Trở lại quận Đông Hà bên trong Tây Môn Thành, Dạ Vô Song dẫn Hương Hương về Đông gia Lữ Điếm, tìm một chỗ trong phòng cho bể nuôi Hồng Hoa Ngư, sau đó hai người lại ra ngoài. Hương Hương không khỏi hỏi:
- Vô Song tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?
Dạ Vô Song nhớ lại lời kể của một số ngư dân ở làng chài bên sông Đông Hà, trả lời:
- Đi Bách Ngư Đường ở trung tâm quận Đông Hà.
Hương Hương nghiêng đầu tò mò hỏi lại:
- Tỷ muốn đi đấu giá cá quý hiếm?
- Ta định thử xem có thể mua được một con Đạo Ngư hay không, sẵn tiện nhìn qua vài thứ cá hiếm trong đó, nếu có thứ gì ta thấy thích thú thì sẽ mua về để dành.
- Thứ tỷ muốn, không phải là có thể dễ dàng đi lấy về sao?
Dạ Vô Song nhẹ lắc đầu:
- Thứ ta thật sự muốn, đều không phải phàm vật, mà một khi đã là kỳ bảo, vậy cưỡng cầu là không nên. Nói ví dụ như Đạo Ngư, ta có thể dễ dàng lôi kéo ra một con rồi bắt lấy nó, nhưng về sau đại đạo chi lực trên người nó sẽ vì bị cưỡng ép mà mất hết một nửa, vậy cũng không được ích lợi gì.
Hương Hương khẽ ồ một tiếng:
- Tạo Hóa cảnh cũng không phải là toàn năng sao?
Dạ Vô Song cười với Hương Hương, giải thích:
- Hoàn toàn không phải nhé. Phía trên ta vẫn còn thêm mấy cảnh giới nữa, mà ta thì có thể được ví như một trong nhiều vị thần linh trong vũ trụ, phía trên thần linh còn có vũ trụ, có hỗn độn hư vô to lớn.
- Vậy tỷ định bao giờ mới đi lên mấy cảnh giới đó đây?
Dạ Vô Song trợn mắt:
- Nha đầu, nàng nói thật dễ nghe, nếu dễ như vậy thì ta đã không cần phải thiếu nợ Thiên Phượng nhân tình lớn như vậy rồi a…
- Tỷ định đi đâu tìm Phượng Tâm cho nàng đây?
Dạ Vô Song trầm ngâm một lúc, thở dài nói ra:
- Ta cũng không rõ, có lẽ phải đi Cổ Yêu Giới một chuyến tìm thử…
Hương Hương a một tiếng, hơi lo lắng hỏi:
- Tỷ là muốn đi vào Đế Yêu Mộ Địa!
Dạ Vô Song cười khổ gật đầu:
- Ta biết Thiên Phượng không đội trời chung với mấy lão yêu trong đó, nhưng muốn đi tìm Phượng Tâm thì chỉ nơi đó mới có thể lấy ra được, bằng không, ta thật sự sẽ phải dẫn binh đi bắt phượng hoàng…
Hương Hương lắc lắc tay Dạ Vô Song, khuyên bảo:
- Không nên a, ta nghĩ Phượng tỷ cùng gia tộc của nàng cũng không thích như vậy…
Dạ Vô Song gật đầu đồng ý:
- Ta cũng nghĩ vậy, cho nên ta nhất định phải tìm thấy một khỏa Phượng Tâm ở Cổ Yêu Giới.
Hai nàng vừa trò chuyện vừa đi về phía trung tâm của quận Đông Hà. Dọc đường đi, Hương Hương cố ý dẫn đường cho Dạ Vô Song đi vào những con hẻm âm u ít người, nét mặt nàng lại còn rất gian, thoạt nhìn cứ tưởng Hương Hương đang dụ tình tỷ tỷ vào chỗ đồng không nhà trống mà “tẩm quất”.
Thế nhưng mà xuân cảnh còn chưa mở thì đã thấy một nhóm người bịt mặt từ trong bóng tối nhảy ra bao vây hai nàng lại. Một tên mặc trang bị cao cấp hơn hẳn những tên khác trầm giọng hỏi:
- Ngươi làm sao biết được là bọn ta đang theo dõi các ngươi?
