chắc là mình chưa bao giờ đi qua nơi xinh đẹp như thế này, nếu đã từng thấy chắn chắn gã sẽ nhớ rất kỹ, hơn nữa, bây giờ gã là cộng chủ nhân tộc, Hiên Viên Hoàng Đế, sẽ không đơn giản nằm mơ, trừ phi là báo mộng, ví dụ như mơ thấy ở đâu nơi nào có người rất quan trọng mà mình cần vân vân, gã tìm được đại tướng Phong Hậu và Lực Mục cùng nhờ vậy.
Chẳng lẽ nơi này cũng có người rất quan trọng với gã.
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, một người khoác bạch y, toàn thân được ánh trăng lạnh lẽo bao phủ xuất hiện trước mặt hắn.
Thường Hi thấy Cơ Hiên Viên thất thần trước mắt, cau mày, tuy cảm nhận của cậu lúc trước đối với tên này không tốt, nhưng bây giờ lại hàng xuống một bậc.
“Hoàng Đế Cơ Hiên Viên?” Thường Hi không kéo dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Là ta.” Cơ Hiên Viên nhìn Thường Hi, khuôn mặt dại ra.
Trên thế gian sao lại có một người xinh đẹp như thế? Còn đẹp hơn Huyền Nữ rất nhiều, a, chẳng lẽ là do thượng thiên chỉ dẫn ta đến đây, người này cũng giống như Phong Hậu và Lực Mục, tới để giúp đỡ hắn sao?
Tưởng tượng về sau Thường Hi có thể là người của gã, cả tâm thần Cơ Hiên Viên đều nhộn nhạo hẳn lên, người như thế, cho dù là nam, gã cũng muốn có được!
Bất quá……. Cơ Hiên Viên có chút tiếc nuối, tại sao người này lại là nam nhân? Chẳng nhẽ, sau này hắn sẽ có một hồi tình ái bị cấm đoán sao? Bộ dạng chưa nếm thử lại giống như rất đã nghiền….
=.= Này, Cơ Hiên Viên, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã có mười bốn nhi tử, n nữ nhi không hả…..
Thường Hi không biết suy nghĩ của Cơ Hiên Viên, thánh hoàng nhân tộc có công đức hộ thể, cho dù là Thường Hi cũng không dễ dàng nhìn trộm suy nghĩ của Cơ Hiên Viên, nhưng lúc này, thấy vẻ mặt của Cơ Hiên Viên lại dại ra, ánh mắt mê mang, Thường Hi cảm thấy sự nhẫn nại của mình có nguy cơ bị sụp đổ.
Sách, hình tượng Hiên Viên Hoàng Đế trong truyền thuyết đã bị…. Tan nát.
“Hiện tại, binh lính của ngươi đang bị vây trong sương mù?”
Cơ Hiên Viên không kìm lòng nổi mở miệng nói, đợi khi nói ra hết, mới giật mình sợ hãi khi biết mình đang nói cái gì, thấy Thường Hi nhìn chằm chằm mình không hờn giận, không biết tại sao, bên trong sự hoảng sợ đó Cơ Hiên Viên lại có cảm giác vui vẻ chịu đựng.
Mỹ nhân khi trừng mắt cũng thật xinh đẹp…
Thường Hi hít sâu, miễn cưỡng áp chế xúc động muốn giết chết Cơ Hiên Viên trong lòng, bất quá tội chết có thể miễn, lại khó tránh khỏi tai vạ, Thường Hi cười lạnh một tiếng, thần thức âm thầm giật giật, lúc này mới bình phục tâm tình.
Nhìn Cơ Hiên Viên không hề có chút xíu cảm giác gì, Thường Hi mặc kệ người này, trực tiếp nói thẳng vấn đề chính.
“Hiện tại, nhân tộc bị vây trong sường mù, ngô có cách làm xe chỉ nam, bây giờ dạy ngươi, chăm chú ghi nhớ.”
Tiếp theo, cậu bắt dầu giảng giải, minh hoạ trang bị, rất nhanh, Cơ Hiên Viên quên đi mong nhớ của gã với Thường Hi, thật sự học tập, bây giờ nhân tộc mới là quan trọng nhất.
Đợi khi Cơ Hiên Viên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Cơ Hiên Viên lập tức phái người tạo ra xe chỉ nam, nhưng không biết vì lý do gì, trên mặt mỗi chỗ ngồi của xe bất tri bất giác xuất hiện hai chữ Hiên Viên.
Chờ đến khi xe ngựa, xe ngưu, xe lư,… xuất hiện mọi người vẫn có thói quen gọi xe này là ‘Hiên Viên’, muôn đời thiên thu bị hậu nhân áp, đây là sự trả thù mờ mịt của Thường Hi với Hiên Viên.
Về kẻ bị hại, chỉ có thể chờ Hiên Viên trở lại quê nhà ôn nhu mới biết.
Dù sao đã có mười bốn đứa con trai, không cần đẻ thêm đâu