Hồng Hoang Nữ Đế

Chương 21: Diễn kịch



Hương Hương ồ lên một tiếng:

- Thảo nào ngay cả Vô Song tỷ tỷ cũng không dễ dàng lôi Đạo Ngư ra khỏi hải tuyến được…

Dạ Vô Song gật đầu đồng ý:

- Không sai, ít nhất là hiện tại ta còn chưa được. Đạo Ngư có liên hệ rất mật thiết với Thiên Quy, chính là một món cực kỳ bổ dưỡng cho tu sĩ trước khi tiến vào Vạn Đạo Giới, nếu để nó rơi vào tay mấy tên Tiên Thiên cảnh thì chính là phí của trời. Bình thường, Đạo Ngư đã rất hiếm hoi rồi, ngay cả tu sĩ ở các vị diện cao cũng không nhất định có thể tìm thấy hải tuyến của nó, bởi vì sau một thời gian nhất định, Đạo Ngư sẽ thay đổi điểm đến, giống như ở sông Đông Hà vậy.

Trong lúc Dạ Vô Song đang giảng giải cho Hương Hương nghe, thì bên ngoài đang ầm vang tiếng nói đầy nhiệt huyết của nhân viên chủ trì đấu giá:

- Đúng vậy, thưa các vị, ở đây chính là một đầu Đạo Ngư hàng thật giá thật, hơn nữa, kích cỡ của nó liền là to gấp đôi một người trưởng thành, chứng tỏ đây là một con Đạo Ngư đã trưởng thành, cũng là độ tuổi mà thịt của nó chứa đựng nhiều tinh túy nhất.

- Đạo Ngư là một loài đại hải ngư mà nhân loại vẫn chưa hiểu rõ, nhưng có rất nhiều lời đồn đã lưu truyền từ thời xa xưa là: thịt Đạo Ngư có thể giúp tu sĩ nhanh chóng ngộ đạo, tiến xa trên con đường xây dựng đạo của mình…

- Căn cứ theo độ hiếm hoi cùng với tác dụng thần kỳ của Đạo Ngư, giá khởi điểm lần này sẽ là 5 trăm Tiên Thiên Linh Thạch! Mời các vị thoải mái trả giá!

Năm trăm Tiên Thiên Linh Thạch có thể xem như là một trong những giá khởi điểm cao kỷ lục tại Bách Ngư Đường. Số lượng nhiều như vậy, ngay cả các tông môn thượng phẩm ở Trung Bộ cũng ngại mua, chứ đừng nói là trả giá cao hơn nữa. Cường giả Tiên Thiên cảnh không có nhiều, mà mỗi người đều vì mong muốn tiến vào Hóa Linh cảnh trong thần thoại mà bận rộn tu luyện, có mấy ai rãnh ngồi tạo ra Tiên Thiên Linh Thạch?

Vì vậy mà chỉ có những tông môn có bề dày lịch sử truyền qua nhiều đời, hoặc tông môn đạt được cơ duyên khổng lồ từ trong những bí cảnh cổ xưa, mới có loại tài lực lên đến hàng trăm Tiên Thiên Linh Thạch như vậy. Do đó, thời điểm lầu hai vừa nhìn thấy Đạo Ngư thì đã triệt để câm nín, hoàn toàn ôm tâm tư ngồi ngoài xem kịch, không hề nghĩ tới sẽ chen một chân vào tranh giành.

Vừa mới bắt đầu đã nghe tiếng Hồ lão bản vang lên:

- Ta ra giá 5 trăm Tiên Thiên Linh Thạch.

Mọi người lập tức trầm trồ, họ không ngờ Hồ lão bản chỉ là một chủ thương hiệu may mặc mà lại có thể xuất ra số tiền như vậy để đi đấu giá. Nghĩ kỹ thì thấy có vẻ như đây là chuyện đã được sắp đặt sẵn, bởi vì một khoản tiền như vậy là không dễ lấy ra, cho nên, có lẽ là Bách Ngư Đường đã sớm thông tri cho Đại Ngọc Môn lẫn Hồ lão bản biết về sự xuất hiện của Đạo Ngư.

Mà bên phía Trần trưởng lão cũng bắt đầu có động tĩnh:

- Ta ra giá 5 trăm lẻ hai Tiên Thiên Linh Thạch.

Hồ lão bản lại từ tốn kêu giá:

- 5 trăm lẻ bốn Tiên Thiên Linh Thạch.

- 5 trăm lẻ sáu.

- 5 trăm lẻ tám.

Màn “tranh đấu” này giữa hai người khiến những người khác phải đảo trắng tròng mắt: con bà nó, hai người các ngươi diễn kịch chí ít cũng bớt lộ liễu lại a, cứ lần lượt kêu giá nhẹ nhàng như vậy, ai chẳng biết các ngươi đã sớm thông đồng với nhau để chèn ép người khác? Thiên hạ ai không biết hai người các ngươi là cùng một thế lực…

Nhưng giữa lúc mọi người đang thầm chửi rủa hai người này, thì có một giọng nói thánh thót khác vang lên cắt ngang:

- 5 trăm năm mươi Tiên Thiên Linh Thạch.