Hương Hương che miệng cười duyên dáng:
- Độn thuật của các ngươi kém như vậy thì làm sao không phát hiện được a?
Thì ra là nàng dẫn Dạ Vô Song vào hẻm nhỏ, nhưng lại cứ mãi đi lòng vòng mấy chỗ, những kẻ theo dõi thì một lúc sau mới nhận ra là mình đang bị xỏ mũi dắt đi vòng vòng như chó kiểng, liền tức tối mà hiện thân chặn giết hai nàng. Tên cầm đầu hừ lạnh:
- Ta không cần biết các ngươi là tiểu thư giàu có phương nào, nhưng khôn hồn thì mau ói ra hết tiền của bảo vật, nếu không thì giao ra một trong hai người các ngươi. Cũng đừng nghĩ chống đối, chỉ dễ làm các ngươi mất mạng hơn thôi.
Dạ Vô Song chớp chớp mắt hỏi Hương Hương:
- Trị an Tây Môn Thành đã kém tới mức này sao?
Hương Hương vẫn nhìn tên bịt mặt cầm đầu phía trước, khẽ gật đầu:
- Thành chủ đã lâu rồi không có xuất thế, không biết là đã gặp chuyện gì.
Tên bịt mặt cầm đầu cười khẩy:
- Há, họ Cao kia làm sao có gan nhúng tay vào thế giới ngầm ở đây? Hắn cùng lắm chỉ là tép riu bù nhìn của Đại Ngọc Môn mà thôi. Hai vị mỹ nữ mau ngoan ngoãn giao ra người hoặc của; cả hai càng tốt a…
Hương Hương khẽ nhếch môi, yêu kiều cười một tiếng:
- Thành chủ lẫn thế giới ngầm của Tây Môn Thành nha, ta đảm bảo các ngươi đều chưa thấy qua a.
Tên bịt mặt mặt cầm đầu hất cằm, ra hiệu cho đám lâu la siết chặt vòng vây, sẵn sàng nhảy tới.
Dạ Vô Song từ tốn bảo Hương Hương:
- Đừng bẩn tay làm gì, đá mông bọn hắn mấy cái là được.
Hương Hương ngạc nhiên mở to mắt mà hỏi:
- A, ngươi là ai? Vô Song tỷ tỷ càn quấy độc ác kinh động Thiên Đạo của ta đâu rồi?
Đầu Dạ Vô Song nổi đầy hắc tuyến, vẻ mặt cũng muốn đen sì lại rồi. Nàng khẽ đưa tay véo gò má Hương Hương, mắng:
- Tiểu nha đầu, ngươi cẩn thận sau này ta ném ngươi cho Vân Tình “ăn”.
Hương Hương hoảng sợ la oai oái:
- Đừng a, là ta nói nhảm, là ta nói nhảm, tỷ đừng giao ta cho Tình tỷ!
Dạ Vô Song cười tà dị:
- Bổn tỷ tỷ còn dễ nói chuyện, chứ một khi ta ném nha đầu ngươi cho Vân Tình rồi thì… Hắc hắc…
Đã từng có một đoạn thời gian Bộ Vân Tình sức khỏe khá lên một chút, nên ra ngoài cùng với Dạ Vô Song và Tô Thúy Hương vui chơi vài bữa, về sau lại phải trở lại trong hồ tiên trong hang động kia mà ngủ say dưỡng bệnh. Trong khoảng thời gian này, Tô Thúy Hương đã được chiêm ngưỡng cái gì mới là đẳng cấp “chính thê” của Vô Song tỷ tỷ, đồng thời cũng được Bộ Vân Tình “tặng” cho không ít “ký ức khó quên”.
Tên bịt mặt cầm đầu bị cho ăn sinh tố bơ no bụng, tức đỏ mặt quát tháo:
- Lên bắt hết cả hai con tiện nhân này lại cho ta! Tên nào lập công ta cho tên đó “khai bao” một nàng!
