Trong ba ngày này, có thể nói Tôn Ngộ Không quả thật có thể cảm nhận được cái gọi là một ngày không gặp, như cách ba thu, ba ngày không thấy, thành chín năm thu luôn rồi, chín năm đó ngươi chịu nổi không?
Tính cách của Tôn Ngộ Không vốn nôn nóng, nếu không phải vì sức chiến đấu của cha vợ và nhạc phụ quá bá đạo thì hắn đã học cách làm của Trư Bát Giới, cướp dâu về nhà là xong.
Bất quá, bay ngày đã đến, ánh mắt Đường Tăng lên án nhìn Tôn Ngộ Không, hộ pháp đạo phật đâu nào? Mới vừa làm được hai tháng lại chạy đi lấy con gái nhà người ta, Đường Tăng sầu lo nhìn Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh, sau khi Tôn Ngộ Không kết hôn bọn họ có thể đến được Tây Thiên thỉnh kinh sao?
Trư Bát Giới:……… () phân hành lí, phân hành lí đi!
Bất quá trong lúc Đường Tăng đang tâm tắc hỉ yến vẫn bắt đầu, sau khi Trư Bát Giới nhìn đến quả nhân sâm trên bàn liền thẳng mắt, cũng không còn nhớ Cao Lão Trang đang cưới vợ, trực tiếc mở tiệc ăn luôn, một cái còn chưa đủ, còn muốn lấy phần của Đường Tăng, bị Tôn Ngộ Không trừng một cái, thu tay về.
“Ngươi đã cưới vợ mà vẫn không chịu cho ta ăn…… Ngươi… Ngươi…..”Trư Bát Giới nói, sau khi cảm giác một trận hàn khí, sáng suốt ngậm miệng.
Tôn Ngộ Không một thân hỉ bào trông cực kỳ vui mừng, nhìn nữ tử dáng người phàng phất tựa mây bay được ‘Trấn Nguyên Tử’ và ‘Hồng Vân’ khiên lại đây, mong chờ trong lòng nháy mắt được đong đầy, trào ra, đầu toàn là hạnh phúc và ngọt ngào.
Tôn Ngộ Không lấy ra Cân Đẩu Vân – màu trắng của đám mây đã sớm hóa thành nhiều màu – không biết bị nhuộm khi nào, cưỡi nó, trực tiếp lao tới nơi người ngày đêm mong nhớ đang đứng, lúc này tất cả mọi người đang đứng xung quanh, Đường Tăng, chúng yêu, Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử, hỉ đường, chữ hồng,…. Trong mắt hắn bây giờ đều biến thành nền.
“Tử Hà, ta đã từng nói có một ngày ta sẽ cưỡi Ngũ Sắc Tường Vân đến thú ngươi, ta đã làm được.”
Tôn Ngộ Không vươn tay đưa đến trước mặt nữ tử đột khăn voan, nhìn nữ tữ vươn tay ra, đặt trên lòng bàn tay của Tôn Ngộ Không.
Cùng lúc đó, trên thiên đình, Thường Hi đã không đành lòng nhìn thẳng, che mắt, Hồng Vân vừa đắc ý vừa tức giận, đắc ý chính là hắn rốt cục có thể chia rẽ Tôn Ngộ Không và nữ nhi nhà mình, còn tức giận chính là nam nhân mà con gái hắn coi trọng lại có thể ngốc đến thế, trong một khoảng thời gian vẫn không nhìn ra thật giả, khiến nữ nhi hắn đau lòng quả thực không thể nhịn nổi.
Người chia rẽ chính là hắn, mà người khi chia rẽ thành công lại mất hứng cũng là hắn….. Thường Hi tỏ vẻ, cha vợ của Tôn Ngộ Không – Hồng Vân thật sự quá khó chìu.
Nhưng người có sắc mặt khó coi nhất chẳng phải là Thường Hi cũng không phải Hồng Vân mà chính là Tử Hà.
Tử Hà nhìn bẫy rập phụ thân nàng từng bước thiết kế, nhìn họ và hai tiểu sư huynh hợp lực trêu chọc Tôn Ngộ Không, nhìn hai tiểu sư huynh đang làm khó dễ và ngăn cản, nhìn bọn họ lấy danh nghĩa cha mình khảo nghiệm Tôn Ngộ Không….
Khi biết Tôn Ngộ Không vì nàng tình nguyện buông tha việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, vĩnh viễn cùng nàng ở Ngũ Trang Quan nàng rất vui vẻ, nhưng phần vui vẻ này lập tức lại chuyển thành cực đại khổ sở.