Mọi sự chú ý lập tức bị thu hút về phía một căn phòng trên lầu ba. Chỗ này không phải là phòng của Dạ Vô Song, mà âm thanh trong trẻo kia so với giọng của Dạ Vô Song thì thiếu hẳn bá khí cùng tự tin tuyệt đối, cùng lắm chỉ dừng lại ở đẳng cấp một thiên kim tiểu thư bình thường, còn chưa chạm được tới cảnh giới của Dạ Vô Song.

Thế nhưng mà một vị tiểu thư như vậy, lúc nàng sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng này để gọi giá 5 trăm năm mươi Tiên Thiên Linh Thạch thì lập tức khiến cho mọi người nghẹn họng một cách dễ dàng. Đây cũng là một giọng nói rất lạ, mọi người là lần đầu tiên nghe thấy, xem ra không phải là người sinh sống ở Tây Môn Thành, mà là từ nơi khác đến.

Dạ Vô Song tuy ham mê nữ sắc không ít, nhưng trình độ của nàng này thì còn chưa lọt được vào mắt nàng, cùng lắm chỉ là một tiểu nha đầu có bộ túi da xinh xắn hơn người ta một chút mà thôi; trong vô số nữ nhân của nàng, có biết bao nhiêu mỹ nữ là khẩu xuất tiên âm bay bổng mê người, một tiểu cô nương có giọng nói dễ thương đặt ở trước mặt nàng cũng không đáng giá bao nhiêu, trừ khi tiểu cô nương có thiên phú hơn người.

Do đó mà Dạ Vô Song cũng không có phản ứng gì, mà Hương Hương liền là hiểu rõ tình tỷ tỷ của mình đặt ánh mắt ở đâu, nên cũng không cảm thấy biểu hiện hờ hững của Dạ Vô Song là bất thường.

Tuy màn kịch của hai người Trần trưởng lão bị cắt ngang, nhưng hai người cũng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục từ tốn kêu giá:

- 5 trăm năm mươi hai Tiên Thiên Linh Thạch.

- 5 trăm năm mươi bốn…

Nữ tử kia lại lên tiếng đánh gãy:

- 5 trăm sáu mươi.

Tuy nhiên, nhiêu đó vẫn chưa đủ ngăn cản thế công của liên minh Trần trưởng lão và Hồ lão bản, hai người lại tiếp tục tung hứng mà nâng giá, dù gì thì tài lực của cả hai hợp lại thì hơn xa một người, cho nên bọn họ cũng không sợ bị một mình nữ tử kia dồn đến mức phải đem bảo vật ra bù thêm vào Tiên Thiên Linh Thạch.

Nữ tử kia theo giá cho đến mức sáu trăm Tiên Thiên Linh Thạch thì không lên tiếng nữa, để cho hai người kia tung hứng cho tới 6 trăm lẻ ba Tiên Thiên Linh Thạch. Đúng lúc này, có một nam nhân lên tiếng:

- 6 trăm mười.

Vừa nghe giọng nói này, Trần trưởng lão từ tốn lên tiếng:

- Không ngờ Lệ công tử cũng đến Bách Ngư Đường đấu giá Đạo Ngư.

Vị Lệ công tử kia cũng khách khí đáp lại:

- Tại hạ vì gia gia đại nhân mà đến, còn mong Trần trưởng lão nhẹ tay.

Một trận nghị luận xôn xao lập tức xâm chiếm lầu hai:

- Uy, vị Lệ công tử kia không phải là Lệ gia đại thiếu chứ?

- Ân, giọng nói rất giống, có lẽ chính là hắn.

- Không phải ở Bắc Bộ cũng có Bách Ngư Đường sao? Hắn như thế nào lại chạy đến Tây Bộ rồi?

- Ngươi không biết sao? Đạo Ngư có lộ tuyến rất khó dò, không phải Bách Ngu Đường ở đâu cũng có thể tìm thấy. Mà có tìm thấy đi nữa thì tỉ lệ bắt thành công là dưới năm phần chắc chắn, không dễ chút nào…

- Vậy ra Bắc Bộ Bách Ngư Đường đã thả ra thông tin cho hắn đến đây sao?

- Ân, cũng giống như Trần trưởng lão có hậu thuẫn là Đại Ngọc Môn vậy, hắn có thân phận là cháu trai của đại trưởng lão Tử Vân Tông ở Trung Bộ; có điều, hắn sinh ra và lớn lên ở Bắc Bộ, đến nay vẫn chưa tiến nhập tổng bộ Tử Vân Tông…

- Thì ra là vậy. Nhưng nghe hắn nói “vì gia gia đại nhân mà đến”, không lẽ…

- Ân, không sai…

Không cần ai nói ra mọi người cũng ngầm hiểu được: đại trưởng lão Tử Vân Tông sắp sửa đột phá cảnh giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.