- Ô… Lão đại vạn tuế!
Tên cầm đầu đã theo dõi hai mỹ nữ này từ xa rồi, bản thân hắn cũng là một cường giả Tiên Thiên cảnh đệ nhất tầng nhưng lại không cảm nhận được chút dấu vết nguyên khí nào trên người hai nàng, nên hắn kết luận rằng hai nàng chỉ là phàm nhân dạo chơi bên ngoài. Hắn cũng không có biết chuyện Nam Môn quận chủ, lại còn nghe mấy tên lâu la thám thính báo cáo bọn hắn tận mắt thấy một trong hai nàng ném ra Tiên Thiên Linh Thạch như cát dưới chân, nên hắn dàn xếp mai phục muốn cướp người lẫn của.
Nhưng hắn không ngờ là mình lại bị xỏ mũi dắt đi lòng vòng, nên mới vội hiện thân đánh cướp ngay tại chỗ. Hắn đinh ninh là nữ nhân kia nhận ra bọn hắn là vì trên người có mang theo bảo vật của gia tộc; nghĩ đến đây, hắn đã bắt đầu cặn kẽ suy tính kế hoạch tống tiền.
Dạ Vô Song thì chưa sinh nở bao giờ, nên khí tức trưởng thành trên người nàng vẫn còn pha lẫn nhiều sự trẻ trung. Nhưng mà Tô Thúy Hương thì đã làm mẹ một lần rồi, phong vận thành thục hút hồn của nàng đã làm cả đám bịt mặt chảy hết cả nước dãi, bao gồm tên cầm đầu, nên hắn nhất định muốn đem nàng về chơi đùa một phen.
Nhưng mà sự thật thì rất tàn nhẫn, cũng không cho ai thể diện gì. Tên bịt mặt cầm đầu còn chưa tưởng tượng xong cảnh hắn ở trên người nàng cao trào thì đã thấy đám lâu la từng tên một bị Hương Hương dùng ngón tay búng bay; mỗi cái búng tay của nàng đều để lại dư chấn kình lực thổi bay tóc dài trên đầu hắn. Đám bịt mặt lâu la không trụ được quá năm giây đã toàn bộ trẹo tay trẹo chân, hôn mê bất tỉnh tại đương trường. Mà trong đám lâu la nằm ngất đầy đất, có hai tên chính là hai kẻ nhìn thấy Dạ Vô Song và Hương Hương ở Đông gia Lữ Điếm.
Tên bịt mặt cầm đầu quả thật là không bắt kịp tình huống, dẫn tới toàn thân đơ lừ ra hết mấy giây thì não mới bắt kịp thông tin là toàn bộ đàn em của mình đã bị đánh gục một cách thê thảm. Nhưng mà khoảng trống mấy giây kia đối với một siêu cấp Vấn Đạo cảnh như Tô Thúy Hương thì dài như mấy phút; nàng dễ dàng dùng mu bàn tay đánh ngang mặt hắn.
Rắc, một tiếng, đầu tên bịt mặt xoay 180 độ, thi thể vừa kịp giơ tay trái lên thì đã đổ gục xuống đất.
Dạ Vô Song chặc lưỡi nói ra:
- Ài, ta đã nói nàng đừng bẩn tay mà, hắn chết rồi làm sao tra ra tên đầu sỏ a…
Hương Hương cười ha ha chế giễu Vô Song tỷ tỷ:
- Tỷ giả bộ đóng vai gì vậy a? Tên đầu sỏ có tiếp tục truy đuổi thì dần dần cũng bị tỷ tàn sát hết thôi.
Dạ Vô Song lắc đầu bĩu môi:
- Tình tỷ tỷ của nàng đã sớm cải tà quy chánh, không còn sát tâm nữa nha…
Hương Hương nhướng mày, nhanh nhảu hỏi:
- Vậy tỷ muốn tra ra tên đầu sỏ làm gì?
Dạ Vô Song nhún vai cười cười:
- Để ta đi giết hắn cho nhanh, đỡ tốn công giết từ từ mà nhiễm sát tâm.