Tôn Ngộ Không không nhận ra phụ thân của nàng, nàng có thể hiểu, bởi vì hắn chỉ vừa gặp Hồng Vân phụ thân nàng một lần, còn phụ thân Trấn Nguyên Tử chỉ gặp qua bằng hình ảnh mà thôi, không nhận ra cũng không lạ gì.
Nhưng Tử Hà vẫn rất buồn, buồn khi thấy người nàng yêu chuẩn bị thành thân với người khác, buồn nhất chính là Tôn Ngộ Không hắn không nhận ra nàng, hắn không nhận ra người mà hắn chuẩn bị thành thân là nàng!
Tử Hà cuối cùng không thể nhịn nổi, rơi lệ, nàng không có cách nào tận mắt nhìn người nàng yêu thành thân cùng người khác, nàng không làm được, “Ngươi vừa lòng rồi chứ gì, chúng ta kết thúc rồi!!!!”
Tử Hà nói to với Hồng Vân, rồi đằng vân vừa bay vừa khóc.
Hồng Vân choáng váng, bảo bối nữ nhân của hắn sau khi chào đời một năm chưa bao giờ khóc lại, cho dù khi còn là một tiểu đám mây đều hiện ra một trái tim đỏ đỏ xinh đẹp phát sáng phóng pháo hoa cho hai vị phụ thân xem, bị ba ba không cẩn thận đụng ta cũng không khóc, vậy mà lúc này nàng cư nhiên khóc?
Hồng Vân cảm giác tâm mình như nát, hắn cư nhiên khiến tiểu nử nhi hắn đặt đầu quả tim khóc, nhất thời Hồng Vân cảm gác bản thân chẳng biết nên làm gì, tại sao có biện pháp ôn hòa thì không dùng, hà cớ gì phải dùng loại này cơ chứ.
Hồng Vân vội vội vàng vàng bay đi đuổi theo Tử Hà, đển lại mình Thường Hi đứng trong đại điện nhìn không trung phát truyền tin chờ sự biến chuyển.
Ngay lúc nữ tử đội khăn voan vừa đặt tay trong làng bàn tay của Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không liền ngẩn ra, lập tức xốc lên vải voan, đến khi nhìn thấy gương mặt độc nhất vô nhị của Tử Hà, Tôn Ngộ Không cực kỳ tức giận.
“Đến tột cùng ngươi là ai? Ngươi không phải Tử Hà!”
‘Hồng Vân’ và ‘Trấn Nguyên Tử’ thấy tình huống như vậy ngẩn ra, phương diện mà họ lo lắng đã tới rồi, họ sợ Tôn Ngộ Không phát hiện Tử Hà cũng không phải là tiểu sư muội Tử Hà, còn cố ý nói trước khi thành thân không được gặp mặt.
Họ nghĩ, chỉ trong thời gian bái đường ngắn ngủi, có hai người họ xem chừng, Tôn Ngộ Không hẳn là không phát hiện ra cái gì mới đúng, cho dù khăn voan rớt xuống, khuôn mặt của Tử Hà cũng có thể trót lọt đánh lừa Tôn Ngộ Không, hơn nữa đây quả thực là nữ nhi thư bảy của Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân nhân tộc, tính tính ra thì cũng không phải lừa gạt Tôn Ngộ Không.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ, vừa mới thấy mặt, hai người một câu cũng chưa nói, Tôn Ngộ Không liền phát hiện chân tướng.
Việc này không khoa học!
Tại sao Tôn Ngộ Không lại phát hiện được?
Trong đầu mọi người đều xoay quanh thắc mắc này.
Trong lòng Tôn Ngộ Không cười lạnh, hoả nhãn kim tinh lóe lên, quả nhiên nữ tử trước mặt hiện lên một khuôn mặt khác, không phải dung mạo của Tử Hà.
“Tử Hà ở đâu? Nữ nhi thứ bảy của các ngươi ở đâu, ngươi nói láo!”
Tôn Ngộ Không nổi giận đùng đùng quát ‘Trấn Nguyên Tử’.
Mà lúc này biểu tình ‘Trấn Nguyên Tử’ lộ ra nụ cười khổ, không ngờ kế hoạch chu đáo mà họ vạch ra bị nhìn thấu, cùng lúc đó, một thanh âm hồn hậu vang lên.
“Nử tử đó quả thật là nữ nhi thứ bảy của hắn, hắn không lừa ngươi.”
