Hồng Hoang: Ta Muốn Làm Nhân Hoàng

Chương 47: Gần đến trần đô






Hải Tâm kỳ thật biết đó là thiếu tộc trưởng hữu sào bộ lạc làm, nhưng hắn có thể nói cái gì! Ai bảo hắn đụng phải, còn kêu người đi lên vây quanh bọn họ, tai họa a!- Chờ trở về bộ lạc, các ngươi ai cũng không được nói ra, bằng không ta cho các ngươi đẹp mắt!......Sau khi Lâm kêu Hoang và Thạch đầu đi, càng nghĩ càng tức giận! Nhớ tới ánh mắt né tránh của Hải Tâm và sự khinh thường trong lòng!- Hoang, ngươi nói bọn họ có phải muốn ăn đòn hay không, ngươi xem phải làm sao bây giờ!Hoang trợn trắng mắt, trực tiếp hiểu ý tứ của hắn! Quay người rời đi!-Thiếu tộc trưởng đi làm gì, chúng ta không phải muốn đi Trần Đô sao? Hắn lại quay lại làm gì nữa! ”Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thạch đầu, Lâm giận không chỗ phát tiết, tốt xấu gì Thạch đầu còn có thể một chọi ba, hắn chỉ có thể một đánh một, sau này phải hảo hảo tu luyện, bằng không ngay cả Thạch đầu cũng đánh không lại!- Chúng ta đi trước, đợi một hồi Hoang liền đuổi kịp!Nói xong liền tăng tốc tiến lên, không nhìn bộ dáng ngây thơ của Thạch đầu!Thạch đầu nhìn Lâm hình như muốn giải thích cho hắn, vội vàng đuổi theo bước chân của Lâm, cũng không hỏi nữa, dù sao đợi một lúc sẽ biết!Chỉ chốc lát sau!Chỉ thấy thân hình Hoang xuất hiện trước mặt bọn họ!- Được rồi, lần này ta đem hắn đánh cho mặt bầm tím, ngươi hết giận chưa!Lâm nghe được những lời này, cảm thấy đệ đệ này cũng không tệ, ít nhất cũng có thể giúp mình hả giận!Mà nội tâm Hoang lại không nghĩ như vậy, ca ca này thật là nhỏ mọn, không phải chỉ chê hắn yếu sao! Đến nỗi để mình đánh hắn một trận nữa sao?-Ừm, ngươi làm không tệ!Thạch đầu nghe được lời bọn họ nói, cũng hiểu được, Hoang thì ra là đi đánh đội trưởng đội săn bắn, vì cái gì?Hắn không dám hỏi, cũng không dám nói, chạm vào rủi ro phải làm sao bây giờ!Ba người một đường tiến tới, nửa tháng sau."Ca ca, Thạch đầu, chúng ta có phải đã đi qua hay không, sao còn chưa tới, Hải Tâm kia có thể trả thù chúng ta hay không, hắn không nói thật a! Nếu không chúng ta đã sớm tới ! ”Nghe được những lời này, Lâm ngẫm nghĩ, ngươi đều đánh người ta thành như vậy, vấn đề nho nhỏ người ta còn có thể lừa gạt ngươi, nghĩ nhiều quá!"Không có việc gì, hiện tại mới đi được nửa tháng, hắn không phải nói khoảng một tháng sao? Đi vài ngày lộ chẳng phải sẽ biết, bằng không tìm một bộ lạc hỏi một chút! ”Hoang nghe xong, cũng thấy có lý, lại tiếp tục chạy , nói không chừng lát nữa sẽ đến!Vào buổi tối, ba người đã săn bắt một số con mồi trong một khu rừng gần đó, đang nướng thịt!"Ai, chạy tới khi nào! Ước gì ngày mai ta sẽ đến! có thể có một giấc ngủ ngon! ”Hai người nghe được những lời này cũng hy vọng như vậy, nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, bọn họ lấy tốc độ gấp mấy lần người khác chạy đi, theo lý mà nói hẳn là đã sớm đến, nhưng vẫn chưa tới, đều có chút hoài nghi Hải Tâm có thật sự lừa gạt bọn họ hay không!............Bất quá không đợi bọn họ cảm thán, đã bị mười mấy bóng dáng cách đó không xa làm kinh hỉ!Vội vàng làm ra bộ dáng đề phòng bọn họ công kích!"Các ngươi là ai, đã đêm khuya không trở về thành trì, các ngươi không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Còn ở chỗ này đốt lửa, các ngươi chê chết không đủ nhanh sao? Còn không dập tắt lửa đi! ”Người này còn chưa nói xong liền phát hiện ngọn lửa đã bị dập tắt!Hoang nghe được người này không có tâm tư xấu, chỉ là nhắc nhở bọn họ, lo lắng cho bọn họ, bất quá Hoang cũng không để ý tới những thứ này, nhìn hai người bên cạnh, bọn họ cũng nhìn lại!- Vị đại ca này, chúng ta là đại biểu của hữu sào bộ lạc, đến tham gia nghi thức kế vị Nhân Hoàng, trưởng bối chúng ta đi trước chúng ta một bước đến Trần Đô, để cho chúng ta đuổi theo phia sau, đã theo hơn nửa tháng, ở đây nghỉ ngơi một lát!Viêm Hổ nghe bọn họ nói như vậy, cũng hiểu được, mấy ngày nay có rất nhiều người tới tham gia nghi thức kế vị Nhân Hoàng, bọn họ cũng gặp rất nhiều, cũng thấy không trách được, chỉ là nhìn bộ dáng ba người bọn họ không lớn tuổi, nhín sao cũng không giống như đại biểu bộ lạc a! Còn là hữu sào bộ lạc.Người hữu sào bộ lạc sào lúc nào không phải mắt hướng lên trời, có người chặn đường trực tiếp đánh, lần này sao lại phái ba đứa nhỏ tới đây!Nhưng họ không nói gì hết!"Vậy thì các ngươi đi với chúng ta đi! Chúng ta là đội săn của Trần Đô, chịu trách nhiệm cho đại diện của các bộ lạc! ”"Thật sao? Cuối cùng đã đến, đã đuổi theo con đường dài như vậy, ta đều quên tư vị của giấc ngủ! ”Ba người rất là kinh hỉ, hận không thể nhảy dựng lên!Viêm Hổ nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của bọn họ, cũng cười cười, trong lòng nói quả nhiên là tiểu hài tử, hết thảy đều động trên mặt!- Vậy chúng ta xuất phát đi!Nói xong liền chuẩn bị kêu mọi người cùng nhau rời đi!"A, tiền bối, chờ một chút, ngươi xem thịt vừa nướng còn chưa ăn! Tất cả mọi người ăn xong hãy đi! Chúng ta đã không có ăn ngon trong những ngày này, ngươi xem có thể hay không! ”"Được chứ? Ngươi ăn nhanh chóng, chờ ngươi ăn xong liền bắt đầu! ”Viêm Hổ cũng không thèm để ý, nhưng cũng sẽ không ăn thức ăn của người xa lạ, cũng không tiếp nhận chân thú Hoang đưa tới, chỉ để cho bọn họ ăn!Dù sao cũng cảnh giác vẫn phải có!Hoang nhìn thấy Viêm Hổ không tiếp nhận thịt trong tay hắn, cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng!Lâm và Thạch đâì không quan tâm đến những điều này, thật vất vả dừng lại ăn cơm, khẳng định phải ăn uống tốt a! Ăn uống thả cửa!Hoang quay đầu nhìn bọn họ, thấy bọn họ không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu ăn, nghĩ rằng bọn họ hẳn là không nhìn thấy! Tuy nhiên, tại thời điểm này, Lâm và Thạch đầu mỉm cười, trong lòng họ cũng chế giễu sự thiếu hiểu biết của Hoang , ai sẽ ăn thức ăn từ người lạ a!Hoang không biết hắn cứ như vậy bị hai người Lâm cười nhạo trong lòng, cũng ở bên kia uống sữa thú, ăn thịt, bổ sung năng lượng!Nhưng mà, cúi đầu ăn thịt hắn không phát hiện thành viên đội săn do Viêm Hổ dẫn đầu đều nhếch miệng, kinh ngạc nhìn hắn!Đều lớn như vậy, dĩ nhiên còn đang uống sữa, đây thật sự là đại biểu hữu sào bộ lạc, không phải là giả chứ! Bất quá trên mặt cũng không có biểu tình gì, lúc này sẽ không có người không cho người ta mặt mũi, đến Trần Đô quấy rối!Chờ ba người bọn họ ăn xong!Viêm Hổ kêu mọi người xuất phát, cũng gọi một người thân tín, bảo hắn đi hỏi thăm thiếu niên uống sữa này, hắn rất muốn biết vì sao lớn như vậy còn uống sữa, thế nhưng trong ba người còn lấy hắn làm đầu, tò mò không thôi!Viêm Hổ cùng Hoang chạy về phía trước, mọi người đuổi theo phia sau!Viêm Hổ lúc này mới phát hiện thiếu niên này không kém, có chút thực lực, so với tiểu hài tử cùng tuổi của Trần Đô mạnh hơn nhiều lắm!"Tiểu hài, tên ngươi là gì, lúc trước quên hỏi! Làm sao cường đại như vậy ”- Tiền bối, ta là Hoang thiếu tộc trưởng hữu sào bộ lạc , lần này đi theo Vu lão đến tham gia nghi thức kế vị Nhân Hoàng! Biết thêm kiến thức "Hoang không cần suy nghĩ trực tiếp nói thẳng! Dù sao hắn tới Hồng Hoang hơn sáu năm nay, nhân tộc đều rất thuần phác, không có tâm tư gì, hắn cũng không sợ Viêm Hổ đối với hắn bất chính! Hắn nhìn ra Viêm Hổ cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu! Hắn có thể đối phó!Nào ngờ Viêm Hổ nghe được cái tên Hoang, vẫn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng luôn không nhớ nổi, rơi vào trầm tư, cũng không trả lời!







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.