“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!” Ba đại trại chủ dập đầu như giã tỏi, mặt đầy hoảng sợ hô.
“Câm miệng!” Diệp Thần nhăn mày, trầm giọng quát.
Ba đại trại chủ rùng mình, đồng thời im lặng, vẻ mặt khủng hoảng nhìn về phía Diệp Thần, chậm chạp chờ đợi.
“Sơn trại các ngươi ở đâu?” Diệp Thần liếc ba người kia, mở miệng hỏi.
Ba người nghe đến đó lập tức sửng sốt, sau mới phản ứng được, Diệp Thần không phải muốn giết bọn hắn.
“Lĩnh chủ đại nhân, tiểu nhân nguyện ý dẫn đường!” Một trại chủ vội vàng mở miệng hô.
“Lĩnh chủ đại nhân, tiểu nhân cũng nguyện ý dẫn đường!” Hai người kia vội vã hô theo.
Diệp Thần gật gật đầu, xoay người nhìn về phía sau quân đoàn Luân Hồi, mở miệng quát:
“Phân ra sáu ngàn người, mỗi sơn trại đóng quân hai ngàn người!”
“Vâng! Chủ công!”
Tiếng vâng đều nhịp lập tức truyền đến.
Giây tiếp theo, quân đoàn Luân Hồi tả hữu, đi ra sáu ngàn người, nhanh chóng chia ra làm ba đoàn.
Trong lúc này, không ai ồn ào, không ai tranh đoạt, đều nhịp, đâu vào đấy.
Lần này khiến cho bọn sơn tặc cường đạo đầu hàng cảm nhận được càng nhiều áp lực.
Đây mới là kỷ luật nghiêm minh, mới gọi là quân chính quy.
Trên thực tế bọn họ không biết, cho dù là quân chính quy cũng sẽ không phản ứng nhanh như vậy, càng sẽ không đi đứng quy củ, trận hình không loạn.
Đây là đặc chủng quân đoàn có thể.
Quân đoàn Luân Hồi là đặc chủng quân đoàn, duy nhất, không thể thay thế, có thể tiến cấp vô hạn!
Diệp Thần như vậy quyết định, muốn lưu quân lại ba chỗ đại hình sơn trại kia.
Mục đích, rất đơn giản, luyện binh!
“Xuất phát!” Diệp Thần vung tay phải lên.
Ba đại trại chủ lúc này vội vàng đứng dậy, phân ra ba nhánh dẫn đường cho quân đoàn.
Diệp Thần lúc này nhìn về phía bọn sơn tặc cường đạo còn lại, mở miệng nói: “Sơn trại các ngươi không cần thiết tồn tại.”
“Tiểu nhân nguyện ý dẫn đường, lĩnh chủ đại nhân, bên này, bên này là Hắc Cẩu trại!”
“Đại nhân! Nơi này hướng tây năm dặm, là Sài Lang trại!”
……
Bọn họ, phía sau tiếp trước tỏ thái độ, kêu la ồn ào.
“Câm miệng!” Diệp Thần gầm lên một tiếng, nói tiếp: “Đi tới sơn trại gần đây nhất trước! Đến dẫn đường!”
Lời Diệp Thần vừa dứt, một tiểu trại chủ vội vội vàng vàng đứng ra, dẫn đường cho Diệp Thần.
Điều Diệp Thần phải làm, chính là phá hủy sơn trại này.
Sơn trại này không cần thiết giữ lại, bằng không lại tạo chướng khí mù mịt cho rừng rậm Luân Hồi, đối với thôn Luân Hồi không phải chuyện tốt.
Sơn trại, một cái tiếp một cái bị phá hủy, thu hoạch của Diệp Thần, không ngừng gia tăng, tiền tài nhiều lên, công huân tăng lên, còn thu được vô số tài nguyên.
Thẳng đến sơn trại cuối cùng bị phá hủy, lúc này Diệp Thần mới dẫn người trở về thôn Luân Hồi.
“Cung nghênh chủ công hồi thôn!”
Diệp Thần vừa mới tiến đến sơn cốc, một tiếng hô vô cùng kích động nháy mắt truyền đến.
“Cung nghênh chủ công hồi thôn!”
Một tiếng đồng thanh, theo sát vang lên.
Chỉ thấy Triệu Hằng, Triệu Vũ còn có một thôn dân trong thôn, vẻ mặt kích động nhìn Diệp Thần.
