- Nhưng việc đó tạm thời gác lại, hiện tại ngươi mang ta đi một chỗ.
Lão giả cung kính đáp:
- Như ý tiểu thư.
Rồi hóa thành bộ dạng kim trùng, có điều kích cỡ còn to hơn trước gấp bội, có thể chở được một người trên lưng. Đây là lão hi sinh lực công kích, chuyển đổi thành khả năng chuyên chở tốc độ cao, nếu gặp phải cường địch, lão sẽ hoàn toàn không có khả năng phản kích. Nhưng mà người lão cõng trên lưng cũng không phải a miêu a cẩu be bé nào, mà là Dạ Vô Song, một trong những tồn tại kinh thiên động địa nhất từng sinh ra ở Thiên Nhân Giới.
Vừa ngồi tọa kỵ Kim Trùng, Dạ Vô Song vừa nhàn nhã tán gẫu với lão trùng, biết ra được lão là nhờ một kiện kỳ bảo sinh ra trong hung địa mà tu luyện thành tinh, trở thành một cường giả Tiên Thiên cảnh, đồng thời có được hình dạng con người. Nói đến đây, Dạ Vô Song lại hỏi:
- Ngươi ăn là một gốc Kim Huyết Thảo sao?
Kim Trùng khẽ đáp:
- Tiểu thư nhãn lực vô song a, Kim Trùng bái phục.
Dạ Vô Song lại nói:
- Loại địa phương có tử khí đậm đặc này là nơi sinh trưởng rất lý tưởng cho Kim Huyết Thảo. Nói đúng hơn là chỉ có một mình Kim Huyết Thảo mới mọc được ở chỗ này, cho dù là Ngân Huyết Thảo cũng không được, phải là Kim Huyết Thảo. Lại nhìn trùng thể của ngươi, có thể dễ dàng đoán được a, cái này cũng không phải chuyện gì cao siêu.
- Tiểu thư anh minh.
Dạ Vô Song ngồi trên lưng Kim Trùng nhìn xuống vùng hung địa bên dưới, híp mắt một cái, nhìn ra được mấy thứ mà phàm nhãn mãi mãi không thể nhìn thấy, sau đó lại nhìn thẳng phía trước, không hỏi Kim Trùng thêm chuyện gì khác nữa.
Bay được một đoạn thì Kim Trùng lên tiếng báo cáo:
- Tiểu thư phía trước có người.
Dạ Vô Song không cần đắn đo suy nghĩ mà lập tức hạ lệnh:
- Mang hắn theo chúng ta.
Nàng đã sớm biết rõ đó là ai, người này khá thông minh, lại biết tiến thối, nên Dạ Vô Song có chút hảo cảm, tiện tay cứu hắn một lần cũng không phải chuyện gì to tát.
- Vâng, tiểu thư.
Kim Trùng hạ thấp độ cao, thời điểm bay ngang một vùng đất chết khô cằn, đưa chân tóm lấy một người đang đi bộ bên dưới sau đó ném lên lưng mình. Nhìn thấy người này, Dạ Vô Song cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói ra:
- Cho ngươi đi nhờ một đoạn.
Người kia lau mồ hôi lạnh trên trán, chắp tay cúi đầu đáp:
- Làm phiền Dạ cô nương rồi.
Đây không phải Tôn Vũ lúc nãy tách khỏi nhóm người Hoàng Vân thì còn ai nữa. Hắn nhờ vào trí tuệ của mình mà tìm được đường đi xuyên qua hung địa mà không gặp quá nhiều nguy hiểm, thử thách hiện tại của hắn là thể lực hắn có bao nhiêu để mà gắng gượng đến khi ra khỏi hung địa. Cũng may lúc trước hắn không có giao tranh với ai, bảo toàn được sức lực để chống cự đi qua. Nhưng mà hắn vừa băng qua được một nửa hung địa thì đã bị Kim Trùng xách lên.