Tôn Ngộ Không quay đầu lại, thấy một người giống y như ‘Trấn Nguyên Tử’ đi ra, nhưng so sánh với ‘Trấn Nguyên Tử’ kia, người vừa xuất hiện này cho dù phong thái diện mạo lẫn khí độ đều cao hơn nhiều, nếu đứng một mình thì không nói, nhưng nếu so sánh với chánh chủ, thua xa không chỉ một nửa.
Gần như nháy mắt Tôn Ngộ Không liền thốt ra: “Trấn Nguyên Tử?”
Người nọ cười thản nhiên: “Là đạo nhân.”
Tôn Ngộ Không lại quay đầu, nhìn Trấn Nguyên Tử giả, hoả nhãn kim tinh lướt qua người kia nhưng đó vẫn là dung mạo thật của hắn, đây là chuyện gì?
“Vậy kẻ kia là ai?”
“Tiểu đồ của ta.” Trấn Nguyên Tử nhìn Tôn Ngộ Không, đây là tên muốn lấy nữ nhi của hắn? Trong lòng khó chịu “Ngươi không phải muốn lấy tiểu nữ nhi thứ bảy của tiểu đồ ta sao? Hôn lễ tiếp tục, ta làm chủ hôn.”
Tôn Ngộ Không liền bùng nổ: “Người ta muốn kết hôn chính là Tử Hà! Là các người cố ý lừa ta!”
Ánh mắt Trấn Nguyên Tử lạnh như băng, mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thích xú tiểu tử lừa chạy tiểu nữ nhi nhà mình, cho dù Tôn Ngộ Không không cam lòng thì hắn cũng có thể trấn áp bắt Tôn Ngộ Không hoàn thành hôn lễ, ai biểu Tôn Ngộ Không tự bản thân đồng ý?
Ngay lúc Trấn Nguyên Tử chuẩn bị sử dụng vũ lực giải quyết vấn đề, bỗng nghe thấy tin tức Hồng Vân truyền đến, Tử Hà…… Cư nhiên khóc?
Trấn Nguyên Tử vô cùng bối rối: “Như thế nào sẽ khóc? Tại sao lại khóc?”
Tôn Ngộ Không tất nhiên cũng biết có chuyện xảy ra, có thể để thần sắc Trấn Nguyên Tử lộ ra biểu tình này rất ít ỏi, ngoại trừ Hồng Vân chính là nữ nhi của hắn, nhưng pháp lực của Hồng Vân cao cường, vậy thì cũng chỉ có nử nhi của hắn, nhưng ai trong các nữ nhi của hắn xảy ra chuyện đâu?
Có phải là Tử Hà hay không?
Cái suy nghĩ này hiện lên khiến Tôn Ngộ Không đứng ngồi không yên, trực tiếp bỏ lại yêu quái và Đường Tăng ở sảnh đường, chân trước chân sau chạy lên thiên đình.
Đến khi tới thiên đình, trong đại điện chỉ có mình Thường Hi đang ngồi, đến khi biết Tử Hà bởi vì Tôn Ngộ Không thành thân với người khác vừa khóc vừa chạy đi, tâm của Trấn Nguyên Tử và Tôn Ngộ Không lập tức nát cùng nhau.
Trấn Nguyên Tử có một tâm yêu thương nữ nhi, còn Tôn Ngộ Không lại vì Tử Hà hiểu lầm hắn.
Tôn Ngộ Không: Tử Hà ngươi tin ta, tin tưởng ta! Ta thật sự không thành thân với người khác! Ô ô ô! Người ta yêu chỉ có mình ngươi!
Hai người trước sau rời khỏi đại điện, tuy Trấn Nguyên Tử không biết Tử Hà ở đâu, nhưng hắn lại biết địa điểm Hồng Vân đang ở, ba người lúc này cùng đứng ngoài của phòng, nghe tiếng khóc nghẹn ngào vang lên bên trong, tâm lạch cạnh vỡ thành tám cánh hoa.
“Tử Hà, ta không thành thân! Ta vừa chạm vào nàng liền biết nàng không phải ngươi! Ngươi tin ta!”
“Ngươi sờ tay nàng!” Giọng nói mang theo tiếng nức nở truyền ra.
Tôn Ngộ Không:………
Tay nàng nào nhẫn nhụi bóng loáng trơn mượt bằng ngươi, ta vừa chạm vào da thịt khô ráp kia dã biết nàng không phải ngươi, ta cam đoan, ta chỉ chạm vào nàng một phần ba giây! Nhiều hơn cũng không có! Ngay khi ta biết đó không phải là ngươi lập tức dừng lại, Tử Hà ngươi có biết, người ta vẫn muốn thú chính là ngươi, không phải kẻ giả dạng mang danh nghĩa ngươi, ta sẽ không thành thân, Tử Hà, ngươi… Ngươi cho ta một cơ hội đi.”