Trên tay bọn họ, còn mang theo nông cụ.
Nhìn đến nơi này, Diệp Thần hơi hơi sửng sốt, giây tiếp theo, một dòng nước ấm áp chảy trong lòng Diệp Thần.
Vô luận là Triệu Hằng, hay là Triệu Vũ, hay là thôn dân thôn Luân Hồi, bọn họ, đều biết thôn Luân Hồi sắp đã đến nguy cơ.
Mà giờ phút này, binh lính ra ngoài, thôn Luân Hồi vô binh đóng giữ, bọn họ tự phát cầm lấy nông cụ trong tay, tự phân công nhau vào sơn cốc đóng giữ.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, bảo hộ thôn Luân Hồi!
Bảo hộ này khiến cho bọn họ an bình, thôn xóm hạnh phúc!
Càng là vì, bảo vệ cho cơ nghiệp của Diệp Thần!
Tĩnh, thực yên tĩnh!
Toàn bộ sơn cốc, giờ phút này cực kỳ an tĩnh, mọi người đều nhìn chăm chú vào Diệp Thần.
Một sợi gió nhẹ thổi qua, thổi bay một sợi tóc dài trước trán Diệp Thần, thẳng đến lúc này, Diệp Thần mới thở ra thật dài.
Thế giới hiện thực, quá nhiều ngươi lừa ta gạt, quá nhiều âm mưu phản bội.
Mà giờ phút này, ở thôn Luân Hồi, trên lãnh địa Diệp Thần, có một đám người, trăm phần trăm trung thành với Diệp Thần.
Thậm chí nguyện ý trả giá sinh mệnh của họ, chỉ vì giữ được lãnh địa của Diệp Thần.
Rất đơn giản, cũng thực ấu trĩ ý tưởng, lại là trân quý nhất.
Đối với Diệp Thần mà nói, đây mới là điều Diệp Thần muốn.
Nhìn chúng thôn dân Luân Hồi thôn, Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó mở miệng nói lớn:
“ Từ hôm nay, đất đai thôn Luân Hồi phân phát, chuyển thành sở hữu tư nhân, thuế má từ bốn thành thay đổi thành một!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, rồi sau đó, hưng phấn cùng kêu lên: “Lĩnh chủ đại nhân vạn tuế! Vạn tuế!”
Nguyên bản bọn họ đều là lưu dân, có cơm no, bọn họ liền thấy đủ.
Thôn Luân Hồi thu lưu bọn họ, không để bọn họ chịu đói, có thể an tâm sinh sống.
Mà hiện tại, Diệp Thần cấp cho bọn họ ruộng đất, quan trọng hơn là, bốn thành thuế giảm còn một!
Các thôn dân sao có thể không kích động, sao có thể không hưng phấn.
Phải biết rằng, thời đại này mọi người, đối với đất đai cực kỳ chấp nhất.
Hưng phấn không chỉ có cư dân thôn Luân Hồi, mà còn có bọn sơn tặc.
Hứa hẹn của Diệp Thần, cũng áp dụng lên bọn họ.
Vô luận là tham gia quân ngũ, hay là buông binh khí trở thành nông dân, bọn họ đều có thể ở thôn Luân Hồi quả thực tốt, không lo ăn, không lo mặc.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần, độ yên ổn trong thôn Luân Hồi +20.”
Vì đây vẫn là một game nên mấy sơn trại sơn tặc có thể xem là boss lớn boss nhỏ. Giết xong thì 1 thời gian sau nó sẽ reset lại. Có sự kiện đặc biệt thì một đám chạy đi tấn công người chơi. Mà main cũng nói họ không phải số liệu gì mà là người thiệt. Từ đó suy ra đây là một thế bị Bàn Cổ khống chế hoàn toàn, hoặc do nó tạo ra luôn. Nên nó mới khống chế được sinh lão bệnh tử, ban phát sức mạnh hoặc lấy đi... Trâu bò vl ra. Nói chung hiện h main có mạnh mức nào thì vẫn trong sự tính toán của nó. Càng đọc càng thấy nó quá đáng sợ... Có ai có chung suy nghĩ k??? Mấy chương đầu tác giả sama còn nhắc tới Bàn Cổ, mà h ít nói hẳn ra, nhưng t vẫn sợ nó qtqd =)))
Nói nhảm chút cho vui vậy thôi, chuyện còn dài, bọn mình cứ từ từ đoán. Hơn 800c mà nghe đồn còn đang viết!