Lưng Kim Trùng cũng không có diện tích quá lớn, nên Tôn Vũ chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Dạ Vô Song, khiến hắn trong lòng thầm than khổ, phải ngồi gần một cái đại tai họa như vậy. Nhưng mà bây giờ hắn có làm gì đi nữa cũng không thay đổi được tình hình, hắn dù có sợ Dạ Vô Song đi nữa, thì ít ra nàng vẫn còn nói lý được, không như phiến hung địa bên dưới, gặp ai cũng giết.
Vì vậy mà Tôn Vũ quyết định ngoan ngoãn nhận lấy lòng tốt của Dạ Vô Song, ngồi một bên im lặng tu luyện, nhờ vậy mà hắn tĩnh tâm được, không còn thấp thỏm lo sợ nữa. Mà Dạ Vô Song nhìn thấy hắn tu luyện thì thuận miệng nói ra:
- Ngươi đã hiểu sai Thiên Linh Công.
Tôn Vũ khẽ giật mình, nghiêm túc hỏi:
- Còn mong Dạ cô nương chỉ giáo.
Dạ Vô Song cũng không có quay lại nhìn hắn, vừa ngắm cảnh vừa nhàn nhạt đáp:
- Nhân Linh cảnh, ngươi luyện rất hoàn hảo, không có gì để nói, nhưng Địa Linh cảnh của ngươi lại có thiếu sót to lớn, nếu cứ như vậy đi tiếp, sẽ không tiến tới Thiên Linh cảnh hoàn chỉnh như tổ tiên ngươi được.
Tôn Vũ cũng không có trả lời, chỉ âm thầm nhớ lại khẩu quyết của Thiên Linh Công – công pháp nền tảng của Thiên Linh Môn hắn – sau đó ngẫm đi ngẫm lại đoạn mà Dạ Vô Song đề cập, mang ra đối chiếu với tình trạng hiện tại của bản thân.
Dạ Vô Song cũng không có để ý đến hắn, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, chờ Kim Trùng đưa mình tới nơi cần đi, tu vi nàng đã vuợt xa tầm với của tu sĩ bình thường, có thôn phệ thêm linh khí đi nữa cũng vô ích, nếu nàng muốn tăng tu vi, cần phải phá hư bay đi nơi khác, ở trong vũ trụ hỗn độn mà tu luyện.
Nhưng mà hiện tại Dạ Vô Song còn nhiều việc phải giải quyết ở vị diện thấp bé này, không thể cứ như vậy bỏ đi, nàng mang trên người trọng trách được rất nhiều huynh đệ tỷ muội gửi gắm, không thể phụ sự tin tưởng của họ.
Lúc vừa ra khỏi hung địa, Tôn Vũ liền chia tay với Dạ Vô Song, vì Thiên Linh Môn không ở cùng hướng với đường đi của nàng, trước khi đi, hắn còn để lại một câu:
- Đa tạ Dạ cô nương chỉ điểm, ngày sau Tôn Vũ nhất định sẽ báo đáp.
Dạ Vô Song nhìn thấy trong ánh mắt của hắn đã có thêm mấy phần nghĩ thông suốt thì mỉm cười gật đầu, để cho Kim Trùng bay thẳng tới miền tây Đại Trung Vực. Lấy tốc độ của Kim Trùng, chỉ mất một ngày đã tới nơi, trong một ngày này Dạ Vô Song cũng không có làm gì khác ngoài nhắm mắt tu duỡng tâm cảnh.
Vừa tiến vào nội vi miền tây Đại Trung Vực, Kim Trùng đã dọa cho hàng loạt tu sĩ mặt mày tái xanh, nhiều người chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh còn té bịch xuống đất, chạy vào khách điếm hoặc tửu lâu mà trốn mất dạng.
