Diệp Thần lơ đi tiếng nhắc nhở của hệ thống, lập tức đi đến trước người Triệu Vũ.
Nhìn vẻ mặt vừa cương nghị vừa dịu dàng của Triệu Vũ, tâm Diệp Thần bị xúc động một lần lại một lần.
Triệu Vũ là nữ tử, sức lực không lớn, vì Diệp Thần, lại cam nguyện tới sơn cốc ngăn cản bọn sơn tặc có thể đến bất cứ lúc nào.
Vì Diệp Thần, nàng lựa chọn làm lơ chính tánh mạng mình.
Mặc dù là thuộc hạ, nhưng nhu tình trong mắt nàng, căn bản không qua được mắt Diệp Thần.
Diệp Thần nỗ lực ổn định lại tâm tình, sau đó nhẹ nhàng ôm Triệu Vũ vào lòng, thấp giọng nói: “Có thể gặp được ngươi, là may mắn lớn nhất đời ta.”
Triệu Vũ nghe đến đó, trên mặt không khỏi đỏ lên.
Tuy rằng quan hệ của nàng cùng Diệp Thần, trong thôn đều biết được, nhưng nơi này có rất nhiều người a.
Triệu Vũ sao có thể không thẹn thùng.
“Tất cả trở về làm việc!” Triệu Hằng thấy cảnh này, vội vàng đá đuổi mọi người đi.
Thôn dân tự nhiên không dám quấy rầy Diệp Thần, một đám vội vội vàng vàng rời đi.
Mà binh lính theo Diệp Thần trở về, cũng không hẹn mà cùng rời đi.
Rất nhanh, sơn cốc chỉ còn lại hai người Diệp Thần và Triệu Vũ.
“Đại ca, ngươi có bị thương không?” Triệu Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu hỏi.
“Không có, trên thế giới này người có thể khiến ta bị thương, cũng không nhiều, về sau sẽ cũng sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng không ai có thể làm gì ta.” Diệp Thần sờ sờ mái tóc Triệu Vũ, cười ha hả.
“Không có là tốt, không có là tốt……” Triệu Vũ nghe đến đó, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lại một lần nữa rúc vào lồng ngực Diệp Thần.
Diệp Thần ôm Triệu Vũ, trong lúc nhất thời cảm khái thật nhiều.
Nếu không phải trọng sinh mà đến, Diệp Thần thật sự sẽ đem Triệu Vũ trở thành một đoạn số liệu, sẽ không có đoạn tình cảm này.
Trên thực tế, thế giới này cũng không phải từ số liệu tạo thành, đây là một thế giới thực sự, thế giới có máu có thịt có linh hồn.
Diệp Thần suy nghĩ càng lúc càng đi xa, không tự chủ ôm chặt người trong ngực hơn.
Qua một hồi lâu, Diệp Thần mới dần dần hoàn hồn, sau đó trịnh trọng nói:
“Về sau không cần ngốc nghếch như vậy, cho dù Thôn Luân Hồi xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể có chuyện, nhớ kĩ lời ta nói, đây không phải thương lượng, đây là mệnh lệnh!”
Triệu Vũ nghe được ngữ khí Diệp Thần cực kỳ nghiêm khắc, không khỏi sửng sốt, rồi sau đó trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng đáp: “Ân……”
Nàng tự nhiên nghe ra được, Diệp Thần quan tâm nàng, yêu quý nàng.
Một loại hương vị tên hạnh phúc, ở trong trái tim Triệu Vũ không ngừng chảy xuôi.
Diệp Thần nghe được Triệu Vũ đáp ứng, lập tức nhẹ nhàng thở ra, ôm Triệu Vũ đi đến bờ sông nhỏ ngồi xuống.
Giờ này khắc này, Diệp Thần chỉ muốn ôm Triệu Vũ, thật yên bình.
Bởi vì cảm động, càng bởi vì khó có được thanh nhàn.
Nhìn nước sông chậm rãi chảy xuôi đắm chìm dưới hoàng hôn, tâm Diệp Thần phá lệ an tĩnh.
Thời gian một chút qua đi, mặt trời đương lặn, ánh chiều tà dần dần biến mất, Diệp Thần thở ra thật dài, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”
Hiện tại chỉ vừa bắt đầu, Diệp Thần tự nhiên sẽ không tự mãn, càng sẽ không đắc ý vênh váo.
Hơn nữa, lập tức, trí não Bàn Cổ liền sẽ khai thông hệ thống đổi tiền trong trò chơi, đến lúc đó, các thế lực lớn sẽ nhanh chóng quật khởi, Diệp Thần không có nhiều thời gian để lãng phí.
Diệp Thần: Tam đẳng tử tước
Danh hiệu: Thương thần (đặc tính: Sử dụng thương, lực công kích x2, độ chính xác x2, ngộ tính +100.), Vương cấp võ tướng.
Cấp bậc: cấp 95.
Danh vọng: 135 vạn (tăng lên đối với lực hấp dẫn của nhân vật lịch sử)
Công huân: 89 vạn
Vũ lực: 92
Căn cốt: 88
Tinh thần: 100
Phúc duyên: Ẩn nấp
Công pháp: Cửu chuyển huyền công (hỗn độn), Thần tiêu ngự lôi quyết (hỗn độn).
Trở lại thôn Luân Hồi, Diệp Thần trực tiếp gọi phó thôn trưởng Triệu Hằng tới, đem bản vẽ đoạt được, trừ bỏ Đồng Tước đài, còn lại giao cho Triệu Hằng.
Mà thu được lượng lớn tài nguyên, cũng một đều đưa cho Triệu Hằng, tùy hắn bố trí bản vẽ cùng phối phương.
Tài nguyên khổng lồ, bản vẽ, phối phương đa dạng, tiền tài phong phú, mang đến cho thôn Luân Hồi vô hạn khả năng.
Người khác còn đang sử dụng binh khí cấp thấp, mà thôn Luân Hồi đã có thể tự chế tạo ra binh khí áo giáp bạch ngân.
Người khác còn không hiểu đặc sản là vật gì, mà thôn Luân Hồi đã có được một trong thập đại danh tửu ở Hồng Hoang - Bách Hoa tửu.
Đã lâu rồi Diệp Thần chưa logout, nếu không vì đã tiến giai trở thành bẩm sinh võ tướng, đối với nhu cầu đồ ăn không hề mãnh liệt, Diệp Thần đã sớm chết đói.
Giao phó xong công việc, Diệp Thần về tới thôn trưởng Đại Trạch, lựa chọn logout.
Ai ngờ vừa mới logout, bên tai, trong hiện thực, liền truyền đến tiếng động “thình thình”