Mà lúc này trong lòng Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân đồng thời xuất hiện một thắc mắc, tại sao Tôn Ngộ Không lại biết đôi tay của nữ nhi ngoan ngoãn nhà mình lại nhẵn nhụi bóng loáng trơn mượt? Còn biết nó ra làm sao, có bao nhiêu biết rõ hử.
Tôn Ngộ Không: () hắn mới không nói mỗi ngày việc hắn thích nhất chính là biến thành đám mây để Tử Hà đan thành ánh bình minh thả vào không trung đâu, đôi tay kia sờ hắn khoảng hơn một trăm lần được chứ? Nếu không quen mới gọi là không có lý lẽ.
Lúc sau lời đối thoại của cả hai thành: “Tử Hà Ngươi nghe ta giải thích! Nghe ta giải thích!”
“Ta không nghe! Không nghe không nghe không nghe!”
Tiếng khóc của Tử Hà càng ngày càng khó chịu, khàn khàn, khóc làm Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử gần như không thể chịu đựng nổi, cuối cùng chỉ có thể nhả ra đại sát khí, đồng thời đồng ý việc thành thân giữa nàng và Tôn Ngộ Không, lúc này Tử Hà mới nín khóc, mỉm cười.
Thường Hi đang: Đây có phải gọi là tiếng khóc cứu vớt cả thế giới không? Còn lợi hại hơn cả Mạnh Khương Nữ nữa.
Còn Tôn Ngộ Không lại vô cùng vui vẻ, lập tức tổ chức hôn lễ với Tử Hà, sau đó bị Trấn Nguyên Tử đá một cước về hạ giơi.
Bây giờ mà muốn thú nữ nhi của hắn sao? Nằm mơ!
“Chờ ngươi thỉnh kinh xong nói sau.”
Đối với việc này Tôn Ngộ Không thực sự vò đầu bứt tai, vẻ mặt khi nhìn đám yêu quái và Đường Tăng khủng bố đến cực điểm “Đi nhanh! Đi nhanh.”
Một đám người bái lạy Ngũ Trang Quan xong liền hấp tấp lên đường, ở tình huống động cơ của mỗ khỉ nào đó hoạt động hết công suất, chỉ trong ba năm, lấy phương pháp truyền bá tu luyện lúc trước của Thường Hi đi đến cuối đường.
Tây Thiên, Linh Sơn.
Lục Áp nhìn mấy ngàn yêu quái đứng đằng sau Tôn Ngộ Không như chim cút trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, nhưng trước mắt phải phong thưởng cái đã.
Vốn muốn phong cho hầu tử là Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng Tôn Ngộ Không lại ngỏ ý không muốn nhập Phật môn, cuối cùng Lục Áp để lại một vị trí riêng cho hắn ở Linh Sơn, đã vậy còn cho mấy trăm kiện linh bảo làm của riêng.
Kim Thiền Tử, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh sau khi truyền Phật pháp khắp Đại Đường xong mới được phong hào, từ đó con đường phật pháp vượt phía đông sang Thiên Trúc đến đây đã chấm dứt.
Tôn Ngộ Không thì ở lại thiên đình, cùng cọ sát với Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử khoảng chừng mười năm, mới khiến hai người họ nhả ra để hắn thành thân với Tử Hà.
Trong hôn lễ, Tử Hà tươi cười cực kỳ đẹp, Tôn Ngộ Không lại cười ngây ngô từ đầu đến cuối, Thường Hi tự mình cầm hồng tú cầu chủ trì hôn lễ cả hai, xem cả hai người họ hạnh phúc mỹ mãn, môi cũng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Phía sau Thường Hi, Đế Tuấn đã rút tay khỏi phương Tây trở về đang đứng, nhìn thấy nụ cười của Thường Hi, nói: “Thường Hi, chúng ta về Yêu giới đi.”
“Được.”
“Ta nhớ các Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ.”
“Ta cũng vậy.”
Mọi người vẫn náo nhiệt như trước, Tôn Ngộ Không bị rót mười vại linh rượu vẫn chưa được buôn tha, cuối cùng chỉ có thẻ say khướt đi động phòng, trước khi đi vào còn bị cha vợ đánh một trận.
Trán của Thường Hi và Đế Tuấn chạm vào nhau, nhìn nhau cười, biến mất trong đại điện.
Chính Văn Hoàn
Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.