Kim Trùng theo nghe lời Dạ Vô Song, bay tới một đoạn sơn mạch thì đáp xuống, hóa thành hình người, biến mất khỏi bấu trời Đại Trung Vực. Mà từ đó, ở Tây Bộ cũng bắt đầu truyền ra tin tức có người thấy một nữ tử cưỡi trùng vương mà vượt không phi hành. Dựa vào màu sắc óng ánh của Kim Trùng, đã có nhiều người suy đoán tu vi của nó là Tiên Thiên cảnh.
Những tin đồn này rất nhanh liền tới tai các đại tông đại phái, khiến nhiều người lo ngại mối nguy hiểm này. Trùng vương Tiên Thiên cảnh a, cho dù là lớp đệ tử xuất sắc của các tông môn thượng phẩm cũng không dám ở trước mặt một hung vật như vậy mà tự mãn. Đối với tu sĩ ở Đại Trung Vực mà nói, tứ đại hung địa ở ngoại vi Đại Trung Vực là cực kỳ đáng sợ, vì vậy mà hung vật đến từ hung địa càng không thể xem thường. Mà xưa nay trùng vương Tiên Thiên cảnh chỉ xuất hiện ở hung địa, nơi đất lành chim đậu thì làm gì có trùng vương khủng khiếp vậy a.
Bằng mạng lưới thông tin của mình, các đại tông đại phái nhanh chóng đưa ra kết luận rằng:
- Đại hung vật kia nhất định là từ trong tứ đại hung địa bay ra!
Chuyện này xốc lên không ít bất an ở Đại Trung Vực, đặc biệt là tin đồn có người cưỡi trên lưng trùng vương mà phi hành, đến cùng là loại nhân vật khó lường nào mới có thể ngự trùng vương bay từ trong hung địa ra a…
Trong lúc từng đợt sóng ngầm bị nhấc lên trong giới tu sĩ Đại Trung Vực, đầu sỏ tạo nên sợ hãi trong lòng người là Kim Trung đang theo chân Dạ Vô Song tiến vào một hang động ngầm dưới lòng đất. Hai người càng đi tới thì càng xuống sâu, nhưng mà không khí ở bên dưới lại rất trong lành, càng đi thì Kim Trùng càng cảm nhận được tiên khí dày đặc phát ra từ bên dưới.
Nhưng mà Dạ Vô Song đang mang vẻ mặt không muốn cùng người nói chuyện, nên hắn không dám mở miệng hỏi, xem ra hang động ngầm này mang theo bí mật xưa cũ nào đó mà khiến tiểu thư khổ sở qua.
Hai người đi được một lúc thì cuối cùng cũng xuống đến nơi sâu nhất bên dưới. Nơi đây không ngờ lại có một cái hồ nước trong vắt, từ trong hồ có tiên khí đậm đặc tuôn ra, tạo thành màu xanh tươi mát cho mặt hồ, thoạt nhìn cứ tưởng bản thân nước hồ màu xanh, nhưng sự thật không phải như vậy.
Khiến cho Kim Trùng giật mình nhất là người đang nằm giữa hồ kia.
Đó là một nữ tử tóc nâu, vẻ ngoài không già hơn Dạ Vô Song mà cũng không trẻ hơn, nhan sắc của nàng tuy không có sức hút mạnh mẽ bằng Dạ Vô Song, nhưng cũng xinh đẹp không kém, đặc biệt nàng có một đôi môi cực kỳ quyến rũ, còn cuống hút hơn cả môi Dạ Vô Song.
Dạ Vô Song ngâm mình vào trong hồ, nhưng quần áo lại không hề bị thấm ướt, Kim Trùng nhìn kỹ thì thấy trên người Dạ Vô Song có một lớp khí màu xanh bao quanh, khí tuy rất mỏng, nhưng lại cực kỳ đậm đặc, ngưng tụ thành một lớp màn nhìn như thể lỏng. Vừa để ý thấy một điểm này, Kim Trùng lập tức bị dọa xanh mặt, lầm bầm tự nói: