Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 16: Trở về hiện thực



“Cái này không cần lo lắng, trong chợ chưa bán thôi, chờ bắn ra, chúng ta mua được hết…” Diệp Thần nói tới đâyđây, vung tay lên, nháy mắt sau trên mặt đất lấp lánh toàn tiền vàng.

Triệu Hằng ngẩn ngơ, hắn không nghĩ là Diệp Thần sẽ ngay lập tức cấp nhiều kim tệ tới vậy.

“Đây là hai mươi vạn kim, ngươi thấy thiếu công trình gì thì vào chợ mua ngay, nếu thấy bản vẽ kiến trúc hoặc một thứ gì đó có mang chữ “thật” thì mua hết về, thiếu tiền thì nhanh chóng báo ta.” Diệp Thần chỉ đống tiền trên mặt đất, phân phó.

“Dạ, chủ công.” Triệu Hằng nghe đến đây, vội khom người nói.

“Tốt, việc xây dựng Luân Hồi thôn giao cho ngươi, ta đi có việc chút.” Diệp Thần gật đầu một cái nói.

“Cung tiễn chủ công!” Triệu Hằng khom người.

Diệp Thần ừ một tiếng, ra khỏi luân hồi thôn, lấy Hắc Thủy Huyền Xà ra phân thây, còn để Viêm hổ cho Triệu Vũ chăm sóc.

Viêm hổ vốn không thích với người khác ngoài trừ Diệp Thần, chỉ là, Triệu Vũ trời sanh có mị lực đặc biệt.

Viêm hổ rất thích Triệu Vũ.

Như vậy cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Diệp Thần.

Sau khi giao phó công việc xong xuôi, Diệp Thần trở về nhà trưởng thôn, sau đó đóng cửa, ý nghĩ lóe lên, rời khỏi trò chơi.

Trong thế giới trò chơi, ba ngày bằng 1 ngày ở hiện thực.

Diệp thần ngồi trong trò chơi chờ đã một ngày, trong thế giới hiện thực cũng chưa qua tám tiếng đồng hồ, nếu không phải quá mắc, phải giải quyết nhu cầu sinh lí, hắn sẽ không offline sớm vậy.

Một trận choáng váng ập tới, Diệp Thần mở to hai mắt.

Thoáng cái có cảm giác giống như đã qua một đời, đây tất nhiên là phản ứng khi rời trò chơi.

“Đinh” Cửa khoang trò chơi mở ra, Diệp thần rời khỏi, vặn eo, bẻ cổ.

“Rắc, rắc” mấy âm thanh truyền tới.

Trong nháy mắt truyền tới cảm giác vô cùng thoải mái.

Nắm chặt tay thành đấm, cảm thấy năng lượng trong cơ thể đột nhiên tăng không ít, hai mắt Diệp Thần lóe sáng.

Người bình thường bắt đầu chơi, võ lực bằng 10, cá biệt lắm là chừng 20, mà võ lực của diệp thần đã đạt tới 80.

Chức năng của Tinh thần châu chính là đồng bộ 100% thực tế và trò chơi.

Diệp Thần ngay tại giờ phút này có thể không do dự tuyên bố, ông đây đang đứng Top đỉnh của đàn ông.

Dĩ nhiên là Diệp Thần sẽ không làm vậy, đây cũng chỉ là hứng khởi nhất thời thôi.

Muốn đứng trên đỉnh, chỉ có cách không người thay đổi, phát triền, cải thiện, tới nỗi tất cả sinh linh run rẩy.

Khi đó, Diệp Thần mới thực sự mạnh mẽ.

Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời rọi vào phòng.

Đưa mắt ra, nhìn nơi nơi cây lớn che trời.

Trên mặt đất, một cái cây vĩ đại, phủ lên đầu tất cả người đi đường.

Trời đất mát mẻ trong lành làm cho người ta tâm tình thư thái.

Đây cũng là sự thay đổi sau mưa sao băng.

Hơn nữa sự biến đổi này vẫn còn tiếp tục, khắp mặt đất chỗ nào cũng bị cây cỏ bao trùm.

Trên đường chính, đã có không ít người từ khắp nơi bu tới xem, tò mò sờ cái này sờ cái kia.

Còn có người mặt đầy sợ hãi.

Thế giới biến đổi quá lớn, thần kinh yếu ớt của bọn họ không chịu nổi.

Có rất ít người khác, xách dao, gậy gộc thận trọng dò xét.

Không biết nó thể hiện sự thần bí và nguy hiểm.

Nhìn hết thảy ngoài cửa sổ, Diệp Thần không có bất cứ khác biệt gì, trong đôi mắt kia, nồng đậm tinh quang, giống như nhìn thấu hết thảy.

Không bao lâu nữa, tất cả sự an bình sẽ bị phá vỡ, từ việc thuốc nổ mất đi hiệu lực, đến việc nhân loại điên cuồng, sau đó là sợ hãi mà chết đi.

Một phần do Yêu tộc sắp quật khởi, phần còn lại do... chính bản chất nhân loại.

Diệp Thần không cho rằng mình là thứ gì đó tốt đẹp.

Cho dù hắn xây thôn thần cấp, lãnh địa lại có thuộc tính khí vận, lãnh địa càng lớn, linh khí tụ tập càng nhiều thì tốc độ tu luyện càng nhanh, mà Diệp Thần cũng thay đổi dự tính ban đầu, quyết tâm trở thành hoàng đế, càn quét thiên hạ, mangn cả cử quốc phi thăng hồng hoang toàn diện.

Cho dù vậy Diệp Thần cũng không mảy may nghĩ tới chuyện cứu người.

Bởi vì hắn biết, không cần thiết.

Thế giới hiện tại có quá nhiều người ngu ngốc, quá nhiều âm mưu quỷ kế và phản bội.

Có lúc, Diệp Thần thấy mình quả thực rất thích mấy NPC trong trò chơi, ít nhất, bọn họ có rất ít cảm xúc đố kị.

“Đi ăn chút gì nào, còn phải sớm trữ đủ thức ăn, đây mới là thứ cần thiết nhất,trước khi trí não Bàn Cổ nắm quyền cung cấp nhu yếu phẩm, có thể dùng điểm tín dụng mua, chỉ còn lại ba tháng lẻ hai ngày nữa thôi…”

“Đoán chừng vài giờ nữa, mọi người bắt đầu cuống cuồng…Vì thức ăn, vì tâm địa độc ác…”

Nghĩ tới đây Diệp Thần thở dài, sau đó tới cửa khoang trò chơi bên cạnh, tay phải nhấn nút.

Ánh sáng long lãnh tỏa ra, khoang trò chơi biến mất trong nháy mắt, mà trên ngón tay Diệp Thần, có thêm một chuwcs nhẫn kim cương.

Đây là chức năng tự có của khoang, tùy lúc có thể biến thành nhẫn mang theo.

Chẳng qua, khoang trò chơi có một nhược điểm, ai lấy cũng được, đều có thể sử dụng.

Kiếp trước vì chuyện này mà xảy ra nhiều vụ chém giết, nhiều kể không xuể.

Máu đỏ nhuộm sông, xương trắng ngập nơi hoang dã…

Mà nguyên nhân là vì bất kể loại khoang nào của trò chơi, cùng có thể nâng cao thực lực.

Nội tâm bọn họ tham lam, sâu thẳng trong nội tâm dụ con người tàn sát.

Diệp Thần hít một hơi thật sâu, nhẹ thả ra, liền rời khỏi nhà.

Cửa vừa mở, liền có tiếng thét chói tai vang đến.

“Cút ngay, không ta báo cảnh sát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.