Trong lòng đại tướng Ô Hoàn đang điên cuồng suy đoán, hắn muốn xác nhận thân phận thật của Diệp Thần.
Đây là tướng lĩnh của U Châu, hay là tướng lĩnh Đại Hán đế quốc cố ý phái tới?
Chuyện này liên quan đến tương lai của bộ tộc Ô Hoàn.
Suy cho cùng, ngay lúc này, thấy thế nào cũng là Diệp Thần muốn diệt bọn hắn.
Hắn muốn đem tin tức này truyền đi, tố cáo cho Đạp Đột thủ lĩnh biết, tố cáo Ô Hoàn Thiền vu Khâu Lực Cư.
"Bớt nói nhảm, chiến!" Diệp Thần nhấc Thí Thần Thương lên, chỉ vào đại tướng Ô Hoàn.
"Ta là đại tướng Ô Hoàn..." Đại tướng Ô Hoàn bị Diệp Thần khiêu khích, nhất thời giận dữ quát lên.
"Ta không có hứng thú nhớ tên người chết!" Diệp Thần cười lạnh.
Đại tướng Ô Hoàn sắc mặt xanh tím nhìn Diệp Thần, hắn còn muốn kéo dài thời gian, nói bóng nói gió hỏi "thân phận chân thật " của Diệp Thần.
Thế nhưng, khi hắn đang lảm nhảm, thì thấy khuôn mặt kia tràn đầy miệt thị kia, lửa giận rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Ánh mắt Diệp Thần quả thực là đang nhìn con kiến hôi, đại tướng Ô Hoàn là vương cấp võ tướng của Ô Hoàn, chưa từng bị người coi thường như vậy.
"Giết!" Đại tướng Ô Hoàn giơ Lang Nha bổng trong tay lên, điên cuồng vọt tới chỗ Diệp Thần.
Nơi này là rừng rậm Luân Hồi, ba năm bước là một thân cây, không cách nào cưỡi ngựa.
Đây, là hắn đang chạy bộ xông về phía Diệp Thần.
Hắn phải hung hăng dạy dỗ Diệp Thần một trận, tiếp đó bắt được Diệp Thần.
Chỉ cần bắt được Diệp Thần, bất kể là thân phận của người này là gì, sự an toàn của hắn cùng thủ hạ, tất cả vấn đề đều dễ dàng giải quyết.
Hắn là dũng sĩ Ô Hoàn, chinh chiến vô số, tự nhận mạnh hơn cái tên võ tướng Đại Hán "miệng còn hôi sữa" này.
"Ngao ngao ngao"
Các kỵ binh Ô Hoàn chứng kiến đại tướng của mình xuất thủ, dĩ nhiên quên luôn uy hiếp tử vong, từng tên một lớn tiếng hô gào.
Bọn họ tham gia trợ uy, đại tướng Ô Hoàn là dũng sĩ, là dũng sĩ mạnh mẽ không ai địch nổi, là anh hùng của bọn họ.
"Chịu chết đi!" Hai mắt Diệp Thần đông lại, sát khí ngút trời trong nháy mắt bạo phát, chân phải đạp xuống đất lấy đà xông thẳng về phía đại tướng Ô Hoàn.
"Sát!... Sát!... SÁT!"
Quân đoàn Luân Hồi cùng gào khí thế, trận trận khí sát phạt cao ngút ngời.
Sau vài nhịp thở, cả hai vị tướng đồng thời vọt tới.
Trong nháy mắt sắp chạm trán, Thí Thần Thương đen bóng đâm mạnh đâm về phía đại tướng Ô Hoàn.
Đơn giản, thô bạo, không chút đẹp đẽ.
Mười phần phấn khích của đại tướng Ô Hoàn lập tức biến thành kinh hãi, vội vã vứt đi ý nghĩ dùng Lang Nha bổng đập thẳng vào Diệp Thần, chuyển hướng đập vào Thí Thần Thương.
Đại tướng Ô Hoàn có loại cảm giác, nếu như hắn không phải đã chinh chiến nhiều năm, phản ứng cực nhanh, giờ khắc này có lẽ đã thành một cỗ thi thể.
Hắn không muốn công nhận, Diệp Thần lại ác tay như vậy, thương pháp lại còn quá thô bạo.
"Keng" Một tiếng vang thật lớn trong nháy mắt vang lên.
Thanh âm binh khí chạm nhau, kéo luôn sĩ diện của thủ lĩnh kia xuống.
Đúng lúc này, một cổ cảm giác tử vong bỗng nhiên bao trùm.
Hai mắt đại tướng Ô Hoàn chợt co rụt lại, lại co rụt lại.
Hắn thấy được Thí Thần Thương, vẫn lao tới không ngừng, không hề bị hắn đập bay, thậm chí ngay cả lệch cũng không lệch!
"Phập"
Thí Thần Thương đen bóng, một thương đâm thẳng vào tim hắn, mũi thương từ sau lưng hắn lộ ra.
"Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!"
