Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 36: Sơn trại lớn



Diệp Thần sau khi nghe xong thanh âm nhắc nhở của hệ thống, thở nhẹ, rồi sau đó mang theo binh lính Luân Hồi thôn cùng đám giặc cỏ đã thần phục hướng doanh trại giặc tiếp theo đi đến.

Thời gian cứ thế qua đi, những tên giặc cỏ trong rừng rậm Luân Hồi từng tên từng tên ngã xuống.

Số tiền trong túi Diệp Thần cứ thế tăng lên theo cấp số nhân, mà công huân cũng như gắn tên lửa bay lên.

Ngày càng nhiều tên giặc cỏ muốn đầu hàng sau đó gia nhập vào Luân Hồi thôn.

Ba ngày sau, nhân số trong đội ngũ Diệp Thần lớn mạnh tới năm ngàn người.

Mà lúc này, Diệp Thần đem ánh mắt tập trung vào các sơn trại lớn nhỏ còn lại.

Rất khác với các doanh trại giặc cỏ lần trước, nơi này có hàng rào, tường vây xung quanh, thậm chí còn có cả tường thành nữa.

Đây cũng là lí do cơ bản tại sao Diệp Thần không thu phục sơn trại trước.

Nhưng lúc này Diệp Thần bắt đầu xuống tay tấn công.

Thanh Lang sơn, trại Thanh Lang tổng cộng trên dưới gồm 11321 người, được coi là một sơn trại lớn, tất cả ở đây đều là tránh binh.

Lúc này, bọn cường đạo ở Thanh Lang sơn trại đang từng đám tụ tập, ăn thịt uống rượu hết sức khoái hoạt. Bởi vì vài nén nhang trước, bọn chúng vừa cướp một thương đội rất nhiều vàng bạc tài bảo, lại thêm hai trăm xe rượu ngon.

Đây là một chuyến làm ăn cực kì có lời, trại chủ của bọn chúng không chút luyến tiếc ít của cải mà ban thưởng cho bọn họ, toàn trại cùng ăn mừng.

“ Trại chủ, có cần hay không lưu một số người nữa ở lại phòng thủ? Những người canh giữ cửa xem chừng vẫn thiếu “

Quân sư của Thanh Lang sơn trại nhìn các huynh đệ đang ăn uống say khướt vui mừng này, không khỏi nhíu mày, rồi sau đó hướng về phía trại chủ khuyên

“ Sợ cái gì, nơi này còn ai dám tới, các huynh đệ ra đường cướp của ai cũng phải chạy thật xa, huống chi ai dám ăn gan hùm mật gấu, cả gan đánh Thanh Lang trại chúng ta, yên tâm, không có việc gì, tới, quân sư, hai ta làm một chén”

Thanh Lang trại chủ ha ha cười sau đó nâng chén hô.

Quân sư hơi sửng sốt sau đó cũng gật đầu, chắn hẳn là mình quá cẩn thận rồi.

Nơi này xung quanh không có thôn dân cũng không có nơi buôn bán, rất hiếm khi có ai sờ tới.

Tại chân núi.

“ Thả xuống nước, nhiêu đây dược có đủ hay không?” Diệp Thần ngẩng mắt nhìn về sơn trại trên cao, không quay đầu lại mà hỏi

“ Yên tâm đi chủ công, dược này đủ để cho bọn họ ngủ liền ba ngày “ Triệu Mãnh cười hắc hắc sau đó gian trá trả lời.

“ Rất tốt” Diệp Thần vừa lòng gật gật đầu.

Thanh Lang sơn trại này là sơn trại duy nhất trong luân hồi thôn hùng mạnh về số lượng và cả về diện tích sơn trại.

Diệp Thần không đi tấn công các sơn trại nhỏ, ngược lại đi tấn công sơn trại lớn nhất, không phải là tự đi tìm ngược, mà trước đó không lâu khi tấn công một đám đã thu được một lượng lớn thuốc mê.

Có thứ này hẳn sẽ không sai quá, trực tiếp lực chọn tấn công Thanh Lang sơn trại.

Mà cũng bởi vì bốn ngày sau, bọn thổ phỉ sẽ xuống tấn công Luân Hồi thôn, đi đầu nhất định là nơi này.

Cho nên Diệp Thần quyết định ngay giờ tấn công. Tiên phát chế nhân!

Đánh hạ Thanh Lang sơn trại, nguy hiểm của Luân Hồi thôn không còn nữa.

Một nén nhang sau, Diệp Thần giơ cao Thí Thần thương của mình hướng về Thanh Lang trại, thét lớn

“ Sát ”

“ Sát sát sát ” binh lính của Luân Hồi thôn hưởng ứng kêu lên, sau đó theo chân Diệp Thần phóng tới.

Không bao lâu, Diệp Thần và binh lính đã tới chân tường cao mười mét của quân địch.

“ Bị tập kích, có kẻ tập kích “ tiếng kêu tức giận cùng sợ hãi từ miệng từng tên giữ tường thành thét ra.

“ vèo vèo vèo” mấy tiếng truyền đến

Vừa mới đứng trên tường thành, mười mấy tên giặc canh giữ lần lượt từng tên bị cung bắn ngã xuống.

Diệp Thần nhìn thoáng qua tường thành, sau đó đi lại phía tường vẫn đang đóng như cũ.

Đi đến trước cửa thành, Diệp Thần tay phải giơ lên Thần thương, một phát hung hăng

“ xoạt “ một tiếng truyền đến

Tiếng giống như xé vải bố giống nhau, cửa tường thành dày thô bị cắt ngang

Diệp Thần thêm một cước đá ra

“ chi đát “ một tiếng

Cửa tường thành đã bị đá văng.

“ Đều đem tất cả trói lại, nếu ai phản kháng, giết không tha “ Diệp Thần nhìn bọn cường đạo nằm rạp đầy đất, tức khắc cười rồi quát lớn.

“ Là “ binh lính Luân Hồi thôn một đám hưng phấn đáp.

Đi theo một thủ lĩnh đánh giặc như vậy, chính là sảng khoái, một đám đều nghĩ, cho dù là bọn giặc cỏ đã đầu hàng hay binh lính thôn đều như thế.

Bọn lính bắt đầu bận việc, đem một đám giặc nằm trên đất trói lại không bỏ sót dù chỉ một tên.

Binh lính trói cực kì chắc chắn, so với trói lợ rừng còn chắc hơn, cho dù bọn giặc có tỉnh lại cũng đừng hòng thoát được.

Diệp Thần đi thẳng vào trong trại, đến tận trong sảnh của sơn trại.

Tiến đến đại sảnh, Diệp Thần rất vui

Thanh Lang trại chủ đang nằm liệt trên một cái sàng, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thần.

“ Thực lực không tồi, bất quá ánh mắt ta không thích “ Diệp Thần nhìn Thanh Lang trại chủ, nhàn nhạt nói

“ Ngươi, một tên âm hiểm xảo trá, bại hoại, có bản lĩnh thì cùng ta đường đường chính chính đánh một trận “ Thanh Lang trại chủ dùng toàn bộ sức lực rống to.

” Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, huống chi ngươi vốn dĩ là cướp,” Diệp Thần nói tới đây, hai mắt nhíu lại, nói tiếp

“ Nếu ngươi muốn công bằng, ta đây cho ngươi một cơ hội công bằng “

“ Chủ công, không thể” Triệu Mãnh vừa tiến vào đại sảnh lập tức bị kinh hãi, vội vàng mở miệng khuyên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.