Trong lúc hai người Bàn Cổ và Hồng Quân đang chăm chú đánh cờ thì bỗng dưng một giọng nói trào phúng vang lên khiến hai người bọn họ giận sôi gan thì bỗng dưng nét mặt kịch liệt biến đổi.
- Sư phụ.
Cả hai đồng thời kêu lên một tiếng đầy cung kính nhìn về phía thanh niên đang đứng giữa hư không kia và đó không ai khác chính là Vô Thiên. Khi ly khai Bổn Nguyên không gian hắn tìm vị trí của Bàn Cổ rồi mới tìm Hồng Quân sau nhưng nếu hai tên này đang ở chung một chỗ thì càng tốt, đỡ mất sức hắn. Thế là hắn nhẹ nhàng thuấn di một cái trực tiếp xuất hiện tại nơi này.
- Lão tử khi nào nhận hai người các ngươi làm đệ tử chứ.
Hắn không khách khí mà dội cho hai đại thần chí cao một gáo nước lạnh, nhưng ngược lại hai tên này cũng không có phản ứng gì hết, chỉ đành ngại ngùng cười trừ một tiếng.
- Không biết ngài đến đây có việc gì không.
Hồng Quân lên tiếng cắt cái không khí quỷ dị này, hướng Vô Thiên cung kính hỏi. Bàn Cổ một bên cũng dỏnh tai lên nghe, lúc trước hắn toàn nhờ Vô Thiên chỉ dạy mới có ngày hôm nay nên giờ chỉ cần Vô Thiên nói một câu cho dù phải liều cái mạng này hắn cũng nguyện ý làm. Nhưng có vẻ hắn nghỉ hơi quá rồi trong cái vũ trụ rộng lớn này có ai là đối thủ của Vô Thiên chứ, cần một tên như hắn liều mạng sao?
- Ta muốn nói tên Hồng Quân ngươi nhìn thấy nữ nhân của lão tử tấn cấp thì tránh ra xa một chút, bỏ mẹ mấy cái lôi kiếp đó đi.
- Còn nữa các ngươi có đan dược, linh dược, tài liệu luyện khí, công pháp cấp thấp thì ném cho ta một mớ đi, lão tử đang muốn lập thế lực đây hắc hắc.
- Đúng rồi các ngươi có Bổn Mạng Tinh Huyết của Hạt tộc không mau hiến lên, nếu có lão tử có thể miễn cưỡng thu làm đệ tử a.
Hắn nói ra một tràng nếu là người khác chắc chắn sẽ đập cho hắn một trận nhưng hai người Bàn Cổ lại như bắt được vàng móc hết các thứ cấp thấp của họ ra đưa cho Vô Thiên. Nhưng những thứ cấp thấp trong mắt ba người này nếu đưa một cái ra ngoài không nhất lên một hồi tinh phong huyết vũ mới là lạ, đan dược thấp nhất cũng là Bán Thánh đan hơn nữa còn có gần triệu viên chứ chả đùa. Còn công pháp và tài liệu cũng không thứ nào kém hết toàn bộ đều là những thứ mà Thánh giả cũng đỏ mắt mà hai người Bàn Cổ lại xem như rác quăng ra, còn Vô Thiên đến nhìn cũng không nhìn trực tiếp thu lại.
Mấy thứ tốt hơn hắn có rất nhiều nhưng lấy ra thì các nàng sao có thể dùng nên đành đi nhờ hai tên hỗn trướng này,chứ mấy thứ này muốn hắn nhìn tới cũng không có cửa nữa.