Tiếng gầm vui sướng của các binh lính thôn Luân Hồi rung chuyển cả đất trời.
Mà đám kỵ binh Ô Hoàn từng người từng người há to miệng, khuôn mặt không cách nào tin tưởng.
Tướng quân của bọn họ, vậy mà vừa đối mặt, cứ như vậy mà vô duyên giết chết.
"Ngươi... Ngươi đây là... là thương pháp gì!" Đại tướng Ô Hoàn cúi đầu xuống nhìn trái tim bị Thí Thần Thương đâm thủng, trong mắt tràn đầy không cam lòng hỏi.
"Thương pháp cơ bản." Nhàn nhạt nói xong, tay phải vừa động, Thí Thần Thương lập tức thu về.
"Róc rách"
Máu tươi trong nháy mắt từ buồng tim ào ạt phun ra ngoài.
"Ngươi!" Đại tướng Ô Hoàn trừng hai con mắt trắng dã, mang theo nồng nặc không cam lòng ngã xuống đất mà chết.
Vong.
Hắn cho đến lúc chết còn cho rằng... Diệp Thần đang nhục nhã hắn!
Trên thực tế, Diệp Thần dùng, đúng là thương pháp cơ bản, bất quá là thương pháp cơ bản thần cấp.
Nếu như hắn biết Diệp Thần này được phong hào là "Thương thần", hắn sẽ tự rõ, hiện thực vì sao tàn khốc như vậy.
Thương thần (duy nhất): Sử dụng thương loại binh khí, lực công kích x2, độ chính xác x2, ngộ tính +100
Đáng tiếc, hắn không còn cơ hội.
Đúng lúc này, thông báo thế giới bỗng nhiên vang lên.
"Đinh, chúc mừng player Diệp Thần đánh chết Ô Hoàn vương cấp võ tướng Mộc Đạc, thưởng cho 1.000.000 công huân..."
"Đinh, chúc mừng player Diệp Thần đánh chết Ô Hoàn vương cấp võ tướng Mộc Đạc, thưởng cho 1.000.000 công huân..."
...
Ba lần thông báo liên tiếp, trong nháy mắt kênh thế giới bùng nổ.
"Khốn thật! Diệp Thần, lại là tên này, mẹ nó, hắn là thân thích của hệ thống sao?"
"Ta kháo, ta hiện tại ngay cả sơn tặc cũng đánh không lại, lại có người có khả năng giết Ô Hoàn vương cấp võ tướng, rốt cuộc là hắn cấp bao nhiêu vậy???"
"Các ngươi không cảm thấy lạ sao? Một tên Ô Hoàn vương cấp võ tướng, giá trị đến 1.000.000 công huân hả?"
"Thì sao? Công huân dùng cái rắm, có thể đổi cơm ăn không?"
"Đần độn, công huân đối với player làm lĩnh chủ rất quan trọng, không đủ công huân, tước vị không tới, tướng lĩnh căn bản không thể thăng cấp."
"Thu mua giá cao tọa độ lãnh địa của Diệp Thần! Có người có ý định xin liên lạc, Hoa Hồng Máu!"
"Thu mua giá cao tọa độ lãnh địa của Diệp Thần! Có người có ý định xin liên lạc, Bá Chủ Vô Song!"
"Thu mua giá cao tọa độ lãnh địa của Diệp Thần!... "
...
"Ta biết Diệp Thần ở đâu! U Châu! Nhất định là ở U Châu!"
"Ngu xuẩn, cũng có thể là Tịnh Châu mà!"
...
Kênh thế giới rất náo nhiệt, song Diệp Thần không quan tâm, coi như thấy được cũng sẽ chọn không đếm xỉa tới.
Bởi sau khi thông báo thế giới vang lên, không chừng vị trí thôn Luân Hồi sẽ bị kẻ khác đoán ra.
Nhưng mà, muốn điều tra chính xác cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
"Ba" một tiếng truyền tới, bên cạnh thi thể đại tướng Ô Hoàn xuất hiện ba món vật phẩm.
Một quả cầu phát sáng, một cây Lang Nha bổng, một quyển sách.
Diệp Thần thu lại ba món vật phẩm, sau đó nhìn về phía đám kỵ binh Ô Hoàn còn sống sót.
"Giết!" Mệnh lệnh lãnh khốc bật ra khỏi miệng.
" Vèo vèo vèo"
Vô số mũi tên lao ra, đoàn kỵ binh xấu số chết sạch.
Diệp Thần không định chấp nhận sự đầu hàng của đoàn kỵ binh, chí ít, trước khi binh lực ở thôn Luân Hồi đủ mạnh mẽ, sẽ không chấp nhận.
Bởi vì rất khó hoà hợp, cưỡng ép hoà hợp, tất có tai họa ngầm, Diệp Thần không muốn lãnh địa của mình xuất hiện trạng huống như vậy.
Mặt khác, cũng không thể cho những kẻ sống sót trở về.
Nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Thần còn muốn dấy lên một hồi phong ba! Cướp đoạt chiến mã bọn họ!